Một tuần lễ mới bắt đầu.
Sau khi thân thể biến dị, Tiểu Minh cảm thấy toàn thân tràn trề sinh lực, đi lại cũng nhẹ nhàng hơn xưa. Trong giờ thể dục hôm nay, Tiểu Minh lại tỏa sáng, dựa vào bước chân linh hoạt cùng sức bật nhảy cực tốt, từ một que củi ăn hại, đã nhảy vọt một cái trở thành ngôi sao bóng rổ của lớp.
Tiểu Minh rất vui vẻ, cảm thấy cuộc sống bây giờ thật tốt!
Giờ trưa, vào giờ bôi thuốc.
Tiểu Minh đi tới phòng y tế, phát hiện trong phòng y tế lại chỉ có cô Lương!
“Cô Lương, sao cô ở đây? Cô Đới đâu?”
Cô Lương trả lời cụt lủn: “Cô ấy hôm nay có việc.”
Tiểu Minh ồ lên một tiếng, cứ thấy cô Lương hôm nay quái quái thế nào.
Vào trong phòng, Tiểu Minh thuần thục cởi quần ra, nhớ lại hôm qua mình giúp mẹ ‘gãi ngứa’, cây gậy thịt dưới háng liền rắn câng câng lên.
Cô Lương không lấy làm lạ, cứ tuần tự chuẩn bị cho việc bôi thuốc.
Cô Lương hôm nay mặc một cái áo sơ mi rất kín đáo, mà thực ra, khi cô ở trường, tất cả quần áo cô mặc đều là kiểu như vậy, vừa kín đáo vừa cứng nhắc, nào ai biết giấu dưới lớp quần áo cổ hủ ấy, lại là một cặp vú to khiến ngày nhỏ dãi đâu!
Tiểu Minh trong lòng dâm đãng nghĩ, nếu có thể lại để cho cô Lương dùng ngực làm giúp mình như hôm nọ một lần nữa … chắc là sướng lắm!
Đang nghĩ vẩn vơ, cô Lương cũng đã cởi cúc áo trước ngực ra, để lộ cặp vú to lớn hơn người.
“Cô … cô Lương, cô định làm gì thế?”
Cô Lương vểnh mắt lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Còn không phải là để phòng cho trò bị hoại tử…” Nói xong, cô Lương cởi nốt nút áo ngực màu nâu đỏ, trên má cũng dần đỏ bừng lên.
Kiểu đồ lót này hình như còn khêu gợi hơn hồi trước!
Chuyện sau đó, diễn ra hết sức thuận lợi. Mặc dù trước đó hai người chỉ mới trải qua chuyện này một lần, nhưng dường như có thể thông hiểu tâm ý nhau, phối hợp hết sức ăn ý, toàn bộ quá trình hai người gần như không nói một câu.
Sau khi xong việc, cô Lương vừa oán trách Tiểu Minh lại bắn lung tung khắp nơi, vừa lấy khăn tay ướt chuẩn bị từ trước đem vết bẩn trên người mình và Tiểu Minh lau dọn sạch sẽ, sau đó mới bảo Tiểu Minh về lớp đi học.
Mấy ngày sau đó, cô Lương cùng cô Đới dường như đã thương lượng xong với nhau, thay phiên giúp Tiểu Minh ‘bôi thuốc’, cô Lương dùng ngực, cô Đới dùng miệng. Nếu không phải sau khi trải qua biến dị, thân thể Tiểu Minh đã trở nên hết sức mạnh mẽ, sợ rằng đã sớm không chịu nổi.
Mà mẹ thì dường như chuyện hôm đó hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy, cần đi làm đi làm, cần ăn cơm ăn cơm, cần ngủ đi ngủ, thỉnh thoảng cũng hỏi han bài học của Tiểu Minh, quan tâm tình hình trường lớp của thằng bé.
Tóm lại, cuộc sống của nó giống như tiến vào một loại bình thường khác lạ.
Có điều, nếu muốn nói có sự thay đổi, cũng không phải không có.
Kể từ khi Tiểu Minh ở giờ thể dục tỏa sáng rực rỡ, quan hệ của nó với các bạn trong lớp dường như trở nên tốt hơn, nhất là với nhóc mập. Chỗ nhóc mập ngồi là ở sau lưng Tiểu Minh, nó chỉ có hai yêu thích trong đời: một là ăn, hai là game!
Chính vì vậy, thành tích học tập của nó luôn rất kém cỏi, cô Lương thường bảo người có thành tích học tập tốt là Tiểu Minh phải giúp đỡ bạn.
Hai thằng bé mặt ngoài vâng dạ, nhưng âm thầm lại mượn cớ cùng nhau ôn tập, học chung để lén chuồn ra ngoài chơi game.
Hôm nay, hai đứa lại tới quán game thẻ.
Trước từng nói qua, trình độ chơi game của nhóc mập cũng tương đối khá, nhưng lại cứ chuyên chơi nhân vật BUG trong game, ví dụ như bộ 5 trong KOF97.
Trình độ của Tiểu Minh thì tương đối gà, căn bản là bấm bậy bấm bạ, thậm chí cả tên nhân vật cũng không nhớ hết. Nó đấu với nhóc mập, về cơ bản là chỉ bị chà đạp, có điều Tiểu Minh cũng không để ý, mà nhóc mập cũng không biết chán.
Vừa vào quán game, hai mắt nhóc mập đã sáng rỡ.
“Hèm, lần này chơi trò gì nhỉ? Thôi chơi KOF97 đi!” Nhóc mập dường như rất mê trò này, theo như nó nói, trò game này chính là kết tinh trí tuệ của loài người.
Tiểu Minh thì cảm thấy, nhóc mập sở dĩ thích trò này, là bởi vì trong game có một nhân vật mập mạp cầm quả cầu sắt, mạnh kinh hồn! Ở đời thường, nhóc mập không thể làm gì, nhưng ít ra trong game này nó có thể dùng tên mập này bay lên chiến đấu.
Quả nhiên, nhóc mập đã chọn cho mình ba nhân vật: Chang Koehan, Choi Bounge, Ryuji Yamazaki.
Tổ ba người thường bị gọi là tổ heo khỉ rắn này chính là ba trong năm tên mạnh nhất, mà kẻ ra trận đầu tiên dĩ nhiên là tay cầm cầu sắt – Chang Koehan.
Mà Tiểu Minh lại bậy bạ chọn ba nhân vật đánh với nó.
Nếu như thường ngày, nhóc mập có thể dùng một mình Chang Koehan đánh hết ba người của Tiểu Minh, nhưng hôm nay không biết sao, có thể do phản xạ của Tiểu Minh trở nên nhanh hơn, không ngờ khi dùng đến nhân vật thứ ba, đã có thể KO Chang Koehan.
“Hay đó Tiểu Minh, trình độ tiến bộ dữ!” Nhóc mập nói xong, nhân vật thứ hai lên – Choi Bounge lên đài.
Khác hẳn với Chang Koehan, Choi Bounge là nhân vật thấp nhỏ nhất series KOF, mà tương ứng với đó, thân pháp của hắn cũng linh hoạt nhất, cặp móc câu đeo trên tay kia có thể đánh kẻ địch không biết trời đất ở đâu.
Cho nên ở Round 3, Tiểu Minh rất rốt rẻng bị nhóc mập một bộ liên kích đánh KO.
Đây là Tiểu Minh lần đầu tiên thấy mập mạp sử dụng Choi Bounge, vì vậy đối nhân vật này còn hết sức xa lạ. Nhưng thân hình gầy nhỏ đó của Choi, cặp móc sắt sắc bén cùng với thân hình linh hoạt thoăn thoắt ấy đã để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng Tiểu Minh.
Không biết tại sao, Tiểu Minh luôn cảm thấy, tên Choi Bounge này rất giống mình sau khi biến dị!
“Mập ơi, thằng này tên là gì? Bạn chỉ tôi đánh với!”
Nhóc mập kích động vỗ vai Tiểu Minh: “Được đó Tiểu Minh, chú tinh mắt đấy! Thằng này là Choi Bounge, là đồng đội ruột của thằng Chang Koehan, giống anh em ta vậy! Tôi sẽ dạy bạn đàng hoàng, sau này tổ mập gầy chúng ta, đánh khắp thiên hạ không đối thủ! Ha ha ha ha!” Giọng oang oang của nhóc mập làm những người chung quanh một phen liếc nhìn, Tiểu Minh vỗ trán im lặng.
Tiểu Minh học được rất nhanh. Do chỉ tập chơi đúng con này, lại thêm có tốc độ phản ứng biến thái, Tiểu Minh rất nhanh đã nắm giữ đầy đủ các chiêu thức, liên kích, tuyệt chiêu của Choi Bounge. Mấy trận sau, nhóc mập kinh ngạc phát hiện mình lại không ngờ đánh không lại Tiểu Minh!
Kết quả này làm nhóc mập rất là hậm hực, nó bực bội vỗ máy game một cái, nói: “Không chơi nữa! Về nhà!”
Nhà nhóc mập.
Mặc dù bọn nó sau khi tan học toàn trốn ra ngoài chơi game, nhưng bài tập vẫn phải làm hoàn thành, nếu không hôm sau sẽ bị lộ tẩy. Do đó hai đứa thường thường đến nhà nhau học.
Ba của nhóc mập tên là Đổng Đại Chí, thầu xây dựng, cũng mập mạp, đúng là cha nào con nấy.
Lại nói đến Chu Thiền mẹ của nhóc mập, nàng này là một đại mỹ nhân. Do sinh con sớm, nên năm nay Chu Thiền cũng mới có 36 tuổi, còn trẻ hơn mẹ Tiểu Minh 2 tuổi. Da của cô trắng nõn, mặt mũi xinh xẻo, vóc người cao ráo, nói chung gần như không thể tìm ra một khuyết điểm bề ngoài nào cả. Nếu nhất định phải tìm ra một khuyết điểm, thì chính là cả nhà nhóc mập đều ít học hành, nên Chu Thiền trang điểm hơi quê mùa cục mịch. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Chu Thiền trình độ văn hóa cao, làm sao có thể chịu cưới ba của nhóc mập chứ!
Trong nhà nhóc mập có rất nhiều thứ hay ho, vì vậy Tiểu Minh rất thích tới nhà nó chơi.
Mỗi lần hai đứa rúc vào phòng nhóc mập chơi game, Chu Thiền thường sẽ mang các loại ăn vặt vào, chẳng những cô không thúc giục bọn nó học tập, thậm chí còn nói đừng chơi mệt, khó trách nhóc mập càng học càng dốt.
Nói không phải đi, mỗi khi thằng nhóc về nhà, liền chui tọt vào phòng bắt đầu chơi game.
Trừ chơi Choi Bounge ra, trình độ game của Tiểu Minh cũng rất kém, lại thêm … hứng thú của nó không ở chơi game.
Mặc dù Tiểu Minh năm nay mới 13 tuổi, nhưng dù sao trước sau đã nếm trải qua ba người phụ nữ xinh đẹp chín mùi, chỉ riêng bảng thành tích này, không cần nói đến cùng lứa, cho dù là mấy kẻ đang ngồi trước màn hình … Không sai, chính là nói anh em thiendia đó, đều chưa chắc đã sánh bằng. Cho nên, Tiểu Minh ở phương diện này đã rất là thành thục, ánh mắt khi nhìn phụ nữ cũng không giống đám bạn mình.
Ví như, khi đám con trai trong lớp còn hăm hở chạy theo mông đám con gái mặt đầy tàn nhang lớp bên cạnh, Tiểu Minh đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào mông vào ngực các phụ nữ trưởng thành trong trường.
Lại ví như, khi nhóc mập không thèm để ý chút nào đến mẹ của nó, thường sai tới gọi lui, chỉ biết vòi vĩnh đồ ăn vặt hay tiền tiêu vặt, Tiểu Minh đã biết chủ động lấy thiện cảm của dì Chu. Một hồi khen dì Chu làm đồ ăn ngon, một hồi lại khen dì Chu trông thật xinh đẹp, lần nào cũng làm cho dì Chu cảm thấy vui vẻ, vì vậy trong lòng rất thích đứa bạn này của con.
Dì Chu là bà nội trợ, toàn bộ thu nhập trong nhà đều dựa vào ba của nhóc mập. Ba của nhóc mập là một người có tay nghề cao, cả xây dựng lẫn làm mộc đều không kém, theo tình hình bất động sản ngày càng ấm lên, nghề trùng tu cũng nóng lên theo, nên cuộc sống gia đình nhà họ cũng khá tốt.
Không phải sao, gần đây ba của nhóc mập vừa làm xong một dự án khá, kiếm được không ít tiền, nên lúc này mặt mũi hớn hở vui vẻ, đang chuẩn bị rời nhà tìm đám bạn bè đánh vài ván cờ.
Hắn ta chơi cờ là cờ tướng, nhưng không chỉ đánh chơi không, mà còn phải có đặt cược.
Vì thế hắn đánh cờ chỉ vì thắng, chứ không vì niềm vui, điều này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến quan niệm ‘trò chơi’ của nhóc mập.
Nó thấy ba nó đang chuẩn bị đi đánh cờ, cũng vứt tay game la hét đòi đi theo. Dì Chu âm thầm lắc đầu, hai cha con nhà này mà đi, không đến nửa đêm sợ là chưa về đến nhà.
Tiểu Minh đối với đánh cờ gì gì đó không chút hứng thú, nên không đi theo.
Thế là trong nhà chỉ còn lại có dì Chu cùng với Tiểu Minh.
Tiểu Minh chủ động đến bắt chuyện với dì Chu: “Dì Chu, sao dì lại có tên là Chu Thiền (Thiền là Ve sầu – dịch giả chú) vậy?”
Dì Chu có chút khổ sở nói: “Mẹ dì khi sinh dì, lúc ấy ve ở bên ngoài kêu inh ỏi, cha mẹ dì nghe cũng phiền – đã sinh ra một đứa con gái đã đủ phiền rồi – thế là quyết định gọi dì là Chu Thiền.”
Tiểu Minh đâu có hiểu gì về trọng nam khinh nữ, lại cảm thấy mắc cười, nó cười ha hả nói: “Vậy hồi cháu còn bé trong nhà quá trời gián, thì lý ra cháu phải gọi là Văn Chương (Chương là con gián) chứ không phải là Văn Tiểu Minh mới đúng!”
Dì Chu nghe thế phì cười, Tiểu Minh cũng cười theo, hai người cứ thế cười to.
Nhìn dì Chu cười như hoa nở, Tiểu Minh do dự không biết có nên chích cho dì một cái hay không.
Đang suy nghĩ, dì Chu đứng dậy, xem ra là định đi phòng bếp rửa chén.
Cơ hội!
Tiểu Minh rón rén đi theo vào phòng bếp, bám sát theo sau lung dì Chu, nhắm ngay lỗ đít của dì chích một cái!
Vừa chích xong, không đợi dì Chu kịp phản ứng, Tiểu Minh liền kêu to: “Dì Chu cẩn thận! Cháu thấy có một con côn trùng chui vào trong váy dì kìa!” Tiểu Minh vừa nói xong, Chu Thiền đã cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy lạ lùng trong lỗ đít, không khỏi đứng sựng lại co thít mông.
“Á! Hình như nó chui vào lỗ đít của dì!”
Tiểu Minh âm thầm buồn cười, dì Chu vậy mà tin là thật! Diễn trò phải diễn đến cùng, Tiểu Minh lại nói tiếp: “Dì Chu! Dì mau gẩy nó ra đi! Cháu nhớ có cô giáo ở trên lớp từng nói, loại côn trùng này nếu để nó ở lâu trong người sẽ chết đó!”Tiểu Minh không hề sợ bị lộ tẩy, dù sao nhóc mập ở trên lớp xưa nay không nghe giảng, nó dù biết cũng chỉ tưởng là mình không có nhớ.
Quả nhiên dì Chu nghe thế hoảng hồn, nói: “Hả? Vậy làm sao giờ?”
“Dì Chu đừng có sợ! Cháu tới giúp dì!” Dứt lời, không đợi dì Chu kịp phản ứng, Tiểu Minh đã sải bước xông lên trước, đem cả váy lẫn quần lót của dì Chu kéo tuột xuống dưới. Sau đó, Tiểu Minh khép hai ngón tay, trên bàn bếp chấm ít dầu ăn, nhắm lỗ đít của dì chọc vào.
Tất cả diễn ra quá nhanh chóng, dì Chu thậm chí còn chưa kịp làm ra một phản ứng gì.
“Á, Tiểu Minh, cháu sao lại làm thế … ái da … đau!”
“Dì Chu, dì ráng chịu một chút, cháu lập tức liền bắt được!” Tiểu Minh dùng hai ngón tay ra hết sức moi móc – khi nó chọc kim, Tiểu Minh đã cẩn thận tính toán kỹ vị trí, ngón tay có thể hơi chạm đến chỗ ngứa, nhưng lại không thể hoàn toàn với đến. Loại gãi không đúng chỗ ngứa này hành hạ dì Chu muốn sắp phát điên, khiến dì không còn hơi sức đâu suy nghĩ chuyện xảy ra có đúng hay không.
Có điều, đó cũng là do dì Chu tương đối dễ gạt, nếu đổi lại là cô Lương hay mẹ Tiểu Minh, nó nhất quyết không dám làm như vậy.
Trong lúc móc ngoáy, Tiểu Minh liếc nhìn thấy một cái khe nằm dưới lỗ đít. Mặc dù màu sắc hơi thâm, còn mọc rất nhiều sợi lông cong queo, nhưng đây không phải là cái ‘dụng cụ y học’ hồi trước mẹ lấy cho mình sao?
Tiểu Minh bừng tỉnh ngộ - hóa ra đây chính là âm đạo của phụ nữ! Mẹ vậy mà gạt mình!
Vốn định là giống như lần trước với mẹ vậy chơi lỗ hậu của dì Chu, nhưng khi nhìn thấy cái khe ở phía dưới này, Tiểu Minh đột nhiên thay đổi ý định – nó kêu to một tiếng: “Dì Chu! Côn trùng chui ra rồi! Chết, nó lại chui vào ngay trong cái lỗ phía dưới mất rồi!” Sau đó tiện tay giải trừ vết ngứa ở hậu môn, rồi lập tức ở trong âm đạo chích một mũi, dì Chu liền không hề nghi ngờ chút nào.
Dì Chu lúc này đã mệt đến gần xụi lơ, căn bản không còn chút sức lực nào cản ngăn Tiểu Minh giày vò. Thế là, Tiểu Minh rút ngón tay ra, rồi lại cắm mạnh vào trong âm đạo dì Chu.
Trong này … thật là ướt!
Khác với hậu môn, khe trước mặt rõ ràng vừa ướt vừa trơn hơn nhiều, hơn nữa càng đi vào trong càng khít, không giống hậu môn chỉ ở lỗ đít là khít chặt.
Tiểu Minh đút ngón tay vào rất nhanh, và rất vừa khéo, mũi chích lúc nãy lại đúng ngay vào điểm G của dì Chu, dưới nhiều sự kích thích ấy, dì Chu rất nhanh liền lên đến đỉnh, toàn thân dì run lên bần bật, mà cái khe phía dưới lại phun ra một tia nước thật mạnh.
Tiểu Minh thấy vậy trợn tròn mắt, dì Chu sao lại tự nhiên đi tiểu?
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đắn đo, Tiểu Minh nhân cơ hội, nói với dì Chu: “Dì Chu, ngón tay quá ngắn! Để cháu lấy cái khác dài hơn thử xem!” Nói xong, liền móc cây gậy dài hơn 20cm của mình ra, nhắm ngay miệng âm đạo đang ướt nhoẹt của dì Chu, cắm phập ngay vào! Vừa thọc, lại còn vừa xoay tròn, cọ xát, chỗ đầu quy đầu vừa lúc đội lên chỗ ngứa cùng điểm G, mỗi một cú nhấp, thân thể dì Chu lại run rẩy một cái, mà âm đạo cũng theo đó thít chặt một cái.
Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch … Âm thanh thân thể va vào nhau vang dội căn phòng, thậm chí lấn át tiếng rên rỉ của dì Chu.
Cứ như vậy qua một lúc lâu. Đột nhiên, dì Chu xoay tay nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Minh, nói với nó: “Chờ chút đã …Tiểu Minh…dì nghe như có tiếng động ngoài cửa…”
Tiểu Minh đang vào giai đoạn nước rút, làm sao để ý đến mấy cái đó, cứ tiếp tục chuyện ta ta làm ra sức thọc vào.
“A a…tiểu …Minh …đừng mà…thật…hình như…có tiếng động…a a a…”
“Sắp ra rồi!” Đúng lúc này Tiểu Minh đã lên đến đỉnh, nó dùng sức ưỡn mạnh một cái, dương vật thúc vào tận cùng nơi sâu nhất của âm đạo, sau đó từng đợt tinh dịch cứ như thế ‘phẹt phẹt phẹt’ bắn ra.
…
Chỉ chốc sau, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa lạch cạch.
“Hôm nay vận may mình thật tốt, thắng liền năm ván!” Ngoài cửa vang lên tiếng ba của nhóc mập.
“Ba sao không đánh thêm mấy ván, nói không chừng có thể thắng luôn mười ván!” Tiếng ồ ồ của nhóc mập cũng vang lên.
“Ba cũng muốn thế chứ! Nhưng đám chết nhát kia trốn sạch, không ai đánh!”
Lúc này, hai cha con nhóc mập vào đến phòng trong, phát hiện dì Chu cùng với Tiểu Minh hai người đang toàn thân mồ hôi ngồi xụi lơ trên ghế salon, đến giơ ngón tay cũng không còn sức.
Ba của nhóc mập lấy làm lạ, bèn hỏi: “Hai người làm sao thế?”
Dì Chu mệt nhọc nói: “Bắt…bắt côn trùng…con côn trùng này thật là lợi hại…một hồi vào cửa trước…một lúc lại chui cửa sau…Ai da, mệt chết em luôn…”
“Bắt được chưa?”
“Bắt…bắt hoài luôn…cuối cùng mới ở …đằng trước bắt được…may nhờ Tiểu Minh…”
Ba của nhóc mập nghe vậy, vỗ mạnh vai Tiểu Minh một cái, nói: “Hay đó Tiểu Minh! Nhà của bác cũ rồi, côn trùng rất nhiều! Sau này khi bác không ở nhà, cháu có gì ráng phụ dì Chu cháu bắt trùng nhé!”
Nhóc mập cũng hấp tấp bu lại, nói với Tiểu Minh: “Đúng vậy đó Tiểu Minh, sau này việc phụ mẹ tôi bắt trùng dựa hết vào bạn đó, tôi rất coi trọng bạn đó nha!”