Chương 2: Người Muỗi

Ngày hôm sau, thứ hai đầu tuần.

Hai tiết đầu là tiết Toán của cô Lương. Qua chuyện ngày hôm qua, cô Lương cùng Tiểu Minh đều hết sức cố tránh ánh mắt của nhau.

Ra chơi giữa giờ, nhóc mập Đổng Bằng vẫn dùng cái giọng oanh tạc của mình hỏi: “Tiểu Minh, trym của chú thế nào?”

Đang sửa sang giáo trình, cô Lương chợt lảo đảo 1 cái, suýt nữa trượt chân. Tiểu Minh nhìn vội về phía cô giáo, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của cô, hai người nhìn nhau xấu hổ hai giây rồi vội vàng nhìn tránh ra chỗ khác. Tiểu Minh hận không thể một cái tát đập chết tên mập này, cuối cùng nó quyết định không thèm để ý đến tên mập nữa

Giữa trưa, đến giờ bôi thuốc.

Tiểu Minh đứng trước cửa phòng y tế thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa đi vào.

‘Cộc cộc cộc’

“Mời vào”

Tiểu Minh đi vào. Đây là lần đầu tiên nó đi vào phòng y tế. Phòng y tế cũng không lớn, nhưng chia ra làm gian trong gian ngoài, gian ngoài là phòng khám, gian trong để giành cho một số tình huống riêng tư, ví dụ như nữ sinh bị đau bụng kinh hay vú bị sưng …, phần lớn thời gian là nơi nghỉ ngơi của cô Đới.

Lúc vào phòng, cô Đới đang ở gian ngoài đọc sách. Tiểu Minh nhìn nhưng chẳng hiểu mấy, đều là sách y học các loại, xem ra thường ngày cô Đới cũng rất cố gắng đề cao kiến thức y học của mình.

Trông thấy Tiểu Minh tới, cô Đới nở nụ cười rạng rỡ, ra hiệu cho Tiểu Minh đi thẳng vào gian trong.

Tiểu Minh ngoan ngoãn đi vào trong tìm chỗ ngồi xuống, rồi mới lẳng lặng nhìn cô Đới chuẩn bị thuốc.

Cô Đới cao chừng 168cm, dáng người cao ráo cân đối, mặt mũi ngọt ngào hấp dẫn, trong trường học không biết có bao nhiêu thầy giáo theo đuổi, nhưng không hiểu tại sao, cô Đới đến nay đã gần 30 tuổi vẫn chưa có kết hôn. Việc này đã trở thành đề tài bàn tán ưa thích của những người lắm chuyện trong trường.

Đương nhiên, việc này cũng là Tiểu Minh nghe bạn trong lớp kể.

Lúc này, cô Đới đã thay áo blue trắng, rửa sạch hai tay, đeo găng tay y tế cùng thuốc bệnh viện hôm qua đưa tiến vào gian trong, thuận tay đóng cửa lại. Do dự một chút, cô nhấn chốt khóa trái cửa lại.

“Cởi quần ra đi.” Cô Đới hời hợt nói, giống như không phải nói là quần, mà là áo khoác hay mũ vậy.

“Thật … thật phải cởi ra sao?” Cứ việc nụ cười của cô Đới rạng rỡ như ánh nắng, nhưng Tiểu Minh không hiểu sao vẫn cảm thấy thắc thỏm.

“Đương nhiên, không cởi quần làm sao bôi thuốc cho trò chứ.”

Tiểu Minh vẫn còn có chút ngần ngừ.

“Sao, trước mặt cô Lương của em thì dám cởi, mà trước mặt cô Đới lại không dám à? Có cần cô đi gọi cô Lương của em đến bôi thuốc cho không?” Cô Đới trêu chọc Tiểu Minh.

“Không cần! Không cần!” Tiểu Minh vội vàng xua tay, rồi cởi quần tuột phắt một cái, một cây gậy thịt to như cánh tay em bé bung ra, rất khác với thân hình nhỏ bé gầy gò của nó.

“Làm sao vẫn sưng như thế?” Cô Đới đưa tay vỗ vỗ ngực, ổn định lại cảm xúc kinh ngạc của mình.

“Em … em cũng không biết, chính là … chính ngay lúc cô bảo em cởi quần, nó liền như vậy…” Tiểu Minh ấp úng đáp, cúi đầu xuống không dám nhìn cô Đới.

Nguy rồi, nếu như cứ theo đà này không xử lý, nói không chừng sẽ có nguy cơ bị hoại tử. Làm sao đây? Chẳng lẽ phải giống như hôm qua vậy, nghĩ cách dạy nó thủ dâm? Không được không được, dạy một đứa bé làm cái ấy, làm sao mở miệng, thật quá mất mặt. Nhưng mà hôm qua cô Lương lại có thể, mà cô ấy còn … Tiểu Minh thấy cô Đới không làm gì, liền hỏi: “Cô Đới, không bôi thuốc sao?”

Nhìn Tiểu Minh một cái, cô Đới hạ quyết tâm.

Cô Đới ngồi xuống trước mặt Tiểu Minh, nắm chặt hai tay nó, dịu dàng hỏi: “Tiểu Minh, trò còn nhớ hôm qua cô Lương nói với trò những gì không?” Tiểu Minh cứng người, gật gật đầu.

Cô Đới kéo tay Tiểu Minh, đặt lên cây gậy thịt của nó, khẽ nói: “Tiểu Minh, trò nhìn chỗ sưng của trò đi, như vậy sẽ hoại tử, giờ trò dựa theo phương pháp cô Lương hôm qua dạy, làm cho thứ bên trong ra ngoài, trò hiểu không?” Tiểu Minh nhíu mày, khẽ cắn môi gật đầu.

Tiểu Minh nắm lấy cây gậy đã trương phồng cả lên của mình, thận trọng sóc lên xuống. Từng cơn đau đớn từ gậy thịt và bàn tay tiếp xúc nhau truyền đến thần kinh, Tiểu Minh nghiến chặt hàm răng, không để mình rên lên đau đớn.

Cô Đới thấy Tiểu Minh đã đau đến vặn vẹo gương mặt, vội vàng kêu ngừn lại. Xem ra cách này cũng không phải hợp lý, da bàn tay vẫn quá thô ráp, chất độc phóng đại cảm giác đau đớn nơi dương vật của Tiểu Minh, cái đau này có lẽ không phải thằng bé có thể chịu đựng.

Chỉ còn có cách đó sao?

Xem ra cũng đúng, dù sao nơi mềm mại nhất trong cơ thể con người cũng chính ở đó.

Nhưng mà thật phải như thế sao?

Ai, Đới Duyệt Tâm, mày là y tá trường, sức khỏe của học sinh là điều quan trọng nhất, ngay người được người người tôn kính như cô Lương cũng có thể làm ra hi sinh, mày có gì mà không được chứ? Tiểu Minh còn là đứa con nít, xem ra đến cả thủ dâm còn chưa từng tự làm qua, nó sẽ không nghĩ gì đâu.

Trải qua một phen đấu tranh tâm lý kịch liệt, Đới Duyệt Tâm cuối cùng hạ quyết tâm.

“Tiểu Minh, trò nhắm mắt lại.”

“A? Tại sao?”

“Trò cũng đừng có hỏi nhiều, cô Đới sẽ giúp trò giống như cô Lương hôm qua.”

Tiểu Minh nghe vậy, đành nhắm mắt lại.

Không lâu sau, Tiểu Minh chỉ thấy một mùi hương bay vào trong mũi, mà cây côn thịt của nó chợt cảm thấy mát lạnh, giống như có chất lỏng gì đó nhỏ lên trên đấy, rồi chất lỏng này bị một lực lượng nhẹ nhàng khuấy động, đều đều bôi qua trét lại lên cây gậy thịt của mình.

Thật là kỳ quái, lúc mình đụng vào rõ rang đau muốn chết, mà cô Đới chỉ mơn trớn như vậy, liền cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy từ dương vật chui vào trong mạch máu, rồi lan truyền khắp toàn thân. Loại cảm giác sảng khoái này Tiểu Minh trước giờ chưa từng có.

Còn chưa đợi Tiểu Minh tinh tế hưởng thụ, đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấm áp đem cả dương vật của Tiểu Minh bao trùm lấy. Loại cảm giác này, giống như máu trong cơ thể cùng lúc nổ tung, hóa thành cảm giác sung sướng ấm áp lấp đầy mọi giác quan, giống như thế giới giờ chỉ còn lại cảm giác này mà thôi.

Tiểu Minh mở mắt ra, trông thấy cô Đới đang cúi người xuống, đem dương vật mình ngậm trong miệng, lúc lên lúc xuống nhẹ nhàng mơn trớn.

“Cô Đới, cô là …”

“Suỵt, đừng nói chuyện, một chút là xong.” Mái tóc che khuất gương mặt cô, Tiểu Minh không thể nào biết vẻ mặt của cô lúc này thế nào/

“A … vâng …” Mặc dù không biết cô Đới đang làm cái gì, nhưng Tiểu Minh vẫn mơ hồ thấy có gì đó không ổn, nghĩ qua nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không nói gì, nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ.

“Ư .. ư … hừ …” Trên trym cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, Tiểu Minh đã không cách nào giữ yên được, đã bắt đầu rên tiếng được tiếng mất. Hai tay Tiểu Minh siết chặt ga giường, chợt buông chợt nắm, cố gắng chống lại cảm giác mãnh liệt ấy.

Nhưng tất cả là phí công, chỉ không lâu sai, dưới sự kích thích mãnh liệt ấy, Tiểu Minh đã sắp đạt đến đỉnh điểm.

“Cô … Đới, em sắp không chịu nổi …!” Cô Đới nghe vậy, chẳng những không có ngừng lại, ngược lại còn tăng tốc mơn trớn, Tiểu Minh chợt cảm thấy như có dòng điện kích thẳng vào não, nó cuối cùng không nhịn nổi, ôm chặt đầu cô Lương từng đợt từng đợt phun ra, bắn hết cả vào trong miệng cô Đới.

“Ưm …ực …” Cô Đới bị Tiểu Minh ôm một cái như vậy, trong lúc hoảng hốt vậy mà đem những thứ Tiểu Minh bắn ra nuốt hết, đến mùi vị cũng chưa kịp nếm. Giãy dụa đẩy hai tay Tiểu Minh ra, cô Đới ngồi thẳng người dậy thở hổn hển, khóe miệng còn vương chút lóng lánh sót lại.

“Thằng bé chết tiệt này … cũng chẳng chịu báo trước cho cô một tiếng!”

“Rất … rất xin lỗi, không kịp …” Bắn ra xong, cây gậy thịt của Tiểu Minh đã mềm nhũn ra, có thể bôi thuốc. Lúc này Tiểu Minh giống như vừa có lỗi, ngồi thu lu ở cạnh giường. Cô Đới hơi sửa sang lại một chút, đeo găng y tế chuẩn bị bôi thuốc cho Tiểu Minh.

Cô Đới trong lòng thật ra là thỏa mãn. Kể từ khi chia tay bạn trai cũ, cô đã rất lâu không có nếm qua hương vị đàn ông, lần này ăn được gốc cỏ non này, còn có lý do quang minh chính đại như vậy, không khỏi khiến cô sinh ra một chút cảm giác tự hào.

Thật ra đàn bà cũng giống như đàn ông, chỉ có điều bọn họ cần có một cớ chính đáng, nhất là có thể kích ra tình mẫu tử trong họ.

Vừa bôi thuốc, cô Đới vừa hỏi Tiểu Minh: “Vừa rồi cảm thấy thế nào?”

Tiểu Minh khẽ giọng đáp : “Thích ạ.”

Tính nghịch ngợm của cô Đới nổi lên, hỏi dồn: “So với cô Lương hôm qua thì sao?”

Tiểu Minh ngẩng đầu lên đáp nghiêm túc: “Dĩ nhiên là cô làm thích hơn, cô Lương đâu có dùng miệng.”

Cô Đới vừa nghe còn thấy cao hứng, sau đó chợt ớ ra.

“Trò nói cái gì? Trò bảo cô Lương hôm qua không dùng miệng?!” Cô Đới tâm tình kích động, dùng sức hơi mạnh, chụp Tiểu Minh đau đến kêu to.

“Đúng vậy … á đau!”

Cô Đới buông cây gậy của Tiểu Minh ra. Lúc này, cô cảm thấy toàn thân mình đều Sparta, một chút đắc ý vừa rồi giờ đã tan biến hết. Mình rốt cuộc đã làm cái gì? Cô Lương … mình tưởng là … haizzz!

Tiểu Minh thổi thổi chỗ bị cô Đới chụp đau, rồi mới thận trọng mặc quần vào.

“Cô Đới sao vậy ạ?”

“Trò! Trò nói lại xem, chuyện xảy ra như thế nào?” Tiểu Minh bắt đầu kể lại câu chuyện …

“Tiểu Minh, trò nghe cô nói, vừa rồi bác sĩ nói với cô, con muỗi đốt trò có độc, nếu không đem chất độc nặn ra sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trò có biết không?”

Tiểu Minh nghe xong sợ hãi kêu lên, không thể tin được thứ mình vừa nghe.

“Cho nên, cô muốn trò cởi quần ra, rồi nắm lấy chỗ bị cắn dùng sức nặn, đem chất độc bên trong nặn ra là được.”

Tiểu Minh lần mần một hồi, mới cởi quần ra.

“Xuýt …” tay Tiểu Minh vừa đụng phải, đã đau đến phát ra xuýt xoa đầy đau đớn.

“Không được đâu cô Lương … đau lắm …” Tiểu Minh nài nỉ cô Lương.

“Đau cũng phải cố chịu … Nếu không chỗ đó của trò sẽ bị hoại tử …”

“Nhưng mà đau lắm … Em không làm được…”

“Chậc thằng bé này …” Cô Lương cũng phát hiện cứ thế này Tiểu Minh sợ là không làm được, thế là lấy hộp kem dưỡng da trong túi xách ra, nặn lên cây gậy thịt của Tiểu Minh.

“Á cô Lương …” Tiểu Minh bị kem làm cho lạnh lẽo.

“Trò thử lại lần nữa …” Có kem dưỡng da bôi trơn, Tiểu Minh rốt cuộc không còn đau như lúc trước.

“Tiểu Minh … đỡ hơn chưa?”

“Có đỡ chút đỉnh … nhưng vẫn … A! Cô Lương đừng mà!”

Cô Lương lo lắng càng để lâu nơi đó sẽ hoại tử, thế là vươn tay cầm lấy tay Tiểu Minh, tang tốc sục.

“Suỵt … đừng nói chuyện … ráng một chút…” Sục càng lúc càng nhanh, kem dưỡng da cũng phát ra tiếng ‘òm ọp’, Tiểu Minh đau điếng nuốt nước bọt.

“A a… a …” Dưới sự kích thích mãnh liệt, Tiểu Minh không nhịn được cất tiếng rên rỉ.

Cuối cùng, Tiểu Minh không nhịn được, bắn ra.

Cô Lương kêu to: “Đừng!” Nhưng đã không kịp rồi, Tiểu Minh đã bắn tung tóe khắp nơi, có một ít còn văng cả lên miệng cô.

“Trời ơi đã bảo trò phải cẩn thận một chút mà … Trò xem bầy hầy hết rồi …” Cô Lương khẽ giọng oán trách.

“Thật xin lỗi … em không nhịn được …” Tiểu Minh đưa khan cho cô Lương, mình cũng cầm lấy khăn tay xoa hết dấu vết.

Nghe xong Tiểu Minh kể lại, cô Đới rốt cuộc đã hiểu mình đã lầm, trong lòng thầm mắng cô Lương cáo già, vậy mà nghĩ ra lý do như vậy để lừa trẻ con.

“Cô Đới, ngày mai … còn có thể như vậy không?”

“Trò nằm mơ đi!” Cô Đới tức giận đuổi Tiểu Minh đi ra, đóng sầm cửa phòng y tế lại.

????

????