Chương 1: Người Muỗi

Một ngày cuối tuần tháng năm nào đó, ánh nắng rực rỡ, chính là thời tiết tốt để đi picnic dạo chơi ngoại thành.

Khi thời gian về lúc chạng vạng tối, ở công viên rừng rậm Nam Giao thành phố Hồng Khê, một nhóm trẻ chừng 13, 14 tuổi đang tụ lại chơi đùa, một người phụ nữ trung niên đang cố gắng duy trì trật tự, hình như là người phụ trách của lũ trẻ.

Lúc này, người phụ nữ ấy trông có vẻ hơi nóng nảy, đang hỏi một chú nhóc mập mạp trong nhóm: “Đổng Bằng, trò có thấy Tiểu Minh ở đâu không?”

Chú nhóc mập tên Đổng Bằng lớn tiếng trả lời: “Báo cáo cô Lương, Tiểu Minh đi tiểu ạ!”

“Oa ha ha ..” cả đám cười vang.

Cô Lương đang hỏi cũng bị chọc cười, nói với Đổng Bằng: “Vậy còn không mau đi tìm xem! Các bạn lớp khác đã lên xe buýt hết cả rồi kìa!”

Đổng Bằng lập tức làm tư thế chào cờ, đáp to : “Tuân lệnh!”, rồi mới nhanh như chớp chạy vào phía sau lùm cây. Đám bạn học lại một phen cười ồ.

Chỗ Tiểu Minh đi tiểu cách không xa, Đổng Bằng chỉ chạy một lúc là tìm thấy, chỉ là cái thân hình đầy thịt mỡ làm hại nó, còn chưa chạy đến nơi, thể lực của nó đã cạn, chống đầu gối bắt đầu thở dốc.

“Tiểu Minh, bạn … bạn xong chưa? Cô Lương đang … đang giục!” người Đổng Bằng gọi là Tiểu Minh ấy là một cậu bé gầy gò, so với Đổng Bằng chắc chỉ bằng một nửa, lúc này đang ngồi xổm trong bụi cỏ, mặt hiện lên vẻ đau đớn. Nó cất giọng nức nở nói với Đổng Bằng: “Mập ơi, tôi bị côn trùng cắn!”

Nhóc mập nghe xong, cũng không để ý gì đến thở dốc nữa, tiến lên hỏi: “Cắn phải chỗ nào? Để Mập ca đây xem một cái!”

Nhóc mập lớn hơn Tiểu Minh một tuổi, hơi chút là xưng “Mập ca”, nhưng Tiểu Minh toàn xưng nó là “Mập”.

Thấy nhóc mập tiến lên, Tiểu Minh ngăn nó lại, nói: “Nhìn cái rắm à! Tôi đang ở đây đi tiểu, cũng không biết từ đâu chui ra một con muỗi to, nhắm ngay trym tôi đốt một cái, mie nó đau chết mất!” Nhóc mập nghe xong cười hô hố, khăng khăng đòi lên nhìn bằng được, bị Tiểu Minh nhịn đau đá vào mông một cước.

“Bạn đừng mie nó chỉ lo cười, lo giúp tôi nghĩ cách xem!” Nhóc mập xoa cái mông, vẫn cười không ngừng được, xem ra sắp ứa cả nước mắt.

“Được được được, bạn ráng chịu chút, tôi đi tìm cô Lương ngay.” Nói xong, nó liền nhanh như chớp chạy đi.

Tiểu Minh thở dài một cái, có cái giọng oang oang này của tên mập, mình lúc này mất mặt mất đến hết sạch.

Không lâu sau, cô Lương cùng nhóc mập đi đến, đằng sau còn có cô Đới y tế trường. Cô Đới vừa nhìn, kêu một tiếng má ơi suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất, thì ra lúc này trym Tiểu Minh đã sưng to gấp năm lần, đỏ bừng như cánh tay trẻ con, quy đầu sưng kinh nhất, như quả trứng gà vậy, lớp da bao bên ngoài căng đến gần trong suốt, mạch máu dưới da có thể nhìn rõ ràng.

Cô Lương cũng giật nảy mình, nhưng cô dạy Toán, không biết nhiều về y, không biết là nghiêm trọng đến mức nào, bèn hỏi cô Đới: “Cô Đới, cô thấy thằng bé như này … tình trạng thế nào?”

Đới Duyệt Tâm năm nay vừa tròn ba mươi, vốn học hộ lý, sau khi tốt nghiệp ở bệnh viện lớn làm y tá mấy năm, sau đó chịu không nổi việc phải liên tục trực đêm, liền nhờ người xin vào làm việc ở phòng y tế trường trung học số 1 thành phố Hồng Khê, thường ngày xử lý mấy ca xây xát trặc xương còn không sao, đến khi gặp tình huống khó giải quyết như vậy liền không làm gì được.

Cô đơn giản dung thuốc sát trùng rửa chỗ đau, Tiểu Minh bị cồn kích thích một cái, đau nhúm hết cả lông mày lại. Cô Đới thấy thế, nói với cô Lương: “Tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi! Em quen bác sĩ Chung ở bệnh viện Nam Giao, xử lý vết thương cho muỗi đốt rất rành.”

Cô Lương hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức thông báo lớp trưởng quản lý các bạn trong lớp trên xe, mình cùng cô Đới cùng nhau đưa Tiểu Minh đi bệnh viện Nam Giao gần đó.

Lúc đưa đến bệnh viện, Tiểu Minh đã ngủ mê man. Bác sĩ Chung chạy đến nghe cô Đới nói rõ tình huống xong, liền trực tiếp đẩy Tiểu Minh vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài phòng cấp cứu, cô Lương chỉ có thể lo lắng chờ đợi

Cô Lương tên là Lương Tưởng Dung, năm nay 43 tuổi, dạy Toán kiêm chủ nhiệm lớp 7/1 trường trung học số 1 thành phố Hồng Khê. Lần này trường tổ chức cho khối lớp 7 đi chơi xuân đầu năm, nếu học sinh lớp minh xảy ra chuyện gì, cô là giáo viên chủ nhiệm chắc chắn không tránh khỏi trách nhiệm, lúc này cô chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Minh bình an vô sự.

Tiểu Minh tên đầy đủ là Văn Tiểu Minh, năm nay 13 tuổi, cao chỉ có 155cm, là nam sinh thấp nhất nhì lớp. Bởi vì thấp, Văn Tiểu Minh đương nhiên ngồi hàng ghế đầu, thường thường các thầy cô giáo sẽ để ý đến nó nhiều hơn, lại thêm Tiểu Minh học tốt lại nghe lời, các thầy cô đều có ấn tượng tốt với thằng bé. Về tình về lý, cô Lương đều không mong Tiểu Minh bị gì.

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, bác sĩ Chung đã ra khỏi phòng cấp cứu. Cô Lương vội lo lắng đứng dậy nghênh đón.

“Sao rồi?”

“Từ chỗ đau xem, loại muỗi này có thể phóng ra một loại độc tố ảnh hưởng thần kinh, tạo thành thần kinh bị hỗn loạn cục bộ, phóng đại cảm giác cùng đau đớn nơi bị đốt, có điều liều lượng rất nhỏ, thông qua thân thể có thể bình thường thải loại ra, không cần phải lo lắng. Chờ chút nữa tôi sẽ cho cô một ít thuốc giảm viêm giảm đau, chỉ cần đúng hạn bôi lên, mấy hôm sau là không việc gì.”

Không việc gì là tốt rồi! Cô Lương thở phào một hơi, cám ơn bác sĩ Chung.

“Trước mắt còn có một việc tương đối khó giải quyết.” Bác sĩ Chung dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ tìm từ: “Chỗ bị đốt của người bệnh …tương đối đặc thù, dưới tác động của độc tố, âm hành xuất hiện hiện tượng cương. Trong thân dương vật nam, có một loại gọi là thể hang, thể hang sau khi sung huyết sẽ cương, nhưng khi thể hang bị sung huyết quá lâu, thì sẽ có thể tạo thành hoại tử, tôi nói vậy, các cô có hiểu không?”

Cô Lương nghe như vịt nghe sấm, cô Đới lại hiểu rõ rang.

“Anh nói là, nếu cứ để Tiểu Minh cương như vậy, thì âm hành của nó sẽ có thể hoại tử.”

“Chính là như vậy.”

Cô Lương cũng đã hiểu, “Vậy phải làm sao?” Cô Đới nghĩ ra một phương pháp, “Tiêm thuốc an thần có được không?”

Bác sĩ Chung lắc đầu: “Cương dương không bị não khống chế, mà do thần kinh tủy sống điều khiển, thuốc an thần không có tác dụng. Lại thêm, việc tiêm các loại thuốc có tính giảm kích thích vào thân dương vật, có thể sẽ ảnh hưởng đến chức năng sinh dục của thằng bé.”

Cô Lương cũng nghĩ ra một cách: “Tôi nghe nói có bệnh nhân nam thông qua xoa bóp tuyến tiền liệt mà xuất tinh?”

Bác sĩ Chung sầm mặt lại, nói: “Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện chính quy, không có loại dịch vụ đó. Lại nói, tôi không cho rằng việc đem ngón tay chọc vào hậu môn một đứa bé trai 13 tuổi để cho nó xuất tinh là một ý kiến hay.”

Cô Lương biết mình nói sai, luôn mồm xin lỗi.

Bác sĩ Chung không để tâm, hỏi: “Cha mẹ thằng bé đã đến chưa?”

Cô Lương đáp ngay: “Cha thằng bé đi công tác tỉnh ngoài, mẹ đang trên đường đến, nhưng cô ấy làm việc ở ngoại ô phía bắc, để đến được đây còn phải mất một lúc nữa.”

Bác sĩ Chung nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Chỉ sợ không kịp … Hai vị, chuẩn bị dạy nó thủ dâm đi.”

Dưới sự sắp xếp của bác sĩ Chung, Tiểu Minh được vào một phòng bệnh không người. Nhưng bên ngoài phòng vẫn kẻ đến người đi.

Tiểu Minh lúc này đã tỉnh dậy, nằm ở chiếc giường giữa phòng. Hai cô giáo đã kéo rèm che kín, đang ở ngoài khẽ giọng trò chuyện.

“Cô Đới, cô từng làm y tá, ở phuong diện này hẳn là tương đối có kinh nghiệm, hay là cô vào dạy nó đi?”

“Cô Lương, em từng làm y tá, nhưng em cũng chưa từng dạy đàn ông làm … chuyện đó mà! Mà em còn chưa kết hôn nữa, con của cô cũng lên đại học rồi, em cảm thấy là cô dạy phù hợp hơn.”

“Cô Đới, con của chị lên đại học thật, nhưng nó là con gái mà!”

“Cô Lương, cô là giáo viên của nó, dạy dỗ giải đáp thắc mắc là chức trách của cô mà, Tiểu Minh đang ở giai đoan thanh thiếu niên ngây thơ, dạy thằng bé kiến thức sinh dục đúng đắn cũng giúp nó trưởng thành mà, em thấy nhiệm vụ này cô không thể đẩy cho người khác.”

Bị cô Đới một phen gạt gẫm, cô Lương bắt đầu hối hận tại sao không để giáo viên Sinh học tham gia lần chơi xuân này, bất đắc dĩ, cô đành phải nhắm mắt đồng ý, chui vào trong rèm. Cô Đới ở bên ngoài phụ trách canh chừng, để tránh bị người khác đi qua phát hiện khác thường.

Không lâu sau, cô Đới nghe thấy bên trong rèm vang lên tiếng cô Lương nói thì thầm, có điều cô đứng khá xa, không nghe rõ là nói cái gì. Tiểu Minh nghe xong kêu lên một tiếng sợ hãi, giống như không thể tin được. Lúc này cô Lương lại thấp giọng nói cái gì, Tiểu Minh ấp úng hồi lâu, rồi từ trong rèm truyền ra tiếng cởi thắt lưng quần.

Trời ơi, chẳng lẽ là …

Thế nhưng mà … Mình làm sao lại thấy kích thích như vậy?

Trong lòng cô Đới như có hàng vạn con nai xông loạn, chân cũng khẽ nhích lại gần rèm vải, muốn nghe rõ động tĩnh bên trong.

“Á …” chỉ nghe Tiểu Minh xuýt xoa một tiếng, phát ra thanh âm đau đớn.

“Không được đâu cô Lương … đau lắm …”

“Đau cũng phải ráng … Nếu không chỗ đó của trò sẽ bị hoại tử …”

“Nhưng mà đau thật đó … Em không làm được …”

“Trời ơi thằng bé này …” Rồi cô Đới nghe được một âm thanh kỳ quái, trong lúc nhất thời không nghĩ ra đó là tiếng gì.

“A cô Lương, cô…”

“Trò thử lần nữa đi …” Trời, cô Lương rốt cuộc đã làm cái gì vậy! Suýt chút nữa cô Đới đã không nén nổi muốn vén rèm lên nhìn xem thế nào.

“Tiểu Minh … Có đỡ hơn không?”

“Đỡ một chút … Nhưng vẫn … Á, cô Lương đừng mà!”

“Xuỵt … Đừng nói chuyện … ráng một chút…” Rồi sau đó một chuỗi âm thanh “òm ọp, òm ọp” vang lên, còn kèm theo .. tiếng nuốt? Cô Lương không phải đang làm cái … ấy cho nó! Cô Đới không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt, không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.

“A …aa…” Bên trong rèm thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn của Tiểu Minh, tiếng từ nhỏ đến to, tần suất ngày càng nhanh. Đột nhiên, giữa một chuỗi rên rỉ hổn hển, nương theo tiếng ‘Đừng!’ của cô Lương, tất cả âm thanh đột nhiên im bặt, dường như toàn thế giới đột nhiên biến mất vậy.

Cô Đới hai tay đè chặt ngực, không dám thở mạnh, theo sát chú ý động tĩnh bên trong.

“Ài, không phải bảo trò cẩn thận một chút hay sao … Trò xem vung vãi khắp nơi …” Trong rèm vang lên tiếng oán trách của cô Lương.

“Thật xin lỗi … em không nhịn được …” Ngay sau đó, trong rèm vang lên tiếng vải sột soạt, hai người đang sửa sang quần áo. Cô Đới thấy vậy vội vàng tránh sang một bên, làm bộ còn đang canh chừng cho bọn họ.

‘Roạc’ một tiếng, rèm vải bị kéo ra, cô Lương vẻ mặt đỏ hồng bước ra, còn dùng khăn giấy lau sạch miệng. Nhìn thấy cô Đới, mặt cô Lương đỏ bừng như sắp nhỏ máu ra vậy.

“Cô Đới, chúng ta đi tìm bác sĩ Chung lấy thuốc đi.” Cô Đới còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đã bị cô Lương kéo ra khỏi phòng, khi bước ra khỏi cửa, quay mặt nhìn thoáng qua, Tiểu Minh đang cầm khăn ra sức lau sạch cái gì …

Việc kê đơn diễn ra rất nhanh, thủ tục xuất viện cũng rất thuận lợi. Lúc này, một người phụ nữ chín muồi mặc đồ công sở rảo bước chạy vào, ôm lấy Tiểu Minh một phen hôn hít, vừa hôn vừa hỏi: “Tiểu Minh không sao chứ, mẹ đến rồi đây!”

Mẹ của Tiểu Minh tên là Diêm Khiết, năm nay 38 tuổi, làm việc trong một công ty chứng khoán. Cha Tiểu Minh tên là Văn Minh, hình như làm thiết kế công trình, công việc khá bận rộn, thường xuyên phải đi công tác xa, bình thường họp phụ huynh toàn là mẹ Tiểu Minh đi, cho nên cô Lương nhận ra cô.

Mẹ Tiểu Minh hết lời cảm tạ hai cô giáo, hai cô không từ chối được, đành đánh trống lảng sang chuyện khác.