Thấy mặt ông lão phủ khăn trắng, toàn thân không còn huyết sắc, tôi biết ông đã chết.
"Xin lỗi đã dọa hai người!"
Đôi vợ chồng trẻ nói: "Chúng tôi sống ở tầng mười bốn. Cha tôi đã qua đời đêm qua."
Tiếu Cửu nuốt nước miếng một cái, cười nói: "Không có gì, xin nén bi thương!"
"Cảm ơn!"
Sau đó, đôi vợ chồng trẻ đẩy ông lão đã chết đi, tôi nhìn bóng lưng của họ và lạnh lùng nói: "thọ chung chánh tẩm, thật là trò đùa!" (thọ chung chánh tẩm: sống thọ và chết tại nhà.)
Tiểu Cửu khó hiểu hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Tôi chỉ vào ông lão đã chết, nói: “Ông lão đó không phải chết vì già yếu, nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn ông ấy đã treo cổ tự sát!”
"Cậu chỉ cần nhìn vào chân của ông ấy sẽ biết!"
Tiểu Cửu theo bản năng quay đầu nhìn lại, lần này phát hiện chân ông lão thẳng tắp.
Thông thường, chân của những người già sắp chết đều ở trạng thái buông lỏng, chỉ có nghẹt thở do treo cổ mới có thể khiến chân thẳng ra.
Hơn nữa, trên mặt ông lão được che bằng một miếng vải trắng, có lẽ bởi vì nét mặt của ông ta bị co giật, chết rất thống khổ, cho nên dùng vải trắng để che lại.
Nhìn vào bên trong thang máy, tôi vẫn lắc đầu: "Quên đi, tôi đi cầu thang bộ!"
Tôi xoay người đi về phía hành lang thoát hiểm, Tiểu Cửu cũng bất đắc dĩ đi theo.
Tôi vừa đi, cậu ấy vừa hỏi: "Ý của cậu là ông lão vừa rồi treo cổ sao? Vậy tại sao hai vợ chồng lại nói là chết do tuổi già?"
“Haizz, chẳng lẽ người nhà ông lão lại nói với cậu là ông ấy chết do treo cổ tự sát?”
“Cũng phải!”
Tiểu Cửu xoa xoa cằm, sau đó nói: "Tôi đoán là tối nay trên lầu sẽ có tang sự."
Tôi cũng không để ý đến những thứ này, bây giờ tôi phải tìm xem cái tên đang quấy rầy Tiểu Cửu kia là loại quỷ nào!
Nếu là linh sát bình thường thì không sao, nhưng nếu là hung sát hoặc lệ sát thì rất khó đối phó.
Khi tôi đến nhà của Tiểu Cửu, có rất nhiều bùa chú và những thứ dùng để trừ tà trong nhà cậu ấy.
"Chết tiệt, sao cậu lại sắp xếp nhà cửa thế này?"
"Ồ, không phải là do tôi quá sợ hãi sao."
Tôi có chút sững sờ: "Làm lễ cúng cũng không được làm tùy tiện, nhất định phải chú trọng học thuật, giống như phù chú. Tôi đoán cậu mua những phù chú này trong cửa hàng, căn bản là vô dụng."
Dứt lời, tôi rút ra một lá phù mang theo bên mình, dán một cái lên cửa, khí tức trong toàn bộ căn phòng lập tức thay đổi.
Đi đến phòng của Tiểu Cửu, tôi thấy tấm vải lụa đang nằm trên giường của cậu ấy, màu sắc rất tươi sáng.
"Màu sắc càng tươi sáng, càng thể hiện rõ kẻ này hung hãn cỡ nào. Xem ra cậu đã chọc phải một kẻ rất hung ác."
Tôi nhặt tấm vải lụa lên, đầu tiên dùng bật lửa làm phép, sau đó đốt tấm vải lụa bằng ngọn lửa đã được niệm chú.
Tuy nhiên, thứ này lại miễn nhiễm với ngọn lửa, cho dù đốt như thế nào cũng vô dụng.
Sau đó dùng đến kéo, cũng không thể cắt được, nó bắt đầu làm tôi lúng túng.
"Thế nào rồi?"
Tôi không thể làm gì với tấm vải lụa này, tôi chỉ có thể đợi xem tối nay nó sẽ như thế nào.
"Tối nay tôi sẽ ở lại đây với cậu!”
"Thật sao? Tốt quá."
Hiện giờ Tiểu Cửu sợ nhất chính là thứ này, nhưng nghe nói tôi sẽ ở lại đây, cậu ấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi nhìn thấy hiện tại toàn thân Tiểu Cửu đều tản ra âm khí, nếu như lát nữa dương khí của cậu ấy quá thấp, rất có thể sẽ bị âm khí nuốt chửng, cho nên tôi phải tìm thứ gì đó giúp Tiểu Cửu bổ sung dương khí.
"Ở nhà cậu có rượu không?"
"Có, cậu định dùng nó làm gì?"
"Uống rượu để lấy can đảm!"
"Cái gì?"
Cậu ấy lấy ra đủ loại rượu đỏ, trắng, nội ngoại đều có rồi hỏi tôi muốn uống loại nào?
Tôi trực tiếp chọn rượu, hai chúng tôi vừa uống rượu trong căn phòng này vừa nói chuyện về những ngày còn đi học.
Chúng tôi trò chuyện đến gần sáng, tấm vải lụa vẫn còn ở trên giường, tôi và Tiểu Cửu đều có chút say, tự nhiên dũng khí tăng lên rất nhiều!
Đột nhiên, một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, tôi và Tiểu Cửu lập tức rùng mình.
Ngay sau đó, Tiểu Cửu vỗ vai tôi nói: "Cái đó. . . Tử Phàm, chút nữa chúng ta nên làm gì?"
Nghe trong giọng nói của cậu ấy có hơi say, tôi trợn mắt nói: “Lấy ở nơi nào thì trả về nơi đó”.
"Hả? Nhưng xác chết kia đã bị hỏa táng rồi!"
Ngọn gió thổi vào trong phòng, dường như có thứ gì đó đang đi trên sàn nhà.
Tiếng bước chân ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Cửu và tôi.
"Âm thanh gì vậy?"
"Có cái gì đó đang tới!"
Tôi lấy nước mắt trâu ra và bôi lên khóe mắt để xem đó là loại âm vật gì.
Vừa mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi giật mình.
Tôi nhìn thấy con quỷ treo cổ đang lơ lửng phía sau Tiểu Cửu.
Con quỷ treo cổ này hẳn là cô bé mà cậu ấy nhìn thấy trong phòng tang lễ.
Lưỡi của cô ấy thè ra rất dài, chân lơ lửng trên không trung, đây là dáng vẻ điển hình của một con quỷ treo cổ, tôi không nói gì, chỉ im lặng quan sát xem cô ấy đang muốn làm gì.
Tôi thấy cô ấy ghé sát vào tai Tiểu Cửu, không ngừng hút lấy dương khí của cậu ta.
Chết tiệt! Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đưa tay bắt pháp quyết, chỉ vào con quỷ và hét lên: "Cô nghĩ tôi không tồn tại phải không?"
Tiểu Cửu vẻ mặt có chút khó chịu, lông mày nhướng lên, lo lắng hỏi tôi: "Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Tôi khẽ thở ra một hơi, sau đó nói: "Con quỷ treo cổ đang hút dương khí của cậu!”
"Vậy tôi phải làm gì?"
"Người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, đừng nên kinh sợ.”
Tiểu Cửu không muốn tỏ ra sợ hãi, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên cậu ấy trải qua những chuyện này, khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng khó khăn.
"Tôi. . . Tôi thực rất sợ!"
Tôi đã phần nào thay đổi quan điểm về cậu ấy, không ngờ đã bao nhiêu năm rồi mà tính cách cậu ấy vẫn nhát gan như vậy.
“Thất Sát Lệnh của Thần Quỷ, âm sát mau chóng rút lui!”
Tôi hô một tiếng, rồi đập một tay xuống sàn.
"Ầm!"
Tuy nhiên, con quỷ treo cổ đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị với tôi, thậm chí còn chỉ phía trên và nói: "Người đàn ông trên lầu chưa kịp mang giày đã chết!” (chưa kịp mang giày đã chết: chết trước khi trở về quê hương.)
"Tôi biết, cô không cần nói!"
“Ha ha!”
Cô ta đột nhiên phát ra một tiếng tiếng cười đáng sợ, sau đó tức giận trợn trừng mắt, âm khí trong nháy mắt quét tới.
"Người anh em của tôi chỉ vô tình lấy trộm đồ của cô, bây giờ tôi đem đồ trả lại cho cô, ân oán xóa bỏ, cô thấy thế nào?”
Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt của cô ta hiện lên một tia sáng màu lục, đôi mắt của cô ta dán chặt vào tôi.
"Tôi bây giờ chỉ muốn hút hết dương khí của hắn, như vậy có thể thay hắn đi đầu thai!”
"Vậy thì đừng trách tôi vô lễ!"
Tôi lập tức rút ra phù chú và đe dọa.