Chương 42: Tham Lam

"Tử Phàm, còn cậu thì sao?"

Nghe cậu ấy hỏi, tôi chỉ biết cười gượng: "Ôi, tôi so với cậu còn kém xa. Tôi làm ở một cửa hàng giấy, nhưng cuộc sống cũng không quá vất vả!"

"Cửa hàng làm giấy? Trước đây cậu có học một ít kiến thức Phong thủy, không ngờ bây giờ lại có ích như vậy."

Cậu ấy không có ý giễu cợt tôi, chỉ là đối với tôi có chút khó mở lời.

"Tử Phàm, thật ra từ lâu tôi nghe nói cậu biết Phong thủy, nhưng đã lâu rồi không có liên lạc với cậu!”

Giọng điệu của cậu ấy có vẻ hơi lúng túng, học thuật của tôi có thể quan sát biểu hiện của con người, cho nên tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì.

"Tiểu Cửu, cậu muốn nhờ tôi giúp chuyện gì phải không?”

Nghe tôi nói như vậy, Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc, lập tức mở to hai mắt hỏi: "Làm sao cậu biết?"

"Ha ha, cậu cũng nói tôi có học thuật mà, cậu dễ nhìn thấu như vậy, sao tôi lại không hiểu?”

Đôi mắt của Tiểu Cửu lập tức sáng lên, cậu ấy nắm tay tôi và nói: "Tử Phàm, cậu có thể giúp tôi không?"

Thấy giọng cậu ấy trở nên lo lắng, tôi vô thức hỏi: “Sao vậy?”

"Tôi gây ra chuyện rồi!"

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Cửu, tôi đoán đây không phải là chuyện nhỏ.

Trước đây khi tôi vừa học được một chút phong thủy từ ông nội, tôi đã thử trên người cậu ấy, trăm lần trúng cả trăm, cho nên giờ phút này tôi khẳng định cậu ấy chắc chắn đã gây ra chuyện lớn.

“Cậu có thể giúp tôi hóa giải không?"

Tiểu Cửu bắt đầu mở lời, cậu ấy nói người thân của cậu ấy đã qua đời vào tuần trước, Tiểu Cửu theo cha mẹ đến viếng ở nhà tang lễ.

Nghe vậy, tôi bất giác hỏi: “Nhà tang lễ ở ngoại ô đó hả?”

Tiểu Cửu gật đầu.

Tôi lập tức chú ý, bởi vì đó là nhà tang lễ của Cao Hồng Phi.

"Người chết là cô của tôi. Đêm đó tôi đứng canh ở nhà tang lễ, buồn ngủ quá nên đã ngủ thiếp đi."

Nửa đêm, tôi bị cơn buồn tiểu đánh thức, đang định đi vệ sinh, chợt phát hiện nhà tang lễ bên kia cũng đang tổ chức lễ truy điệu.

Tò mò, tôi lại gần xem thử, thì thấy chẳng có ai cả, chỉ có một di ảnh rất lớn treo ở đó! Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ trên di ảnh là một cô gái có nét mặt thanh tú. Lúc đó, tôi nghĩ cô ấy mất khi còn quá trẻ, thật đáng tiếc.”

“Khi tôi bước vào xem thì phát hiện trong phòng tang lễ có một chiếc quan tài, bên trong là xác cô bé đã chết”.

"Việc ở nhà tang lễ nhìn thấy xác chết là chuyện bình thường, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng sau đó tôi lại bị thu hút bởi dải lụa đặt trên tay xác chết."

Khi đó Tiếu Cửu đã nổi lên lòng tham, liếc mắt một cái liền có thể biết loại vải lụa này không phải hàng bình thường, chỉ cần sờ vào đã có cảm giác mềm mượt, lạnh như băng.

"Tôi nghĩ xác chết này sớm muộn gì cũng sẽ bị hỏa thiêu, vải lụa đáng giá như vậy cũng đem đi thiêu thì thật đáng tiếc!”

"Sau khi kiểm tra không có ai ở đây, tôi lấy trộm tấm vải lụa đó. Ngày hôm sau, xác của cô tôi và cô gái kia sẽ được hỏa táng, không còn ai truy cứu chuyện này nữa!"

Nghe vậy, tôi lập tức cảm thấy không hài lòng với hành vi của cậy ấy, dù sao đó cũng là tài sản của người chết, trộm cái gì không trộm lại đi trộm đồ của người chết.

Tiểu Cửu cũng biết mình sai, nhưng vì tham lam, cậu ấy không kiểm soát được hành động của mình.

"Sau đó, tôi tìm người hỏi giá cả của tấm vải lụa, mới biết đó là một loại tơ lụa cuối đời nhà Thanh, rất quý giá và hiếm có, giá trị lên đến một triệu tệ!"

"Tôi rất vui mừng, vì vậy lập tức đem đến phòng đấu giá để bán đấu giá, chuyện kỳ quái bắt đầu từ đây!"

Tiểu Cửu nói mỗi khi cậu ấy mang tấm vải lụa đến phòng đấu giá, lúc quay trở về nó luôn xuất hiện trên giường của cậu ấy, nhiều lần như vậy, giống như tấm vải lụa có chân chạy trở về.

Điều này khiến Tiểu Cửu cảm thấy rất bối rối.

Nghĩ rằng có quá nhiều điều kỳ lạ, cậu ấy đem tấm vải lụa ném đi. Nhưng ném rồi nó vẫn quay trở về như cũ.

Tiểu Cửu đã thử lắp camera ở nhà xem tấm vải lụa có thực sự tự chạy về không.

Tuy nhiên, sau đó cậu ấy bị dọa cho giật mình, vì trong camera tấm vải lụa bỗng nhiên xuất hiện trong màn hình, hơn nữa còn có một bóng người màu xanh, nhìn rất rợn người.

“Haizz, xem ra cậu đã chọc phải thứ gì rồi!” Tôi thở dài.

Tên tiểu tử này, có một số thứ không thể trộm được.

Một là con trai của quả phụ, hai là bữa ăn của người nghèo, và ba là quần áo của người chết.

Bây giờ cậu ấy lại phạm vào điều cấm kỵ đó!

"Nếu tôi không nhầm, cậu đã nghĩ đến việc đốt tấm vải lụa đó đúng không?”

"Đúng, đúng, không sai, tôi thật sự muốn đốt nó!"

Cậu ấy đúng là đã nhìn thấy quỷ, nhưng tôi vẫn không biết cậu ấy đã chọc giận loại quỷ nào, vì vậy tôi lấy ra một tờ giấy và một cây bút đưa cho cậu ấy: “Hãy viết cho tôi ngày tháng năm sinh của cậu!”

Tiểu Cửu không chút do dự viết ra, sau đó tôi bảo người phục vụ bưng vào một cái bát nhỏ, cho nước sôi vào, hướng về phía Tiểu Cửu nói: "Đưa ngón tay của cậu đây!"

Cậu ấy có hơi bối rối đưa tay ra, tôi cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn quẹt nhẹ vào ngón tay cậu ta.

"Ôi, cậu làm gì vậy?"

"Giúp cậu!"

Tôi nặn máu từ ngón tay của Tiểu Cửu, nhỏ xuống nước trong bát, tôi nheo mắt quan sát chuyển động của máu trong bát.

Máu của Tiểu Cửu hướng chung quanh lan ra và nhanh chóng tan đi, hơn nữa bát tự của cậu ấy là Ly Hỏa, xem ra tiểu tử này đã gây ra đại họa!

"Sao rồi?"

"Đại nạn tới rồi!"

Nghe tôi nói vậy, cậu ấy lập tức ngồi phịch xuống ghế, run rẩy nói: “Tôi… tôi thực sự không cứu được sao?”

“Cứu hay không không quan trọng, tôi nghĩ linh hồn của cô gái đó đang bám vào tấm vải lụa. Tôi nói này, đồ người chết nhất định không được đụng vào, chuyện này vô cùng nghiêm trọng.”

Tiếu Cửu bây giờ hối hận cũng đã muộn, nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện tại là phải tìm cách giải quyết!

Nghĩ đến đây tôi cũng chỉ biết thở dài.

"Dẫn tôi đến nhà cậu xem một chút đi!"

Hai chúng tôi không ăn cơm, đi thẳng đến khu chung cư nơi cậu ấy đang ở, tôi ngẩng cao đầu hỏi: “Mấy năm nay tiểu tử cậu làm ăn cũng tốt quá!”

"Ôi, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, mau tới nhà của tôi xem một chút đi!"

Khu chung cư này có thang máy, Tiểu Cửu đưa tôi vào thang máy, vừa nhìn thấy, tôi đã lầm bầm trong lòng, hít một hơi thật sâu nói: “Sao chúng ta không đi cầu thang bộ nhỉ.”

"Tại sao? Nhà tôi ở tầng mười ba."

Tôi khẽ cười: “Trong thang máy âm khí rất nhiều, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ trở thành quan tài sắt.”

Tôi đang nói chuyện thì đột nhiên cửa thang máy mở ra, hai cặp vợ chồng đẩy một ông lão phủ khăn trắng đi vào!