Chương 37: Yêu Cầu Của Nhà Tang Lễ

Tôi lấy ra một lá cờ đỏ, khi nó xuất hiện khiến cho con quỷ ngừng ngay động tác.

"Linh hồn người chết mau mau trở về thân xác, nếu càng lún sâu sẽ không thể quay về trời, hai khí Âm Dương, linh hồn ngưng tụ, tiến vào thì sống, tản ra thì chết!"

Khẩu quyết vừa hạ xuống, thân thể của quỷ sát nhất thời bị tê liệt, hai tia sáng yếu ớt bắn ra từ cơ thể của cô ta.

Hai tia sáng đó chính là hồn phách của chị gái Văn Tử Tĩnh.

Theo chuyển động của cờ dẫn hồn, hai luồng ánh sáng trực tiếp tiến vào trong lá cờ, một lúc sau mới từ từ trở lại thân xác.

Mẹ của Văn Tử Tĩnh rơi từ giữa không trung xuống, tôi nhanh tay lẹ mắt nhảy qua, dùng cả hai tay đỡ, nhưng cơ thể tôi ngã mạnh xuống đất, sống lưng bị thương.

“Ngô tiên sinh!”

Văn Tử Tĩnh lập tức chạy tới, đỡ mẹ cô ấy sang một bên, sau đó hỏi tôi: “Ngô tiên sinh, anh không sao chứ?”

Tôi sờ cột sống ở thắt lưng, bất đắc dĩ thở dài: “Vết thương nhỏ thôi, trước hết xem mẹ cô thế nào.”

Tôi đưa tay chạm vào mẹ cô ấy, sắc mặt bà ta hơi hồng lên, nhịp thở cũng dần trở lại bình thường, dường như linh hồn của chị gái Văn Tư Tĩnh đã trở về với thân xác.

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mấy ngày này mẹ cô sẽ sốt rất cao, cô phải chú ý chăm sóc, sau đó gọi thầy phong thủy đến chôn cất chị của cô!"

"Hả? Ngô tiên sinh, hay anh giúp tôi làm luôn đi!" Tôi lắc đầu: "Không làm được, tôi bây giờ đi bộ còn đau thắt lưng, đừng nói đến việc hỗ trợ đi tìm huyệt mộ tốt.”

Văn Tử Tĩnh cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy tôi như thế này. Cô ấy nói: “Vất vả cho anh rồi, sau này anh cứ tính vào tiền thù lao, tôi sẽ trả cho anh!”

Tôi xua tay nói: “Chuyện này cô nói với chú Tần đi, tôi chỉ phụ trách giúp chú ấy thôi.”

Sau đó, mẹ của Văn Tử Tĩnh cũng tỉnh lại, xác của chị gái cô ấy đã được một thầy phong thủy khác tiếp quản.

Khi tôi quay lại cửa hàng giấy, tôi thấy chú Tần đang mỉm cười, tay cầm thẻ ngân hàng và nói: "Ồ, lần này tiểu tử cậu phát tài rồi!"

Lúc này tôi vừa từ bệnh viện về, bác sĩ nói lưng tôi cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng, khiến tâm trạng tôi đang rất xấu.

"Cần gì phát tài? Bây giờ cháu đang tổn hại sức khỏe đây!”

"Cậu nhìn mình đi, có người đẹp cảm ơn, còn có tiền thù lao, bị chút vết thương này có đáng là gì?”

Sau đó, chú Tần đưa cho tôi thẻ ngân hàng và nói:

" Văn Tử Tĩnh đã đưa tiền rồi, cậu đoán xem bao nhiêu?"

Tôi giúp người khác không phải vì tiền, nên tôi thản nhiên hỏi: “Bao nhiêu?”

"Năm trăm ngàn!"

"Năm... năm trăm ngàn?"

Mặc dù vừa rồi tôi nói không phải vì tiền, nhưng khi nghe đến số tiền, tôi lập tức nhướng mày hỏi: "Ý chú là nửa triệu?"

"Đúng vậy, không ngờ Văn Tử Tĩnh lại giàu như vậy? Thù lao là nửa triệu."

Tôi không nghĩ mình có thể nhận được tất cả số tiền này, vì vậy tôi chia một nửa cho chú Tần.

Mặc dù chú Tần nói tất cả số tiền thù lao lần này đều thuộc về tôi, nhưng vì tôi đã nói vậy, chú ấy mỉm cười và miễn cưỡng nhận lấy một nửa.

"Đúng rồi, khoảng thời gian này cậu đang bị thương, cũng không cần đến cửa hàng hỗ trợ nữa, ra ngoài rèn luyện gân cốt đi.”

"Chú Tần, không phải chứ? Eo của cháu như thế này, chú muốn cháu băng bó vết thương ra ngoài sao?"

Nhưng chú Tần lại bình tĩnh nói: "Tôi vừa vặn có một công việc cho cậu đây, chính là nhà tang lễ, tôi muốn cậu giúp tôi xem một chút."

"Nhà tang lễ?"

"Ừ, bên kia người ta cần người giấy để làm tang lễ, nhu cầu của họ cần rất nhiều, cho nên tôi muốn cậu qua đó chào hỏi một tiếng!”

Tôi bất lực thở dài, nói: “Nếu nhu cầu rất lớn, tại sao chú không tự mình đi?”

Tôi cũng biết chú Tần là người như thế nào, mỗi lần chú vào phòng làm việc sẽ không thích bị gián đoạn nên mới để tôi qua đó xem.

Không còn cách nào khác, bác sĩ cũng dặn tôi phải vận động vết thương ở lưng một cách thích hợp, như vậy mới có thể thúc đẩy tuần hoàn máu.

Sau đó, tôi theo địa chỉ mà chú Tần đưa cho đến nhà tang lễ, nhà tang lễ này rất tối, nhưng dù sao đó cũng là nơi dành cho người chết.

Vị trí của nhà tang lễ nằm ở phía sau núi, người ra kẻ vào, phần lớn là người nhà đến lo liệu hậu sự.

Tôi vừa bước vào đã bị lễ tân ở quầy ngăn lại.

"Xin chào, xin hỏi anh muốn liên hệ có việc gì?”

"Tôi muốn bàn chuyện với giám đốc của anh."

"Anh tên gì?"

"Tôi họ Ngô, chú Tần bảo tôi đến gặp giám đốc của anh."

Sau khi nghe tôi nói xong, nhân viên tại quầy lễ tân lập tức mỉm cười và nói: "Ngô tiên sinh, mời anh đi với tôi!"

Tôi đi theo lễ tân đến văn phòng, nơi đây có một người đàn ông cao gầy đang nói chuyện điện thoại bên cửa sổ.

Khi anh ta quay đầu lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chúng tôi lập tức mỉm cười.

"Ồ, anh không phải là người ở bệnh viện lần trước sao?"

Người giám đốc trước mặt tôi là Cao Hồng Phi, là người mà lần trước tôi nhìn thấy bán dịch vụ tang lễ trong bệnh viện.

"Sao anh lại đến đây?"

Cao Hồng Phi dường như có chút giật mình, híp mắt hỏi: "Tôi đoán ông nội cậu tuổi thọ còn chưa hết?"

Tôi sửng sốt, Cao Hồng Phi này còn có thể tính toán được thời gian sinh tử? Điều này không phải là trái đạo trời sao.

Tuy nhiên, tôi đến đây để bàn công việc, nên cũng nghiêm túc nói với anh ta: “Đúng vậy, tôi được chú Tần cử đến đây để hỏi về nhu cầu người giấy trong nhà tang lễ của anh.”

Cao Hồng Phi sờ sờ cằm, gật đầu nói: "Có phải anh làm việc ở đây đúng không?"

Tôi gật đầu, sau đó Cao Hồng Phi trực tiếp lập danh sách đưa cho tôi: "Anh làm theo yêu cầu này để cung cấp đúng số lượng, tôi đã trả trước tiền đặt cọc."

Nhìn số lượng yêu cầu, tôi hơi thắc mắc, tất cả những thứ được viết trên đó đều là người giấy đã hoàn thiện.

"Đợi đã! Giám đốc Cao, anh có nhầm lẫn gì ở đây không?"

"Hả? Có vấn đề gì sao?"

Tôi chỉ ra: "Người giấy không thể điểm mắt. Một khi điểm mắt thì sẽ có linh tính. Tất cả những người giấy mà anh cần ở đây đều nói là phải điểm mắt."

"Không sai, chính là phải điểm mắt, tốt nhất là khi đưa đến đây đã có linh khí.”

Tôi quả nhiên không đoán sai, Cao Hồng Phi thực sự hiểu về nghề này, nhưng không biết chính xác anh ta cần người giấy đã điểm mắt để làm gì?

Nếu chú Tần biết chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Xin lỗi, tôi sợ...”

Cao Hồng Phi giơ tay ngắt lời tôi, trở lại chỗ ngồi, nhún vai nói: “Những chuyện này tôi đã cùng Tần sư phụ bàn bạc rồi, anh chỉ cần cầm bản danh sách này về đưa cho ông ấy xem, ông ấy nhất định sẽ hiểu! "

Những gì anh ta nói khiến tôi hơi bất ngờ, dường như trong mắt anh ta, chuyện này có vẻ rất bình thường.

Anh ta luôn cần những người giấy như thế này sao?

Tôi chỉ có thể nén nghi ngờ đem danh sách về cho chú Tần và hỏi xem Cao Hồng Phi rốt cuộc là có ý gì?