Trần Nhị vừa dứt lời, tôi cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy ông ấy đang dùng chính mình hấp thu âm khí, thân thể cũng dần dần lão hóa, hiện tại so với người một trăm tuổi cũng không khác biệt lắm.
"Tiểu tử, nghe lời tôi, cầm đao đi đi!"
Tôi muốn kéo ông ấy lên, nhưng lúc này Lý Bội Bội đi ra ngăn tôi lại nói: "A Phàm, đi thôi, đây là cách tốt nhất, nếu không tất cả mọi người trong bệnh viện sẽ gặp họa!"
Trong lòng tôi rất buồn, mặc dù tôi và Trần Nhị gia gia chỉ mới thân thiết với nhau trong một thời gian ngắn, nhưng chúng tôi rất hợp nhau, tôi đã học được rất nhiều điều từ ông ấy.
Bây giờ ông ấy giao đại đao cho tôi, nghĩa là đem nhiều năm đạo thuật của mình truyền lại cho tôi.
Tôi cố nén nước mắt, bước vào thang máy, nhìn bóng lưng của Trần Nhị gia gia, trong lòng cảm thấy buồn không nói nên lời.
"Tiểu tử, kiếp sau gặp lại!"
Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi cầm đại đao và bật khóc.
"Ding!"
Trở lại bãi đậu xe ở tầng hai, tôi phát hiện nút thang máy xuống tầng ba đã biến mất, điều đó có nghĩa là tầng ba đã bị phong bế vĩnh viễn.
Trần Nhị gia gia đã hy sinh bản thân để cứu mọi người trong bệnh viện.
Tôi ôm tâm tình vô cùng nặng nề, cầm đại đao trở về phòng bệnh.
Khi ông nội và Quách Lão Can nhìn thấy tôi quay lại với đại đao trong tay, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên nặng nề.
"Thật vậy sao......"
"Xem ra lão Trần cũng nghĩ mình trốn không thoát kiếp nạn này, cho nên liều chết giúp đỡ chúng ta."
Tôi nhìn đại đao và thở dài: "Trần Nhị gia gia là một cao thủ Hoạt sát. Cây đao này đã ở bên ông ấy hơn năm mươi năm rồi, bây giờ nó được giao lại cho cháu, nhưng cháu có thể làm được như ông ấy không?”
Tôi biết rất rõ, trước giờ tôi và ông nội chỉ là Tiền chấp sự, thậm chí kinh nghiệp thu thập tà linh của Quách Lão Can còn nhiều hơn tôi.
“A Phàm, nếu Trần Nhị đã đưa đại đao cho cháu, điều đó có nghĩa là ông ấy rất thích cháu!”
"Cái gì ạ?"
Ông nội trên mặt hiện lên một nụ cười chua xót: "Trần Nhị có lẽ đã xem qua thiên tượng, biết mình có kiếp nạn, nếu ông ấy muốn bảo toàn tính mạng sẽ không đồng ý đến đây!”
"Như vậy là... ông ấy liều chết?"
"Có thể nói là trước khi chết làm một việc thiện cuối cùng, phỏng chừng ông ấy có thể hóa vũ, đạt tới cực lạc."
Dù thế nào đi nữa, Trần Nhị gia gia đã chết để cứu những người trong bệnh viện này, vì vậy công ơn này phải được ghi nhớ.
Sau một thời gian ngắn, âm khí trong bệnh viện mỗi đêm cũng không còn sinh ra nữa, những yêu ma kia sẽ không bị hấp dẫn đến đây.
Sự việc đã đi đến hồi kết, nhưng tôi vẫn rất chán nản, mỗi ngày nhìn đại đao, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến Trần Nhị gia gia.
Sau khi ông nội xuất viện, tôi theo Quách Lão Can đến chỗ ở của Trần Nhị gia gia, nhà ông ấy rất sạch sẽ, thậm chí ông còn lấy những cuốn sách về Đạo thuật mà ông đã viết trong nhiều năm, đặt chúng ở một nơi dễ thấy.
Ông ấy đã sớm dự đoán được mình không qua khỏi kiếp nạn này, nên lấy sổ sách ra để chúng tôi dễ tìm.
Nhìn những quyển sổ ghi dày đặc, trong lòng tôi không khỏi thở dài.
"A Phàm, những năm này lão Trần giết vô số yêu ma quỷ quái, không phải bởi vì ông ấy nhiệt huyết, cũng không phải bởi vì thiên phú, mà là bởi vì ông ấy có dũng khí. Nếu như ông ấy cho cậu một cây đại đao, như vậy cậu sẽ là người gánh lấy trách nhiệm này!"
Tôi gật đầu, tôi vốn làm nghề này nên đương nhiên hiểu rõ quy củ.
"Quách Lão Can yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ kế thừa đạo thuật của Trần Nhị gia gia!"
"Ha ha, tiểu tử, cầm được đại đao rồi mới nói đi!”
Quả thật, đại đao của Trần Nhị gia gia không hề nhẹ, nó nặng từ 20 đến 30 cân, dùng hai tay nhấc lên đã khó chứ đừng nói đến việc cầm nó bằng một tay như Trần Nhị gia gia.
Nếu tôi muốn kế thừa đạo thuật của Trần Nhị gia gia, tôi phải thành thạo việc sử dụng đại đao này.
Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này, ông nội hiện giờ đã xuất viện trở về quê, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ những người khác.
Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường, nhưng dù sao tôi cũng làm về phong thủy nên việc có người tìm đến tôi để giải quyết vấn đề là điều khó tránh khỏi.
Vào một ngày, dì hai Lưu ở đầu thôn vội vã chạy đến và hét lên: "Lão Ngô!"
Ông nội đang hút thuốc lào, nghe thấy giọng nói lo lắng, thuận miệng hỏi: "Sao vậy? Gấp gáp như vậy có chuyện gì?"
Dì hai Lưu vừa nhìn thấy ông nội, lập tức bước tới nói: “Lão Ngô, mau cứu con gái tôi với!”
Tôi tò mò nghiêng người sang hỏi: “Lưu Mộng sao vậy?”
Lưu Mộng là một cô bé trong làng của chúng tôi, trước đây cô ấy thường chơi với tôi, giọng nói của cô ấy rất ngọt ngào, Lưu Mộng thường gọi tôi là anh Tử Phàm. Nhưng hai năm nay, cô ấy đi học cấp ba ở tỉnh rất ít về, lần này dì hai Lưu nói cô ấy được xe cấp cứu đưa về.
"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Dì hai Lưu nhất thời không giải thích được rõ ràng, dù sao cô ấy cũng được xe cấp cứu chở về, nhân viên y tế lắc đầu nói vô phương cứu chữa, đưa cô ấy về lo hậu sự.
Lão Ngô hít sâu một hơi, cười nói: "Chấp sự tiền tôi có thể nhận, A Phàm, lần này cháu đi đi!"
Nhưng mà, dì hai Lưu nói: "Tôi không có nhờ ông xử lý đám tang. Con gái tôi vẫn chưa chết, tôi muốn ông cứu con bé.”
"Cứu con bé?"
Ông nội cười hai tiếng, xòe tay nói: "Việc cứu người là của bác sĩ, chúng tôi chỉ biết tổ chức tang lễ, không biết cứu người!”
“Không, thứ nhất con gái tôi không bị thương nặng, thứ hai nó không mắc bệnh nan y lại đột nhiên hôn mê, bác sĩ nói y học không thể giải thích được. Tôi chỉ có thể nhờ ông xem dùm phong thủy.”
Ông nội lắc đầu: "Ồ, chúng tôi không quản được nhiều như vậy."
Nhớ đến lúc trước Lưu Mộng thường hay chơi đùa với tôi, đương nhiên tôi không muốn cô ấy có chuyện, liền hít sâu một hơi nói: "Dẫn cháu đi xem!"
"A Phàm, cháu muốn làm gì vậy?" Ông nội phản đối.
"Ông nội, cháu đi xem một chút, cũng không thiếu miếng thịt nào.”
Ông nội bất đắc dĩ thở dài, sau đó xua tay: "Vậy cháu đi đi, nhưng nhớ đừng gây chuyện!"
"Cháu biết rồi!"
Dì hai Lưu thấy không mời nổi ông nội, chỉ có thể đưa tôi trở về nhà.
Khi tôi đến nhà dì Lưu, đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này dường như đã thay đổi.
"Dì hai Lưu, tại sao ngôi nhà này lại tối như vậy?"
"Là như thế này. Sau khi con gái dì bị trả về, nó thường lẩm bẩm trời sáng quá, dì tự hỏi có phải trong nhà sáng quá không, liền dùng ván gỗ đóng đinh hết các cửa sổ!"
Tôi tròn mắt, như vậy không phải ánh mặt trời không vào được nhà sao?
"Ôi, mau phá hết ván gỗ đi, trong nhà không có dương khí, lâu ngày vật bẩn sẽ sinh sôi!"
Sau khi nghe tôi nói, dì hai Lưu nhanh chóng phá bảng gỗ đi, tuy nhiên, căn phòng cũng không sáng sủa hơn bao nhiêu. Lúc này tôi thấy Lưu Mộng đang nằm trên giường.
Tôi nhìn thấy có một luồng âm khí lạnh lẽo, đưa tay chạm vào thậm chí còn cảm thấy lạnh thấu xương.