Chương 26: Thiên Cẩu Hổ Sát

Trần Nhị thần sắc nhất thời cứng đờ, không thể tin nói: “Tên khốn này, không ngờ ngay cả hắc hỏa cũng điều khiển được!”

Quỷ đạo sĩ vung tay, ngay sau đó trong bóng tối phía sau cửa , những tiếng bước chân liên tiếp vang lên.

"Cái gì?"

Tôi mở to mắt thấy rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, cơ thể gầy đét đang đứng sau Quỷ đạo sĩ.

"Những người này là ai?"

Trần Nhị lắc đầu: “Đây không phải là người, bọn họ là xác sống, bị quỷ đạo sĩ thao túng thân xác.”

Quỷ đạo sĩ trông có vẻ tức giận, tay bắt quyết, những xác sống phía sau cũng bắt đầu đi về phía chúng tôi.

“Làm thế nào đây?” Tôi có chút hốt hoảng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác sống.

Chỉ thấy Trần Nhị một tay bắt quyết, đứng ngăn trước người tôi: “Tiểu tử, cẩn thận!”

Ngay khi ông ấy vừa nói xong, tôi có thể cảm nhận được một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt từ cơ thể của ông ấy bốc lên, sau đó ông ấy nói :"Phong hậu thất trận, ly hỏa quyết!"

"Bùm!"

Đạo thuật của Trần Nhị rất lợi hại, ông ấy có thể tạo ra một chuỗi các ngọn lửa chỉ bằng cách vung cánh tay, khi những xác sống này chạm vào nó, toàn thân chúng sẽ bị đốt cháy.

"Aaaaa!"

Lúc này, ngọn lửa bùng lên khắp nơi, quỷ đạo sĩ nhìn thấy xác sống mà ông ta dày công thu thập và tu luyện trong nháy mắt bị thiêu rụi, lập tức nổi giận, hét lớn: "Ta sẽ giết ngươi!"

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến thành yêu thi, lưng và ngực mọc đầy lông, chuẩn bị xông tới.

Nhìn thấy yêu thi lợi hại như vậy, tôi sợ tới mức không biết làm sao, hai tay chỉ biết bắt quyết, dùng định tâm quyết mới có thể ổn định lại.

Ngược lại, Trần Nhị rất bình tĩnh, cầm lấy thứ được quấn băng sau lưng.

"Yêu thi sao? Lão phu ta cũng đã lâu không hoạt động gân cốt rồi!"

Tôi thấy thứ được quấn băng đó hóa ra là một cây đao lớn có khắc một con hổ ở mặt sau, Trần Nhị cầm nó trên tay, khí tức khắp người càng mạnh hơn.

Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, nhìn thấy bóng lưng Trần Nhị lúc này rất cao lớn, không còn là một thân thể già nua nữa, cơ thể cường tráng, rắn chắc.

Tôi không khỏi phun ra một câu: "Cái này. . . Đây chính là Thiên Cẩu Hổ Sát sao?"

"Tiểu tử, lui ra ngoài, tôi sợ lát nữa sẽ ngộ thương cậu!"

Nghe ông ấy nói xong, tôi vội lùi lại, bây giờ không phải là chuyện tôi có thể can thiệp nữa.

Lý Bội Bội trong đôi bông tai lúc này cũng đi ra, nấp sau lưng tôi, dường như dương khí phát ra từ người Trần Nhị quá mạnh, hoàn toàn ngăn cản âm khí xung quanh ông, đến cả Lý Bội Bội cũng cảm thấy khó chịu.

"Lão đạo sĩ! Ngươi nhất định phải phá vỡ kế hoạch hoàn dương của ta sao?”

Trần Nhị đứng thẳng lưng, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh: "Âm dương khác biệt, sao có thể vì ngươi mà phái lệ?"

"Vậy hãy theo ta xuống âm tào địa phủ đi!"

Quỷ đạo sĩ biến thành yêu thi tấn công Trần Nhị.

Trần Nhị nghiêng người, một tay cầm cây đao nặng hơn hai mươi cân chém thẳng tới!

"Áaaa!"

Máu tươi bắn tung tóe bốn phía, quỷ đạo sĩ hét lớn một tiếng, nhìn thấy cánh tay của mình bị chặt đứt, giờ đây hắn mới cảm nhận được thực lực của người đang ông trước mặt.

"Đáng ghét!"

Quỷ đạo sĩ hét lên, rồi chộp lấy những cái xác cháy đen điên cuồng gặm nhắm.

"Hừ, ngươi muốn lợi dụng xác chết để khôi phục âm khí sao? Ta sẽ không cho ngươi thời gian đâu!"

Trần Nhị một tay cầm đại đao, sau lưng tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, xung quanh trống trải vang lên tiếng hổ gầm.

"Gừ!"

Thanh âm này giống như gà gáy sáng sớm, trong nháy mắt khiến cho tất cả âm vật xung quanh kinh hãi.

"Phong hỏa sơn lâm, nhật nguyệt âm dương, thiên cẩu thực nhật, hổ sát hát lệnh!"

"Tiêu tán!"

Sau khi Trần Nhị đọc xong khẩu quyết, cây đao lớn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, ngay lập tức đao vung lên như rồng, mỗi nhát đao đều ngưng tự linh khí, cuối cùng tạo thành một thanh kiếm khổng lồ, vung về phía quỷ đạo sĩ.

Trong nháy mắt, thân thể của quỷ đạo sĩ vỡ thành hai nửa, ở chỗ bị chém nhiều linh hồn điên cuồng xông ra, đây đều là linh hồn bị hắn cắn nuốt, giờ đây đã được giải thoát.

Trong mắt tôi lúc này ngoài kinh hoảng vẫn là kinh hoảng.

Đạo thuật của Trần Nhị thực sự xưa nay chưa từng có, tôi vốn tưởng ông ấy sẽ sử dụng pháp thuật và trận pháp giống như Quách Lão Can, nhưng không ngờ lại dùng kiếm thuật lợi hại như vậy để đối phó với Hoạt Sát!

"Aaaa!"

"Lão đạo sĩ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Đột nhiên từ trong miệng Trần Nhị phun ra một búng máu, có lẽ vừa rồi ông ấy dùng lực quá mạnh, hiện tại thân thể ông ấy cũng đang xuất hiện phản ứng dữ dội.

Trần Nhị ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm kiếm, tôi cũng vội vàng đi tới, hỏi: "Trần Nhị gia gia, ông thấy thế nào?"

Đột nhiên, Trần Nhị trước mặt tôi lão hóa nhanh chóng, cơ thể gầy gò, khiến cho tôi lập tức cảm thấy mờ mịt.

Xảy ra chuyện gì vậy?

"Tiểu tử, Quỷ đạo sĩ lúc nãy đã giở trò!"

"Cái gì?"

Lúc này tôi mới phát hiện vai của Trần Nhị đã bị răng nanh của quỷ đạo sĩ đâm xuyên qua.

“Cái này…”

Trần Nhị nhắm mắt lại và hỏi: "Tên đó sao rồi?"

Tôi quay đầu lại nhìn quỷ đạo sĩ ở phía sau, lúc này hắn đã ngã xuống đất, thân thể gãy làm đôi, chung quanh âm khí dần dần tiêu tán.

"Đã chết."

Trần Nhị nhẹ nhàng gật đầu, một tay cầm đại đao đứng lên, nhìn âm khí trong nhà xác không ngừng bay lên trên không trung.

"Không tốt, nếu như toàn bộ âm khí nơi này đều bay lên trên, tất cả bệnh nhân trong bệnh viện đều không chịu nổi âm khí!"

“Vậy bây giờ phải làm gì?”

Nhìn thấy âm khí khổng lồ như vậy, Trần Nhị dường như đã quyết định điều gì đó, vỗ vai tôi nói: "Tiểu tử, tôi nhất định phải ngăn cản âm khí ở nơi này."

Sau đó, Trần Nhị được tôi đỡ đến cửa thang máy, ngồi khoanh chân nói: “Cơ thể tôi là thuần dương ngũ hỏa, có thể hấp thu rất nhiều âm khí, nhưng bây giờ tôi không phải mười tám, hai mươi tuổi, không biết cơ thể của mình có thể chống đỡ được luồng âm khí khổng lồ như vậy không.”

Tôi không hiểu ông nói gì: “Trần Nhị gia gia, ý ông là sao?”

"Tiểu tử, trước khi tôi tới đây đã tính toán rồi, mạng của tôi đành phải để lại ở đây thôi!”

Sau khi Trần Nhị nói xong, ông ấy ném cây đao cho tôi và nói: “Cây đao này đã ở bên tôi hơn 50 năm, nó đã giết vô số tà ma, tôi đặt tên cho nó là “Hổ Sát”.

"Cậu hãy giữ cây đao này, về sau chém yêu diệt ma cũng là thế giới của người trẻ các cậu, tôi già rồi, không muốn ra tay nữa!”

Nghe những gì Trần Nhị nói, tim tôi lập tức run lên.

"Trần Nhị gia gia, ông không thể làm như vậy, chúng ta trở về cùng ông nội và Quách Lão Can thương lượng, nhất định sẽ có biện pháp!"

"Không, đã quá muộn rồi!"