Chương 5: Biến Hình

Nghe tiếng gừ gừ của con mèo, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Nhưng chỉ được một lúc thôi, Daniel, anh ta đang che giấu điều gì đó. Anh ta lành vết thương rất nhanh và uống máu.

Là một ma cà rồng ư? Tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Những con quái vật đó không tồn tại... nhưng nó cũng giải thích vì sao làn da Daniel lạnh toát.

Tôi cúi đầu xuống con mèo, cố gắng suy nghĩ về điều khác.

-Tao gọi mày là Timo nhé

Tiếng miao rất khẽ.

Tôi cười, nó có vẻ hài lòng.

Tôi đặt một nụ hôn lên trán nó.

Liền sau đó tôi thay đồ và trở lại giường. Khi đi ngủ, timo dúi đầu vào tôi một lúc trước khi ra khỏi phòng.

Kỳ lạ, điều gì đó thôi thúc tôi đi theo nó. Tôi lặng lẽ trườn dậy và ngó nhìn qua khe cửa.

Mắt tôi mở to khi thấy Timo chợt biến hình thành Daniel !

Vậy đó, tôi thật ngu ngốc. Nhưng thật vậy, tôi không nằm mơ, chính là Timo đã hoá thành Daniel. Tôi muốn chắc chắn là mình đã nhìn rõ điều vừa xảy ra.

Tôi kiểm tra xem nếu Daniel vẫn còn ở hành lang. Không có ai. Tôi ra khỏi phòng và giả bộ đi ngoài hành lang một cách vô tình.

-Timo, tao có bất ngờ dành cho mày đây, đến gặp tao nào!

Tôi nhìn thấy nó ở góc tường trông ra nhà ăn. Nó tiến tới tôi một cách hồ hởi. Tôi tiến lại gần nó và bế lên tay. Lần này, tôi không âu yếm nó khi mà tôi biết nó không phải là một con mèo thật. Ít nhất đó là những gì tôi thấy. Về lại phòng, tôi đặt nó lên giường.

-Tôi biết là anh rồi, Daniel. - Vừa nói tôi vừa khoanh tay lại

Con mèo lộ vẻ sợ hãi, liền nhảy khỏi giường và chạy ra hành lang.

-Không! Quay lại đây. - Tôi hét

Tôi chạy theo ra hành lang để tóm con vật.

-Daniel, quay lại đây. Tôi cần lời giải thích!

Tôi quá tập trung vào con mèo mà không để ý, thình lình va vào ai đó. Tôi ngã xuống sàn và nhìn con mèo chạy mất. Tôi nhìn vào người đã cản tôi lại.

Daniel?

-Cô gọi con mèo là Daniel ? - Anh ta hỏi tôi bằng một giọng diễu cợt.

-Những vừa rồi, tôi nhìn thấy anh...

-Cô ổn không đấy? - Anh ta thêm vào.

-Không... có... tôi không biết! - Tôi hét lên, hoàn toàn mất phương hướng.

-Vậy... tại sao cô chạy như điên trong hành lang chỉ để tóm một con mèo.?

Bỗng chốc tôi uất ức trào nước mắt, sốc và quay cuồng. Tôi đã trông như một con ngốc. Hay tệ hơn, một con điên! Tôi đã tưởng tượng ra mọi chuyện.

Chợt, tôi nhận ra mình đang được bế lên như một cô công chúa. Lần này, tôi không chống cự lại. Anh ta đưa tôi về phòng và đặt lên giường.

-Một giấc ngủ sâu sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn. - Anh ta thì thầm vào tai tôi.

Cuối cùng, sáng mai tôi cũng được về thăm ba. Tôi ngồi dậy và với lấy cuốn sổ nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ. Tôi thường viết lại những điều kỳ lạ đã gặp ở nơi này.

*Người đàn ông nhận tôi vào làm việc trong lâu đài tên là Daniel. Tôi nghĩ anh ta khoảng ba mươi tuổi. Anh ta có mái tóc màu đen chấm xuống vai. Anh ta khá cao to vạm vỡ và làn da màu nhạt.

Những điều kỳ lạ:

-Tay anh ta bị cắt bởi mảnh vỡ của chiếc bình, khi tôi quay lại để băng bó nó thì vết thương đã liền lại.

-Anh ta có những phản xạ mà hiếm người có được.

-Tôi bất ngờ thấy anh ta uống máu.

-Tôi thấy anh ta biến lại thành người sau khi đội lốt mèo.

Kết luận, đó không phải là một người đàn ông bình thường.*

Tôi gấp cuốn sổ lại và để nó vào chỗ cũ. Sau đó tôi cột tóc lại và đi tìm đồ dọn dẹp. Khi đang rảo bước, tôi nhớ ra mình không biết nên tiếp tục dọn dẹp ở đâu khi mà tôi đã hoàn thành những căn phòng phía Đông lâu đài. Có thể tôi phải tiếp tục ở phía Tây, tôi nghĩ. Và tôi quay mình tới đó. Tôi vào căn phòng đầu tiên, nó có vẻ bẩn hơn những căn phòng tôi đã dọn dẹp trước đó.

-Bắt tay vào việc nào... - Tôi tự nói với mình.

Cho đến trước buổi trưa, tôi mới xong hai phòng, ít nhất là giờ chúng đã sạch sẽ. Toà lâu đài này thật rộng lớn đến điên rồ, phải gọi là khách sạn mới đúng. Tôi đi tới phòng bếp để chuẩn bị thứ gì đó cho bữa trưa. Tôi làm mỳ ống cho đơn giản, nhưng sau khi chuẩn bị xong, tôi nhận ra mình vừa chuẩn bị cho cả một sư đoàn. Có thể Daniel sẽ ăn cùng...

Sau khi dọn sạch đĩa của mình, tôi rửa nó và để lại một tin nhắn cho Daniel rằng tôi đã chuẩn bị bữa ăn cho anh ta. Tôi dành buổi chiều trong khu vườn tuyệt đẹp mà Daniel giới thiệu hôm trước. Ban đầu đọc một vài trang sách, sau đó tôi chuyển sang ngắm cảnh. Tôi hoàn toàn bị hút hồn và yên tĩnh tận hưởng cảnh vật. Ngày trôi qua thật nhanh và như mọi khi tôi hiếm nhìn thấy Daniel. Khi màn đêm buông xuống, tôi quay trở lại giường mình. Tôi chỉ nghĩ đến điều duy nhất : được gặp ba. Cuối cùng tôi cũng được gặp ông và được chăm sóc ông thật sự. Tôi chìm vào giấc ngủ với suy nghĩ đó.

Bất chợt, một giọng nói cất lên kéo tôi ra khỏi cơn mê.

-Alicia, dậy đi. - Có tiếng gọi

-Vâng ba, con dậy đây, cho con vài ph...

Tôi ngáp dài một cái và như muốn quay lại giấc ngủ.

-Alicia ! - Tiếng gọi lớn hơn.

Tôi giật mình tỉnh dậy, ngồi lên nhìn thẳng vào người vừa hét vào tôi. Daniel nhìn tôi, cùng một nụ cười mỉm. Cuối cùng tôi nhận ra mình đang mặc quần áo lót, khốn thật, thậm chí anh ta không được vào phòng tôi như vậy.