Lần này tới lượt con mèo nhảy lại gần tôi.
-Sau cùng thì, ở đây cũng không tệ. Mình có phòng ngủ và phòng tắm riêng. Công việc dọn dẹp cũng không quá vất vả... chỉ là mình nhớ ba quá... nếu không nhầm thì ba ngày nữa mình sẽ được gặp ba...
Con mèo khẽ kêu gừ gừ, tôi bế nó lên và ôm vào lòng. Tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nhấm nháp đồ ăn. Con mèo không dừng rên, thật dễ thương.
Sau khoảng nửa giờ, bịch snack đã hết và con mèo thì nằm ngủ ngon trên ngườitôi. Để nó không tỉnh giấc, tôi nằm yên không di chuyển và ngủ cùng nó.
Khi tôi thức dậy, con mèo đã không còn ở đó. Tôi với lấy túi snack vứt thùng rác. Chợt, có tiếng gõ cửa. Tôi định nói mời vào thì nhận ra mình đang mặc đồ lót, tôi không mặc đồ thường sau khi tắm.
-Đợi một chút !
Nhanh chóng thay quần áo, tôi chạy ra mở cửa cho Daniel.
-Chào buổi tối - tôi nói.
-Tôi sửa ại cho cô rằng giờ đang là buổi sáng - Anh ta nói với nụ cười mỉm.
Tôi nhìn ra cửa sổ và nhận ra trời… sáng.
-Tôi... tôi đã ngủ hơi nhiều... xin lỗi.
-Ừm
-Ồ vâng, tôi sẽ đi làm việc ngay... ồ, nhân tiện đây, tôi muốn nói rằng tôi xin lỗi về thái độ của mình tối hôm trước.
-Hôm nay cô được nghỉ - Anh ta bắt đầu nói - Và lời xin lỗi của cô được chấp nhận, Alicia.
-Ồ... được... vậy hôm nay tôi sẽ làm gì?
Bất ngờ, anh ta nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi phòng. Thật kỳ lạ, tôi nhận ra làn da của anh ta khá lạnh, nhưng tôi quyết định lờ nó đi vào lúc này.
-Chúng ta đi đâu vậy - tôi hỏi anh ta.
-Cô có lẽ nên hít một chút khí trời sau nhiều ngày chỉ ở trong nhà. - Anh ta trả lời
Tôi không nói gì cả. Xuống đến cửa lớn, bên ngoài, mặt trời đã lên cao. Vậy ra nơi này có một khu vườn tuyệt đẹp trông ra biển.
-Thỉnh thoảng lúc rảnh cô có thể tới đây thư giãn nếu muốn - anh ta nói.
-Thật tuyệt vời... - Tôi thì thầm, hoàn toàn bị thôi miên bởi cảnh vật.
-Đúng vậy.
Lần đầu tiên từ khi tới đây, tôi thấy anh cười thật sự. Anh ta thật sự dễ thương khi cười. Sau đó ánh mắt chúng tôi chạm nhau khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé.
-Cảm ơn, Daniel. - Tôi nói.
-Không có gì, Alicia.
Anh ta tiến lại gần tôi, hơi gần quá. Bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc, như... để gỡ thứ gì đó.
-Cô vẫn còn để ít snack dính lên tóc này. - Anh vừa nói vừa cười thật sexy, điều này thật xấu hổ.
Vào buổi chiều muộn, tôi còn nhìn thấy con mèo hai lần nữa nhưng tôi để nó được yên. Tôi đã tìm được một cuốn sách hay để đọc. Ban đầu tôi ra khu vườn mà Daniel chỉ để đọc sách nhưng trời bắt đầu mưa nên tôi tiếp tục ở trong phòng mình. Con mèo đã ở đây sẵn và nó đang ngủ. Nó cũng phải có một cái tên chứ ?. Tôi đặt cuốn sách sang một bên và bắt đầu đi tìm người chủ lâu đài. Sau khoảng mười phút mò mẫm trong các dãy hành lang, tôi vẫn không tìm thấy anh ta.
-Daniel, mệt thật, anh ở đâu? - Tôi la lớn.
Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Quỷ thần ơi anh ta làm gì cả ngày vậy.
-Có chuyện gì xảy ra vậy. - Anh ta hỏi và nhướn mày.
-Tên con mèo là gì?
Anh ta nở nụ cười. Ôi chúa ơi...
-Sao anh lại cười, tôi đang hỏi anh đấy ?
-Cô tìm tôi chỉ để hỏi tên con mèo hoang ư? Nó không có tên... cứ gọi nó như cô muốn.
-Okay... và tôi tự hỏi, anh làm gì cả ngày vậy. Tôi rất ít nhìn thấy anh...
-Chuyện này không liên quan tới cô. - Anh ta trả lời và lấy lại vẻ nghiêm túc.
-Tuỳ anh vậy...
Tôi cười và hướng mắt lên nhìn anh.
-Dianiou! - Tôi nói và lè lưỡi. (Loại tên gọi âu yếm của mèo).
Anh ta có vẻ sốc.
-Cô đặt biệt danh cho tôi ư.
Tôi cười ngất và ngay lập tức quay về phòng mình. Anh ta không muốn nói cho tôi việc anh làm, đó là điều tôi làm để trêu chọc anh ta. Nhưng tôi có thể quan sát anh ta mà... theo dõi và không để cho anh ta biết. Như vậy, tôi sẽ biết được anh ta làm gì.
Tôi đợi một lúc trong phòng rồi đi ra ngoài. Tôi nhìn thấy Daniou ở hành lanh phía xa. Anh ta vừa bước vào một căn phòng. Tôi tiến lại gần và ghé đầu nhìn qua khe cửa. Tôi thấy anh ta nhâm nhi một ly đồ uống bên ban công. Anh ta đang tận hưởng... như bị thôi miên bởi cảnh vật. Tôi lặng lẽ tiến vào trong và núp mình sau chiếc ghế dài ở giữa phòng.
Có một mùi gì đó trong căn phòng. Mùi như mùi của sắt... đúng hơn... mùi của máu. Lần này tôi hướng sự chú ý của mình tới chiếc cốc anh ta cầm trên tay. Chất lỏng màu đỏ khá đặc. Nó chỉ có thể là một thứ, máu. Đúng vào lúc này, điều tồi tệ là bụng tôi sôi lên, khiến cho Daniel chú ý và quay đầu nhìn về phía tôi. Đôi mắt anh ta nhìn tôi thật kỳ lạ.
-Cô làm gì ở đây? - Anh ta hỏi khô khốc.
Tôi cứng người như tờ giấy. Tôi không kìm được hét lên và chạy ra cửa. Anh ta vụt tới trước mặt tôi, ngay sau khi đặt ly nước xuống. Anh ta cầm lấy cổ tay tôi để ngăn tôi vùng vẫy và nhìn bằng đôi mắt trắng dã.
-Khỉ thật, cô có vấn đề gì vậy? - Anh ta hét vào mặt tôi.
-Thả tôi ra con quỷ uống máu người! Tôi hét lại, hoảng loạn.
Tôi tặng hắn ta một cái lên gối vào giữa hai chân. Anh ta thả tôi ra, gập người lại làm đôi và kêu lên đau đớn. Tôi trốn vào trong phòng và khoá chặt cửa lại.
Một sự yên lặng bao trùm lên toà lâu đài. Tôi không thích điều này. Tôi không thể bình tĩnh lại, mùi máu khiến tôi buồn nôn, cả Daniel nữa.
Tôi nghe tiếng cào lên cửa, là con mèo. Tôi mở cửa thật nhanh cho nó vào và không quên đánh mắt một vòng hành lang, không có ai cả. Tôi ôm lấy con mèo vào ngực và ngồi co ro trên giường. Nghe tiếng gừ gừ của con mèo, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Nhưng chỉ được một lúc thôi, Daniel, anh ta đang che giấu điều gì đó.