Triệu Hàm Chương nhìn hắn đi xa, quay người liền trở về Thanh Di các, có một số việc, nàng phải lập ra một số kế hoạch mới.
Triệu Hàm Chương lấy ra một tờ giấy lớn, bắt đầu liệt kê những tài sản có thể bán lấy tiền mặt của mình, chưa liệt kê xong, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.
Triệu Hàm Chương dừng bút, cuộn tờ giấy ném vào chậu than đốt đi, mới ngồi xuống, Thính Hà liền chạy vào, "Tam nương, lang chủ nguy kịch, nhị phòng đã sang rồi."
Triệu Hàm Chương kinh ngạc đứng dậy, "Phái người đi mời mẫu thân và nhị lang, em ở lại, giữ vững cửa ra vào đại phòng."
Thính Hà dừng bước chân, khom người đáp lại một tiếng.
Lúc Triệu Hàm Chương đến chính viện, trong sân vắng lặng, Triệu Trọng Dư dẫn theo cả nhà đang đứng ở trong sân.
Thấy Triệu Hàm Chương dìu Vương thị và Triệu nhị lang đến, ông ta liền gật đầu với họ.
Vương thị vịn tay Triệu Hàm Chương tiến lên, cung kính hành lễ, "Nhị thúc phụ."
"Ừm," Triệu Trọng Dư hơi gật đầu, liếc nhìn Triệu Hàm Chương rồi nói: "Trần thái y đang chẩn bệnh, trước đợi một chút.”
Vương thị cúi đầu đáp lại một tiếng.
Triệu Hàm Chương đỡ bà cảm nhận được nỗi sợ hãi của bà, không khỏi nhướng mày, thản nhiên nhìn Triệu Trọng Dư.
Triệu Trọng Dư đã quay đầu nhìn chằm chằm cửa ra vào, vẻ mặt lo lắng.
Đợi một lúc, Thành Bá đi ra, cúi mình hành lễ rồi nói: "Nhị lão thái gia, để lang quân và nữ lang về đi, lang chủ vừa uống thuốc, đã thuyên giảm nhiều rồi."
Triệu Trọng Dư hỏi: "Vốn đang khỏe mạnh, sao bệnh tình đại ca đột nhiên trầm trọng như vậy?"
Đây cũng là điều Triệu Hàm Chương muốn hỏi, sáng nay khi nàng ra cửa còn ổn, sao chỉ một buổi sáng mà bệnh nặng vậy?
Thành Bá thở dài: "Thân thể lang chủ vốn không tốt, thời gian này quốc sự và gia sự phức tạp, lang chủ để tâm quá, nên..."
Nói xong lại thở dài nặng nề.
Triệu Trọng Dư biết quốc sự là chuyện gì, "Trong nhà yên ổn, đại ca lo lắng điều gì?"
Thành Bá cúi đầu không đáp, chỉ giục: "Nhị lão thái gia, để lang quân và nữ lang về đi, trời sắp tối rồi, sương đêm dày đặc,, lỡ cảm lạnh thì không tốt."
Triệu Hàm Chương chăm chú nhìn gò má của Thành Bá, đột nhiên nói: "Thành Bá, ta muốn ở lại chăm sóc tổ phụ."
Nói xong còn nhẹ nhàng bóp tay Vương thị.
Vương thị lập tức phản ứng, liên tục gật đầu, "Đúng đúng, để Tam nương và nhị lang ở lại hầu bệnh. Cha chồng nhìn thấy hai người bọn họ, biết đâu bệnh tình có thể chuyển biến tốt."
Không đợi người Nhị phòng nói, Thành Bá đã thở dài nói: "Vậy nương tử và nhị lang Tam nương cứ ở lại đi, đúng lúc lang chủ cũng có lời muốn nói với các vị."
Triệu Trọng Dư liền nuốt lời sắp nói xuống, quay đầu dặn dò Triệu Tế, "Để bọn họ về đi, con cũng ở lại hầu bệnh."
Triệu Tế đáp lại một tiếng, để Ngô thị dẫn các con về, còn y và Triệu Trọng Dư ở lại.
Thành Bá hơi ngẩng đầu, thấy ai nên ở lại đều ở lại rồi, hài lòng cụp mắt, vừa cúi xuống thoáng thấy Triệu nhị lang, ông có chút do dự, nhị lang... có thích hợp ở đây không?
Đang lúc ông do dự, Triệu Hàm Chương đã thay ông quyết định, "Nhị lang, vào trong phải hỏi thăm thân thể tổ phụ, phải nghe lời, biết không?"
Triệu nhị lang ngoan ngoãn gật đầu.
Thành Bá liền không để ý đến cậu ta nữa, nghiêng người mời mọi người vào trong.
Trong phòng có mùi thuốc rất nồng.
Triệu Hàm Chương: ... Vị tân tổ phụ này của nàng rất kỹ tính, tuyệt đối không cho phép phòng mình có mùi thuốc nồng đến vậy.
Nàng lại thả lỏng tâm tình hơn một chút nữa, vào đến nội thất xem xét, Trần thái y đang châm cứu, còn Triệu Trường Dư đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ liền đứng ở chỗ bình phong, Triệu Hàm Chương hỏi nhỏ Thành Bá, "Trần thái y nói thế nào?"
Triệu Trọng Dư và Triệu Tế đều dỏng tai lên nghe.
Thành Bá thở dài lắc đầu, "Tối qua chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ đã thấy nóng ruột, sau đó thế nào cũng ngủ không được, hôm nay chỉ uống một bát cháo, còn lại toàn là thuốc."
Nói bậy, sáng nay hai ông cháu cùng nhau dùng bữa sáng, Triệu Trường Dư ăn uống tuy không ngon miệng, nhưng lúc đó cũng ăn một bát cháo, lại nhai kỹ nuốt chậm một cái bánh bao.
Triệu Hàm Chương mặt đầy lo lắng, "Chiều nay tổ phụ có nôn ra nữa à?"
Thành Bá ngập ngừng một chút rồi gật đầu, "Đúng vậy."
Triệu Hàm Chương dùng khăn lau khóe mắt, lau ra vết đỏ rồi mới nghẹn ngào nói: "Cứ không ăn được gì như vậy thì biết làm sao đây?"
Vương thị không biết nội tình, lập tức trong lòng như bị lửa thiêu đốt, nắm tay Triệu Hàm Chương lắc lắc.
Sắc mặt Triệu Trọng Dư cũng rất u ám, mặc dù quan hệ với đại ca không mấy tốt đẹp, nhưng ông ta cũng không mong Triệu Trường Dư xảy ra chuyện gì, bởi ông ấy là trụ cột của Triệu gia.
Vì thế ông ta lần đầu tiên mất bình tĩnh và hỏi: "Có cách nào chữa trị không?"
Thành Bá không nói gì, bệnh của Triệu Trường Dư đâu phải một hai ngày, ông ấy bệnh đã nửa năm nay, tình hình mỗi ngày một nặng hơn, mùa đông năm ngoái, không ít người đều cho rằng ông ấy không qua khỏi, nghe nói Huệ đế còn chuẩn bị sẵn thụy hào cho ông ây.
Ai ngờ Huệ đế chết rồi, ông ấy lại vẫn còn sống.
Có thể sống qua mùa đông, lại vượt qua tiết trời đầu xuân lạnh giá, đến hôm nay, đã là rất đáng quý rồi.
Thành Bá cảm thấy lão gia có thể cầm cự đến giờ, một là vì lưu luyến Triệu nhị lang và Triệu tam nương; hai là vì không yên tâm về Triệu gia.
Triệu Trọng Dư cũng nghĩ vậy, nên ông ta do dự một chút, sau khi Trần Thái y rút châm lui xuống, vẫn tiến lên nắm lấy tay Triệu Trường Dư nói: "Đại ca, huynh phải mau chóng khỏe lại, Tam nương và Nhị lang còn đợi huynh dạy bảo đấy."
Triệu Trường Dư mở mắt ra, nhìn chăm chú Triệu Trọng Dư một lúc rồi nói: "Nhị lang chất phác thật thà, dạy thêm cũng dạy không ra khôn khéo tài giỏi, cứ để nó như vậy đi, chỉ mong phúc đức Triệu gia có thể che chở cho nó, không cầu đại phú đại quý, bình an vô sự cả đời là tốt rồi."
"Còn Tam nương," Triệu Trường Dư ngừng một chút rồi nói: "Ta đã định cho nó một môn thân sự, hôm đó đệ cũng có mặt."
"Vâng, Phó gia thanh quý, Phó đại lang nhân phẩm dung mạo đều không tệ, đại ca yên tâm, tương lai hắn sẽ đối đãi tốt với Tam nương."
Triệu Hàm Chương không nhịn được nhìn bàn tay hai huynh đệ nắm chặt, lời an ủi này thật không tận tâm, khi nào Triệu Trọng Dư mới trở thành người đứng đầu Phó gia được?
Khó trách Triệu Trường Dư không chịu chết, nếu là nàng cũng không thể yên tâm mà chết đi.
Nhưng Triệu Trường Dư lại tỏ tỏ vẻ đồng tình với Triệu Trọng Dư, gật đầu nói: "Hai đứa chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan, Tử Trang nhân phẩm đáng quý, ta cũng yên tâm giao Tam nương cho nhà họ, sau khi ta đi, đệ cũng phải chăm sóc vợ chồng trẻ bọn chúng nhiều hơn."
Triệu Trọng Dư liên tục ồng ý.
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn dưỡng bệnh, nhưng không thấy khá hơn, thân thể ngày càng nặng nề, xem ra thời gian sắp đến rồi," Triệu Trường Dư nói: "Ta muốn trước khi đi, chuẩn bị xong đồ cưới của Tam nương và của Nhị lang sau này, dù cuối cùng ta không nhìn thấy con cháu đời sau của chúng, ta biết đã sắp xếp ổn thỏa cho chúng, ta cũng an lòng."
Triệu Trọng Dư biết nói sao đây, chỉ có thể gật đầu đáp một tiếng "Vâng".
Triệu Trường Dư liền nhìn về phía Thành Bá.
Thành Bá bèn bưng lên một cái mâm nhỏ, trên đó có hai cuộn vải lụa, trong đó một cuộn đặc biệt dày, mở ra, trên đó viết chữ chằng chịt, toàn là liệt kê đủ loại vàng bạc đồ vật, thư họa ngọc thạch, cùng với điền trang cửa hàng.
Triệu Trọng Dư đưa tay nhận lấy, chỉ lướt qua sơ sơ, "Đây là sính lễ cho Nhị lang ư?"
Còn nhiều hơn cả gia sản nhị phòng của họ.
"Không phải, đây là của hồi môn cho Tam nương, cuộn kia mới là của Nhị lang."
Triệu Trọng Dư nghiêng đầu nhìn cuộn lụa rõ ràng nhỏ hơn nhiều kia, hồi lâu chưa nói nên lời.