Phó Đình Hàm cầm lấy bàn cờ trong tay Triệu Hàm Chương, mỉm cười với Triệu Nhị lang rồi tiếp tục đánh thắng hắn.
Không giống như Triệu Hàm Chương, giáo sư Phó rất quan tâm đến trải nghiệm trò chơi của đối thủ, nếu thắng hai thì luôn thua đối phương một ván, điều này làm cho Triệu Nhị lang càng đánh càng hăng, toàn tâm toàn ý ném mình vào ván cờ, trong lòng trong mắt hắn đều là quân cờ.
"Hôm nay muội về muộn, có chuyện gì bất ngờ sao? "
"Không có chuyện gì ngoài ý muốn," Triệu Hàm Chương cười nói: "Hôm nay muội lên ngựa, trong trí nhớ đã học được kỹ năng cưỡi ngựa, còn so tài với đám thủ hạ, không nắm bắt được thời gian, nên mới về muộn."
Triệu Hàm Chương nghĩ đến cái gì, cúi người xuống, thấp giọng hỏi: "Huynh muốn học không? Không có bằng lái xe, nhưng nhất định phải biết lái xe, để khi chạy trốn còn dùng tới."
Phó Đình Hàm rất tò mò về lịch sử Lạc Dương vào thời điểm này sẽ hỗn loạn như thế nào, mà làm cho cô giáo Triệu gần đây to gan lớn mật lại cứ nghĩ mãi đến chuyện chạy trối chết thế.
Phó Đình Hàm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vết thương của ta đã khỏi, chúng ta có thể học chung không?”
Triệu Hàm Chương hơi suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, "Được, tám giờ ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở thành tây, đến lúc đó muội sẽ tìm một sư phụ mang chúng ta đi cùng."
Phó Đình Hàm nhìn nàng, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, gật đầu đáp lại một tiếng: "Được." "
"Đệ thắng!" Triệu Nhị lang vui vẻ hét lên, làm Phó Đình Hàm giật mình hết hồn.
Triệu Hàm Chương cúi đầu nhìn thoáng qua thế cờ, không khỏi liếc mắt nhìn Phó Đình Hàm, không nên như vậy, hắn chỉ thắng một ván thôi, vì sao lại để Triệu Nhị lang thắng ván cờ này?
Phó Đình Hàm không đổi sắc đặt quân cờ xuống, khen ngợi: "Nhị lang càng ngày càng lợi hại."
Triệu Nhị lang lần đầu tiên được khen ngợi, mặt đỏ bừng vì kích động, hắn hưng phấn nhìn về phía Triệu Hàn Chương: "A tỷ, a tỷ, đệ có lợi hại không?"
Triệu Hàm Chương cười gật đầu, "Lợi hại."
Thời gian không còn sớm, Phó Đình Hàm phải về nhà, Triệu Nhị lang lưu luyến không rời kéo hắn, "Ngày mai huynh sẽ đến chơi với đệ được không?"
Phó Đình Hàm mỉm cười đáp: "Được."
Phó Chi yêu cầu hắn đến đây tẫn hiếu, hắn tự nhiên là mỗi ngày đều phải tới.
Triệu Hàm Chương tiễn Phó Đình Hàm ra ngoài như thường lệ, kết quả lại gặp ba tỷ muội Nhị phòng ở nhị môn, hai bên đều dừng bước.
Triệu Hàm Chương cẩn thận nhìn thiếu nữ đối diện mà nàng chưa từng thấy, thiếu nữ này chỉ xuất hiện trong trí nhớ nàng, nhưng vì đó là ký ức của người khác nên nàng luôn có cảm giác không thật, giống như xem người trong phim điện ảnh và phim truyền hình.
Giờ phút này, người đứng trước mặt nàng, ký ức và hiện thực hòa quyện, khiến nàng có một cảm giác chân thực.
Triệu Đại nương chạm phải ánh mắt sáng ngời của Triệu Hàm Chương, ngượng ngùng dời mắt, khép hờ mắt hành lễ, "Tam muội muội, Phó đại lang quân."
Sau khi Triệu Đại nương chào hỏi xong, Triệu Nhị nương vẫn đang chờ Triệu Hàm Chương hành lễ với vẻ mặt táo bón, không thể không hành lễ theo, "Tam muội muội đây là tiễn Phó đại lang quân đi ra ngoài ư?"
Triệu Hàm Chương đợi ba chị em họ chào xong rồi mới chào đáp lại, "Đúng vậy, sao các tỷ muội lại đến đây?"
Triệu Nhị nương cảm thấy khi Triệu Hàm Chương nói 'các tỷ muội' có vẻ là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào, thấy đại tỷ cúi đầu không nói lời nào, nàng ta đành phải mở miệng, "Chúng ta tới xem Đại lang đọc sách, bây giờ đang đi về."
Không biết tại sao, rõ ràng là nhị phòng bọn họ đã đạt được tâm nguyện, vị trí Thế tử cũng nằm trong tay bọn họ, nhưng khi đối mặt với Triệu Hàm Chương, bọn họ dường như càng kém tự tin.
Rõ ràng trước kia đều là Triệu Hàm Chương tránh né bọn họ.
Triệu Nhị nương đang định tìm cái gì đó để nói, thì Triệu Tứ nương ở bên cạnh lại đột nhiên nói: "Tam tỷ tỷ, sao tỷ lại buộc tóc? Đây không phải là cách ăn mặc của nam tử sao? "
Nghe vậy, Triệu Nhị nương và Triệu Đại nương cùng ngẩng đầu nhìn Triệu Hàm Chương.
Ngay cả Phó Đình Hàm cũng không khỏi quay đầu nhìn nàng.
Triệu Hàm Chương hào phóng cho bọn họ xem, còn hỏi bọn họ: "Bộ đồ mới của ta đó, có đẹp không?"
Triệu Nhị nương: "... Tam muội muội thật có nhã hứng, bá tổ phụ bệnh nặng, ngươi còn có tâm tư ăn diện."
Triệu Hàm Chương nói: "Cái này gọi là quần áo sặc sỡ để chiêu đãi người thân, chỉ cần tổ phụ vui vẻ, đừng nói là ta thay đổi kiểu tóc, mỗi ngày ta còn có thể thay mười bộ tám bộ quần áo để ông vui đấy."
Ba người Triệu Nhị nương: ...
Phó Đình Hàm nãy giờ vẫn im lặng mở miệng, chậm rãi nói: “Muộn rồi.”
Triệu Hàn Hàm Chương lập tức nói: "Muội tiễn huynh ra ngoài, mấy tỷ muội, ta xin lỗi không tiếp chuyện được."
Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến, Triệu Nhị nương nhìn hai người họ đi xa, cau mày nói: "Ta luôn cảm thấy con nhỏ này đang mắng chúng ta."
Triệu Đại nương lại cảm thấy đau trán, trong khoảng thời gian này nàng ta cố gắng tránh gặp Triệu Hàm Chương, "Nãy giờ nó cũng không có mở miệng mắng chúng ta mà, mau trở về viện thôi."
Triệu Tứ nương: "Ta cũng thấy nàng ta là lạ, sao nàng ta có thể mặc váy nữ lang mà buộc tóc như nam tử? Các ngươi nói xem, nàng ta sẽ lặng lẽ rời khỏi phủ đúng không?"
"Không phải sau giờ Thìn nàng ta phải đến chỗ bá tổ phụ hầu bệnh sao, sau buổi trưa thì đi ở trong hoa viên với Phó đại lang quân, làm sao có thời gian xuất phủ?"
Triệu Tứ nương vẫn cảm thấy trong lòng bất an, "Thế nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, bây giờ ngoại trừ sân viện của Đại phòng, trong nhà đều là do mẫu thân quản lý, chuyện lớn như đi ra ngoài làm sao giấu được mẫu thân chứ?"
Triệu Tứ nương nghĩ cũng phải, nên không nói thêm gì nữa.
Phó Đình Hàm đứng bên cạnh xe, liếc nhìn phía sau nàng hỏi: "Tại sao muội lại muốn khơi dậy sự nghi ngờ của bọn họ?"
Triệu Hàm Chương nói: "Đây là ý của tổ phụ, người của muội ở thành tây cần phải ẩn náu, còn có một số tài sản cần xử lý, cho nên muội phải ném mồi nhử cho bọn họ bắt lấy, dời sự chú ý."
Sức khỏe của Triệu Trường Dư càng ngày càng kém, không chỉ Triệu Hàm Chương biết, Triệu Trọng Dư và Triệu Tế cũng biết, Cấp Uyên nói, gần đây có một số gương mặt lạ xuất hiện dưới sản nghiệp của Đại phòng, đang vô tình hay cố ý làm ăn với nhau, còn có người thu mua hạ nhân muốn xem sổ sách.
Động tác của bọn họ càng ngày càng lớn, Triệu Hàm Chương cũng nên tìm chút chuyện cho bọn họ làm.
Phó Đình Hàm tỏ vẻ khó hiểu, "Nếu muội nói Lạc Dương sau này sẽ xảy ra chiến loạn, chúng ta thậm chí không thể sống ở đây, vậy thì lợi ích của tài sản cố định trong khoảng thời gian này rất hạn chế, tại sao muội lại hao tâm tổn trí làm chuyện này?"
Triệu Hàm Chương dừng một chút, chớp chớp mắt.
Phó Đình Hàm ở đối diện cũng chớp chớp mắt, do dự một lát rồi nói: "Muội .... không nghĩ đến chuyện đó đúng không?
Sự im lặng lan truyền giữa hai người sau một lúc lâu, Triệu Hàm Chương ho nhẹ nói: "Cho nên huynh cảm thấy..."
"Vàng, bạc, vải vóc, thậm chí là đồ sứ và ngọc đều tốt hơn tài sản cố định, đặc biệt là ba loại đầu tiên, không chỉ dễ mang theo mà còn dễ giao dịch và trao đổi. "
Phó Đình Hàm không biết nhiều về thời đại này, vì vậy sau khi tỉnh dậy, hắn bắt đầu lặng lẽ quan sát thế giới này, và cách tốt nhất là đi chợ để nghe nhìn nhiều hơn.
Trước đây hắn không có cơ hội ra ngoài, nhưng vì muốn đến Triệu gia tẫn hiếu, hắn phải đi đường vòng đến chợ mỗi ngày, xuống xe tự đi bộ một mình.
Nếu Lạc Dương thực sự hỗn loạn như cô Triệu nói, thì vật tư quan trọng nhất phải là lương thực, vải vóc và dược liệu, tài sản tốt nhất nên sở hữu là vàng bạc, dễ mang theo và có giá trị cao, tiếp theo là vải, tiền đồng...
Triệu Hàm Chương chăm chú nhìn Phó Đình Hàm, một lúc sau, mới đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Giáo sư Phó, là muội phạm phải bệnh giáo điều [1], coi đó là chuyện đương nhiên. "
Phó Đình Hàm: "... Không sao?"
[1] Giáo điều là những nguyên lý, những quan điểm, nguyên tắc mà con người tiếp thu mù quáng, không cần chứng minh, không có phê phán, không chú ý điều kiện ứng dụng nó. Giáo điều cũng để chỉ tư tưởng và hành động tuyệt đối hóa lý luận, coi thường, hạ thấp thực tiễn, hoặc áp dụng lý luận mà không tính tới thực tiễn.