Thấy lão có vẻ sắp phát điên, đúng kiểu khoa học gia thất thần về vấn đề nào đó thì Nguyên Hãn gật đầu thoả mãn . Nhân tài a, mặc dù tuổi không cao, vỗ vai Lão lê bụp bụp gã cười nói:" Lấy giấy bút đến ta nghĩ lão không chờ được đâu ta sẽ truyền đạo luôn cho Lão...."
- Cái khoáng chất màu vàng này a tên là mangan ký hiệu Mn .. Đúng viết như thế. Ngươi biết tại sao gang rất cứng nhưng ròn không thép thì mềm hơn nhưng dẻo vì một chất gọi là Cacbon kí hiệu là C, nếu ngươi cho quá nhiều các bon vào thép sẽ gây nên giòn thế nên nhưng cho thêm 1% mangan vào thì sẽ làm thép bền hơn không bị vỡ gãy hiểu chưa.
-Ồ thép bình thường và quặng sắt chảy ở 1300 độ C còn cho thêm Coban vào thì sẽ là 1700 mới nóng chảy thế nên ngươi dùng để xây lò được. - Tốt ngộ tính không tồi, phần trăm là như vậy... .
- Ồ muốn nung chảy Molypden cho vào thép sao rất tham vọng thế nhưng đầu tiên ngươi phải sản xuất được một loại than tên là than cốc dùng nó mới có thể nung chảy được molypden chờ ta về đến Lai Triều sẽ truyền tiếp cho ngươi. Nhiệm vụ của ngươi giờ là trở về Lai triều dạy dỗ các công tượng khác, theo ta chỉ bảo đúc hợp kim tốt hơn, tiền có nhiều không ngại tiêu tốn mà thí nghiệm. Khai thác hết công xuất mỏ Coban , molypden, mangan, đá xi măng , thạch cao..... Ngươi hiểu chưa.
Sau khi truyền cho lão công tượng này một số kiến thức có thể ứng dụng được trong điều kiện đốt than mỡ lò cao thì Nguyen Hãn đá lão về Lai triều Nghiên cứu. Phục vụ quân doanh có 2 công tượng chính và 30 học đồ là được rồi.
Giá pháo 100m và các bộ phận tay truyền động đã được thay thế bằng linh kiện mới với thép tốt hơn, chắc chắn sẽ đảm bảo hơn cho trận chiến sắp tới.
Sáng ngày 16 tháng giêng toàn quân tập trung duyệt binh, lão lê thì mắt lệ ngấn nhòa theo thủy binh Nam Việt quay lại thuyền. Binh sĩ số lượng không thay đổi nhưng với sáu trăm súng trường mới và 600 súng lục bổ xung thì chất lượng tăng đột biến. Súng trường mới được ưu tiên phân cho các cựu binh trước sau đó mới phân cho các kỵ binh du mục. Chỉ còn 400 kỵ binh du mục là chỉ có cung tên. Nhân số hoả thương kị đã nâng lên gần 1000 người đủ cắn chặt và vờn chết một vạn bộ binh không có công sự bảo vệ. 400 cùn kỵ binh được chia cho súng ngắn tầm bắn 150m còn xa hơn cung tên của họ. Nếu xét ra một cách chuẩn xác thì Nguyên Hãn có trong tay 1400 hoả thương kỵ hiện đại . Đủ dìm chết bất kì đạo quân đi chân đất không có kỵ binh bảo vệ.
Nguyên Hãn quyết dừn lại thêm một ngày để dân du mục làm quen cưỡi ngựa bắn súng sau đó sẽ dẫn 1400 hoả Kỵ thương hoả tốc ngày 400 dặm tấn công Thái Hưng , Hải Ninh vì đây là hai thành nhỏ nên Oa khấu chỉ có 1000 đến 2000 không cần thiết dùng đai pháo lén lút tấn công ban đêm.
Phải nói chiến binh du mục thích nghi rất nhanh với súng , vì bắn súng đơn giản hơn bắn tên rất nhiều. Về chiến thuật thì không cần bàn vì người du mục la đại hành gia về chiến thuật hit and run. Họ chỉ kém hơn về khâu lên đạn. Điều này sẽ khắc phục được theo thời gian. Đêm nay sẽ có ngàn người không ngủ lạch cạch tháo lắp đạn.
Vì súng mới có thép tốt hơn không sợ vỡ nòng lão công tượng đã tự chủ ý làm nòng dài thêm 10cm thành thử ra súng vẫn bồi hồi ở 10cm . Nhưng đã nhẹ hơn đời cũ 2kg rồi. Vì thêm 10 cm nòng nên tầm bắn nâng đến 350m quả là con số kỉ lục mới , đừng coi thường 50m này trong chiến tranh 1cm còn quyết định sống còn chứ đừng nói 50m. Đợt bắn thử khá thành công các cựu binh hoàn thành mục tiêu cách 300m cưỡi ngựa bắn trúng "đám" mục tiêu người gỗ, dừng ngựa thì 350m có thể bắn được. Tại sao phải nói "đám" mục tiêu vì trong chiến trận biển người nhung nhúc , phi ngựa bắn súng mà đạn không bay lên trời hoặc rơi xuống đất thì tức là chuẩn rồi. Không trúng anh béo thì trúng thằng gầy.
Các hoả kỵ thương cũng khồn kém, họ giữ thăng bằng rất tốt trên lưng ngựa , khi ngựa đang chạy nhanh mà họ giương súng không hề bị lung lay. Đây là kĩ thuật mà phải hơn mười năm trên lưng ngựa trở lên mói ư được.
Vì mang theo khuôn đúc đạn và lò nhiệt kiểu mới cộng thêm lực lượng công tượng đông đảo nên bất kì lúc nào cũng có thể tái chế hoặc đúc đạn mới. Một ngày hôm nay la ngày bắn sướng tay của các thương thủ. Tiếng đì đùng không dứt từ sáng đến tối tại doanh trại làm không ai có thể suy nghĩ được gì. Mà nhìn cái đám có đồ chơi mới đang cười hô hố thách đố nhau xem ai bắn tốt kia thì chắc họ chả dừng lại cho đến khi tối mịt đâu. Thế nên bất đắc dĩ Nguyên Hãn phải bỏ vào thành tìm đến một quán trà tao nhã yên tĩnh mà nhâm nhi.