Cùng lúc ấy ở một khoảng không khác, Lăng Vân Nguyệt lơ lửng ở đó, tứ phía đều là một màu tối đen, không thể xác định được phương hướng, nàng cứ đi mãi, như linh tính thấy điều gì, bước chân ngày một nhanh hơn. Bỗng trước mắt xuất hiện những mảnh vỡ như một cuộn băng ngắn về một nữ hài tử.
- Vậy này là sao?
" HAI NGƯỜI MANG CÙNG MỘT CÁI TÊN, RƠI MÁU CÙNG MỘT LÚC, LINH HỒN SẼ HOÁN ĐỔI. CHỈ CÓ LINH HỒN CỦA KẺ MẠNH HƠN MỚI ĐIỀU KHIỂN ĐƯỢC CƠ THỂ MÌNH XUYÊN VÀO, KẺ CÒN LẠI SẼ KHÔNG THỂ TỈNH DẬY."
Trong đầu vang vọng một tiếng nói, nàng nhíu mày "Ngươi là ai?".
"RỒI NGƯƠI SẼ BIẾT! TỪ GIỜ NGƯƠI SẼ LÀ NỮ HÀI NÀY."
"Ta là nữ hài này sao?". Giọng nói ấy dường như có mê lực khiến Lăng Vân Nguyệt vô thức nhắc theo, cùng lúc ấy, một luồng sáng bao quanh thân thể nàng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
- Lạnh quá!!!
Ngẩng vội đầu lên khỏi dòng sông, Lăng Vân Nguyệt nghe thấy tiếng người gọi mình từ bờ.
- VÂN NGUYỆT, MUỘI MAU VÀO BỜ ĐI!
- Ngươi làm cái gì vậy Tô Liên Hương, sao lại gọi nàng ta chứ?
- Ta chỉ là sợ...
- Câm miệng!!!
Lăng Vân Nguyệt đôi mắt mơ hồ không rõ do mất máu ở đầu, nhìn bóng dáng hai nữ hài tử đứng trên bờ, nhận ra là người trong những mảnh vỡ lúc nãy, nàng vô thức nhìn về bàn tay đang cầm tú cầu của mình." Nhỏ như vậy, chẳng lẽ ta bây giờ là nữ hài bị hại kia?. Khiến ta ra nông nỗi này, đáng chết!". Bỗng thấy tay áo có thứ gì đó gai góc đâm vào, nàng gỡ nó, ra là quả "trái bóng khỉ", có trò vui rồi đây! Nàng nhanh tay nhét " trái bóng khỉ" vào trong tú cầu, bước chân lại gần bờ.
- Bích Di tỷ tỷ, muội thấy tú cầu rồi. Tỷ đỡ này!
Tường Bích Di theo bản năng vươn tay ra đỡ, chạm phải " trái bóng khỉ", giật mình ném đi.
- Đau chết ta mất. Tú cầu này làm bằng gì vậy chứ.
- Bích Di, ngươi đừng nói vậy mà. Tú cầu này là do ta làm.
- Tô Liên Hương, ngươi cố tình làm thứ này hại ta xước tay đúng không?
- Ta không có, lúc nãy ta vẫn cầm vào mà.
- Ai biết được ngươi giở trò gì chứ?
- Bích Di, ta thật...
Tô Liên Hương chưa nói xong, một giọng nói hoảng hốt chen vào.
- Tiểu thư!!!
Nhũ mẫu Bùi thị, muội muội của Tường thị- gia đình nông thôn mà "Lăng Vân Nguyệt" đang sống nhờ chạy lại.
- Người có sao không vậy? Sao lại có nhiều máu thế này, tiểu thư? Tiểu thư?.
Bùi thị khẽ bế Lăng Vân Nguyệt lên, lúc này mới nhìn thấy Tường Bích Di cùng Tô Liên Hương, nàng liền gọi to:
- Bích Di gọi đại phu mau, Nguyệt Nhi bị thương ở đầu đến ngất rồi.
_ Được thôi. Di Nhi liền đi bây giờ.
Chờ Bùi thị bế Lăng Vân Nguyệt đi xa, Tường Bích Di cười lạnh, nhìn Tô Liên Hương cảnh cáo
- Ngươi tốt nhất nên im lặng. Còn nữa, vứt cái quả tú cầu không ra gì kia nữa. Đau chết ta mất.
- Bích Di ngươi... thật quá đáng mà!
Tô Liên Hương vừa chạy đi vừa khóc, Tường Bích Di bực tức" Đồ vô dụng, vậy cũng khóc"
------------------------------------------------3 ngày sau----------------------------------------------
Mở mắt lần thứ hai, đầu choáng váng, Lăng Vân Nguyệt khẽ gượng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, đây giống như một căn phòng cổ trang. Căn bản không có đồ dùng gì nhiều, chỉ có một cái bàn vuông đặt mấy cái chén cũ, hai ghế gỗ dài, còn có một cái tủ đựng đồ, cuối cùng là cái giường gỗ mình đang ngồi bên trên. Nhưng sao nàng lại ở đây a, rõ ràng lúc nãy đã ừm.... luồng sáng kì lạ... chói mắt... dòng sông... tú cầu... mất máu....ngất.... haizz khó tin thật đấy nhưng có vẻ nàng xuyên không rồi.
Bước xuống giường, đi qua tấm gương để đến bàn trà, chân nàng khựng lại, quay đầu, nhìn vào tấm gương bằng đồng chẳng mấy rõ kia như một thói quen buổi sáng ở hiện đại, đây là diện mạo của nữ hài trong những mảnh vỡ, nhìn kĩ cũng thực giống nàng khi còn nhỏ. Mái tóc đen có phần hơi rối vì chưa chải được buông thõng tự nhiên làm nổi bật nước da trắng hồng, mềm mại, đôi mắt sáng long lanh, to tròn là điểm nhấn đặc biệt, thân hình nhỏ nhắn lại có phần suy nhược. Là tiểu thư nhưng không đeo trang sức xa hoa quý khí, không vận y phục mĩ lệ, đài các, cả người chỉ đơn thuần một bộ tử y. Đang nhìn ngắm thân thể trong gương, gian ngoài vọng lên tiếng nói chuyện:
- Nha đầu ranh này coi mình là tiểu thư cao quý gì chứ, ta nghe người ta nói, nó tuy là đích nữ nhưng vào ngày trắc thí lại tra ra không có nội lực, thân thể từ nhỏ suy yếu, bạc nhược, lại còn sinh vào tháng hai, là một cái tai hoạ không hơn không kém, Lăng thị là đại gia tộc trăm năm hiển hách, không thể đem đi giết, cho nên mới vứt nó cho nhũ mẫu là ngươi nuôi ở Bình thành, mà về sau lão thái thái cùng tân phu nhân Lăng gia liên tiếp bị bệnh, mạng nó còn không phải là mạng khắc người thân sao? Nương nó cũng là bị khắc chết rồi đấy thôi. Cho nên mới hoảng hốt nói ngươi đem đến chỗ nông thôn này!
- Kìa, tỷ tỷ dù sao lúc cô bé ở Lăng gia cũng có người hầu hạ, đã bao giờ phải làm việc nặng đâu, mấy hôm trước không cẩn thận rơi xuống sông mới bị bệnh, sao có thể trách cô bé được... Dẫu sao cũng nên mời đại phu.
Hiện giờ tiết trời rất lạnh, Tường Bích Di lại nói Vân Nguyệt lại chẳng may rơi xuống sông, Bùi thị- nhũ mẫu của Vân Nguyệt đi theo chăm sóc cô bé từ lúc còn ở Lăng gia không đành lòng, giọng điệu lại càng lo lắng không yên.
- Muội đúng là,... gọi đại phu gì chứ, nó nằm đấy cũng đã ba ngày chứ ít gì, dù sao cũng có ai cần nó nữa đâu, có chết thì báo một tiếng với họ là xong. Muội quản chi cho phiền.
- Ta... ta vào thăm tiểu thư.
Bùi nhũ mẫu bê tô cháo còn hơi nóng đi vào gian trong vẫn nghe bên tai tiếng hừ lạnh của Tường thị:
- Vị thiên kim tiểu thư này đúng là nuôi phí công mà, người ta nói cũng chẳng sai, còn muốn lừa ai chứ. Thấy nó ở chỗ kia giả bệnh, ta lại thấy bực mình, cứ dứt khoát cho nó ra ngoài bị chết rét là tốt nhất! Chúng ta càng nhàn.
Khẽ giấu tiếng thở dài, vén rèm lên lại thấy Lăng Vân Nguyệt đang ngồi ở bàn, Bùi thị lo lắng nói:
- Sao rồi, trong người vẫn thấy lạnh sao?
Giọng của nữ nhân này tràn ngập sự thân thiết, có thể nhận ra, nàng ấy thật sự quan tâm đến nguyên chủ thân thể này. Nếu như nàng nhớ không lầm, nữ nhân khoảng hai mươi tuổi trước mắt, là Bùi thị, muội muội của Tường thị- gia đình nông thôn mà chủ thân thể này đang sống nhờ. Cuộc trò chuyện lúc nãy giúp nàng nhớ trong ký ức cô bé kia để lại thì Tường thị không hề thay đổi, đối xử với người khác cay nghiệt thiếu tình cảm, mặc kệ là đối xử với mình hay muội muội Bùi thị, đều sai bảo như trâu ngựa. Cũng vì sợ trái lời nàng ta sẽ bị bỏ đói nên cô bé này mới đi giặt đồ ở hồ băng rồi vô tình ngã xuống mà sinh bệnh, đến hôm thứ ba không chịu nổi nữa mà chết. Tường thị này thực phải thẳng tay trị mới được. Bùi thị cũng thực tốt, đi theo chăm sóc nguyên chủ từ khi bị đưa đến vùng nông thôn này, chưa bỏ bê ngày nào. Nghĩ vậy, Lăng Vân Nguyệt cất lời:
- Nhũ mẫu yên tâm, ta hảo.
Vừa nói, vừa nở một nụ cười xán lạn cùng đôi mắt lấp lánh đầy ý cười như muốn trấn an nàng.
- Tốt quá, tiểu thư làm ta lo lắng mấy ngày hôm nay. Tiểu thư lại ăn chút cháo, ta đút cho người. Ăn nhiều một chút mới sớm ngày khỏe lại.
Bùi thị thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói.
Lăng Vân Nguyệt ngoan ngoãn ăn, trong người như có dòng nước ấm chảy qua, thầm nghĩ " Nữ nhân này, ta quyết bảo vệ."
------------------------------------ Ở thế kỉ XXI- thành phố S- Bệnh Viện XXX----------------------------------
Trong một phòng bệnh đặc biệt, trên giường, một cô gái nằm yên giấc. Khuôn mặt có phần xanh xao cùng làn môi hơi nhợt nhạt và đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong như cánh bướm còn vương lại giọt lệ khẽ khàng rung động rồi chảy dọc theo má. Cô còn ý thức chỉ là đôi mắt không thể mở ra cũng không có cách nào cử động. Dường như tất cả mọi thứ đều quá mức yên lặng khiến cô cảm thấy như chỉ còn lại một mình cô độc trong một nơi mang tên tiềm thức. Rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay theo cơn gió đầu thu, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu trên gương mặt, sượt qua những lọn tóc vàng óng mượt.
" Ấm quá! Chỉ là ta tại sao không thể cử động, ta còn chưa đưa Bích Di tỷ tỷ tú cầu, còn chưa được về gặp lại phụ thân... ta bị sao vậy?"
"Lăng Vân Nguyệt" không rõ vì lí gì bản thân không thể cử động, bị giam giữ trong tiềm thức, trong đầu cứ xoay quanh những câu hỏi không có lời giải.
Ta không muốn cô độc nữa, ta không muốn bị ghét bỏ, không ai có thể yêu chính con người của ta được sao? Không có nội lực... đâu phải ta muốn vậy? Mang mệnh khắc người thân... ta đâu có thể chọn cho mình tháng sinh? Nương chết là do sinh ta... vậy phải chăng sự xuất hiện của ta từ đầu đã là một sai lầm? Từ nhỏ đã yếu đuối, nhu nhược nên đưa về vùng bình thành để luyện tính tình... ta cũng mong là vậy, cũng tự huyễn hoặc mình rằng phụ thân là muốn tốt nên mới làm thế, 5 năm ròng luôn sống trong việc trốn tránh sự thật họ đã vứt bỏ ta... thật ngốc... Bọn họ có ai từng đặt mình vào vị thế bị người thân ruồng bỏ? Có ai từng cố hiểu cảm giác vô vọng, bất lực của ta? Có ai từng nghĩ sẽ đưa tay tương trợ trong ngày ta gục ngã khi biết bản thân không có nội lực, thành một phế vật vô dụng? Ta vẫn nhớ như in ánh mắt sắc lạnh, tuyệt tình của phụ thân khi ấy; ánh mắt khinh thường, thương hại nhìn ta như thể một kẻ hèn mọn, thấp kém của những người xung quanh. Haha... ta đã sai, sai thật rồi, phụ thân căn bản chỉ coi chúng ta như một quân cờ tùy ý sai khiến, ta đang trông chờ gì đây...chờ phụ thân sẽ đến, mỉm cười ấm áp và nói:" Con không sao chứ?". Ta căn bản là quá ảo tưởng rồi, vì cái gì mà phụ thân sẽ làm vậy với ta, với một kẻ phế vật không chút giá trị lợi dụng. Ta rất sợ cái sự thật khắc nghiệt này, không ai cần ta, không ai dành cho ta dù chỉ một chút yêu thương. Ta là kẻ bị người đời ruồng bỏ. Có lẽ ta không nên hi vọng nữa, từ bỏ sẽ bớt đau hơn. Phải, từ bỏ thôi... trái tim ta đã quá tổn thương rồi... không còn chịu thêm được nữa. Ta đã quá mệt mỏi với cái thực tại kia. Ta cần phải ngủ, ngủ để quên đi, để tạm lành vết thương trong tim.
----------------------- Đôi lời từ tác giả ---------------------
Xin lỗi các bạn vì đã chậm trong thời gian này. Vì mình và Umi2k3 bận ôn thi. Hôm nay vừa mới thi xong nên tặng các bạn chap mới nhân lúc hai đứa đang phởn.
Từ hôm nay nếu được mỗi tuần sẽ có một chap (nếu t/g không bị bệnh lười tái phát)
Chap lẻ sẽ do Umi2k3 viết, chap chẵn sẽ do Grin2k3 viết nha mọi người!
CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN NÀY!!!