- Bích Di, chúng ta làm vậy này có ổn không?
- Sao lại không? Cũng chỉ là ướt y phục thôi, đâu có gì to tát!
Cạnh bờ sông, có hai nữ hài dáng vẻ khả ái đang đứng trò chuyện. Nữ hài tên Tường Bích Di bỗng nhiên cầm một quả tú cầu ném ra sông, ánh mắt sắc bén đầy chờ mong.
- Nhưng ta nghe nói dưới sông này có nhiều đá, chẳng may xảy ra chuyện gì...
- Tô Liên Hương! Ngươi im cho ta. Nàng ta dù sao cũng là tiểu thư khuê các, chắc chắn đã học bơi tốt rồi, không sao đâu.
- Ta sợ nhỡ may...
Tường Bích Di nhíu mày nhìn Tô Liên Hương đang sợ hãi, lòng thầm khinh thường" có mỗi việc nhỏ này mà còn không dám thì làm được gì chứ ".
Lúc này, một tiểu nữ hài vội vàng bước đến. Mái tóc đen mượt buông thõng như thác nước nhẹ nhàng bay trong gió, làm nổi bật nước da trắng hồng, mềm mại, đôi mắt sáng long lanh, to tròn, vô ưu vô tư, đôi má hơi ửng hồng vì gió lạnh, thân hình nhỏ nhắn lại có phần suy nhược. Lam ý rách rưới không làm mất đi khí chất dịu dàng như lan, thanh cao như huệ. Dường như chạy đến quá vội, ngã không biết bao nhiêu lần khiến đôi chân lấm bẩn bùn đất lại vì lạnh, không có hài để đi nên đành chà lên nhau muốn kiếm chút hơi ấm.Giọng nói vốn trong trẻo thanh âm nay run run cất lên như sợ hãi cùng hối lỗi, bàn tay nhỏ bé có mấy vết xước đang vô thức siết chặt thân váy mỏng manh, chắp vá.
- Bích... Bích Di tỷ tỷ, muội... muội không cố ý đến muộn. Xin... xin lỗi tỷ. Tỷ... đừng trách muội...
- Không sao. Muội đến không có muộn. Bất quá, chúng ta vừa chơi tú cầu nhưng Liên Hương không may lại làm nó lăn xuống sông, chẳng bằng muội xuống lấy giúp chúng ta đi.
- Ta mới không...
Chưa nói hết câu, Tô Liên Hương thấy Tường Bích Di ánh mắt sắc lẹm nhìn mình, đành im lặng, đầu cúi xuống thấp, bàn tay dưới vạt áo bông dày đang đan vào nhau khe khẽ run. Rõ ràng một thân hồng bào ấm áp nhưng dường như nữ hài vẫn một mảng lạnh lẽo trong lòng khi thấy Tường Bích Di nhìn mình. " Chúng ta là bạn nhưng tại sao vậy Bích Di? Ngươi vẫn chưa từng để tâm ta nghĩ gì... Ngươi vẫn luôn bắt ta làm theo những trò đùa lố bịch này... khiến ta thấy bản thân mình cũng thật... độc ác..."
- Nước lạnh lắm, muội sao có thể xuống được.
- Đâu có lạnh mấy, hôm trước chúng ta cũng xuống nghịch nước mà. Muội mới đến cũng nên dần thích nghi mới phải a~
- Muội ...
- Ta cũng chỉ là có ý tốt. Muội không muốn thì thôi đi, ta không ép.
Nói rồi, Tường Bích Di quay bước, Tô Liên Hương vội bước theo nhưng vẫn có chút ái ngại, tiểu nữ hài khẽ quay đầu nhìn Lăng Vân Nguyệt đang đứng bên bờ sông, mắt một mảnh do dự, ngập ngừng không biết làm sao cho phải.
- Khoan đã, ta sẽ xuống tìm mà! Bích Di tỷ tỷ, tỷ đừng đi có được không?
Tường Bích Di cười thầm trong bụng, xoay người nhìn Lăng Vân Nguyệt đầy kinh hỉ.
- Tốt quá rồi! Ta không đi nữa.
Chân run rẩy bước xuống dòng sông lạnh lẽo, một cơn gió đông thổi qua làm nữ hài nhíu lại tú mi, tay nắm hờ, miệng thổi khí cho đỡ lạnh, " Lạnh quá! Ta phải tìm tú cầu thật nhanh mới được". Lăng Vân Nguyệt cúi đầu, bàn tay nhỏ bé dưới làn nước lạnh như muốn kết băng đang quờ quạng tìm tú cầu. Được một lúc, cái lạnh làm nữ hài tử mới 10 tuổi rét run cầm cập, đôi chân dưới làn nước cơ hồ đã tê dại, không nhúc nhích nổi nhưng đôi mắt vẫn cố chấp tìm kiếm, bàn tay tuy vô lực nhưng vẫn run rẩy khua loạn. Gần như hết hơi, nữ hài lên tiếng .
- Bích Di tỷ tỷ, ta... không thấy nó... đâu cả.
- Muội tìm gần vậy không thấy đâu a~, ra xa hơn đi.
- Nhưng... chân muội... không chạm đất... được nữa rồi.
- Không sao đâu, có gì chúng ta sẽ xuống cứu muội mà, đừng lo.
Tiếng Tường Bích Di càng lúc càng xa, đúng lúc Lăng Vân Nguyệt không chịu nổi cái lạnh được nữa, kiệt sức, chìm mình dưới dòng sông băng giá. Đôi mắt dưới làn nước lạnh thấu xương, mập mờ nhìn thấy quả tú cầu, tiểu nữ hài ôm chặt nó vào lòng, miệng vô thức mỉm cười " Ta tìm được rồi, Bích Di tỷ tỷ". Không may, đầu nữ hài đập vào đá ngầm, máu chảy, ý thức mất dần, bàn tay vẫn siết chặt quả tú cầu đã cũ như giữ một bảo vật, nhất quyết không muốn buông tay...
- Bích Di, lâu vậy rồi sao Vân Nguyệt vẫn không lên chứ?
- Nó chắc chắn là đang dọa chúng ta thôi! Không sao đâu.
Ngoài mặt vẫn những lời đanh thép nhưng trong lòng Tường Bích Di bỗng nổi lên một cỗ sợ hãi "Liệu có phải..."
- Không được, ta sẽ xuống cứu Vân Nguyệt.
- Cứ việc, nếu ngươi có thể! Thật ngu ngốc, giờ đã là sầm tối, xuống sông chính là đi tìm chết, vả lại có lẽ bão sắp nổi lên rồi. Cũng tốt thôi, các ngươi chết là do tự nguyện không phải lỗi của ta!
- Ta...
Tô Liên Hương chân vừa chạm nước lại do dự rút về.... lòng âm thầm sợ hãi...
------------------------------ Cùng lúc đó, ở hiện đại, đoàn phim Rose -----------------------------
- Cắt! An tiểu thư cô làm tốt lắm! - Chương đạo diễn cười sảng khoái.
Bước ra khỏi bể bơi, Lăng Vân Nguyệt nở một nụ cười tựa cánh đào hoa phiêu đãng giữa trời xuân làm đốn không biết bao nhiêu trái tim những chàng trai ở bể bơi, mà khoan hình như có cái gì đó sai sai? Sao ngay cả mấy cô nàng kia cũng dán hết mắt trái tim lên người nàng rồi xịt máu mũi vậy.
Rùng mình một cái, Lăng Vân Nguyệt quay lưng bước vào phòng nghỉ. Đưa tay cầm một cành hồng được cắt tỉa tỉ mỉ trong lọ pha lê. Vân vê cánh hoa, ánh mắt khẽ chuyển làm lộ ra một tia sát khí rất nhanh biến mất. Nàng khẽ cười:
- Nga ~ Các ngươi nói xem ở đây có phải hay không chỉ có mình ta? Sao còn chưa động thủ?
Ngọc thủ khẽ động, cành hồng trong tay mới đó đã ghim thẳng vào bờ tường phía sau dãy tủ thay đồ. Lúc này một giọng nam trầm ổn vang lên:
- Cuồng vọng như ngươi mà sống được đến giờ này cũng khiến ta hảo phục bất quá hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
- Vậy a? Nhưng chết là gì vậy? Ta chưa có nghe qua. - Tiếu dung trên môi không đổi, nàng cất lời.
- Đừng trách ta vô tình, muốn trách thì trách Tử Diễm các ngươi đã đứng nhất bảng quá lâu. Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi chữ chết viết như thế nào.
- Hảo được a~. Ngươi muốn dùng bút gì dạy để ta chuẩn bị hửm~ bút lông, bút bi, bút chì... bút mực cũng không tệ đâu.
Hừ lạnh một tiếng, khoát khoát tay, mười tên sát thủ từ sau dãy tủ thay đồ bước ra, sát khí tỏa ra bốn phía, chúng bắt đầu bắn tỉa pằng... pằng... pằng.... Lăng Vân Nguyệt lùi dần về sau tránh đạn rồi bỗng chốc phi thân lên, giữa các ngón tay nàng là những chiếc châm tẩm độc sắc bén. Dùng tốc độ kinh người, không để mười tên kia có cơ hội phản kháng, nàng dùng châm độc lướt qua cổ. Không có máu, không có tiếng kêu, quả nhiên xứng danh Mị Ảnh- Lão đại của tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới- Tử Diễm mà người nghe tên đã sợ mất mật. Quay đầu ngoảnh lại, phía sau vẫn còn vọng lại thanh âm của nam nhân kia:
- Chết tiệt!
Nơi đó sớm đã không có bóng người. Thở dài một hơi, vẫn là bỏ đi, nàng mệt muốn chết rồi. Tính ra, nàng cũng đâu có muốn đến đây dịch dung thành An ảnh hậu vạn người mê gì đó đâu, chẳng qua là nhờ phước quản gia ngày nào cũng ở bên tai than nào là hôn sự tốt rồi thì người chồng lí tưởng, ngươi thích thì đi mà cưới, nàng phi. Hất mái tóc dài còn vương nước, nàng bước nhưng giẫm phải mảnh pha lê do lọ hoa vỡ, máu chảy...
- Cái gì thế này!!!!
Dưới chân, một trận đồ hiện ra với những dòng cổ tự lóe sáng bao quanh nàng.... Ý thức mất dần, nàng chỉ kịp nói được một câu
- Thật chói quá...
--------------------------- Đôi lời của tác giả ---------------------------
Đây là truyện đầu tay tụi mình viết, rất mong nhận được sự ủng hộ và những cmt thật lòng của các bạn.
Theo thể lệ của 2 đứa lười viết thì Umi sẽ viết chap lẻ còn con bạn thân hơi khùng của mình sẽ viết chap chẵn- Grin2k3* thích tự kỉ*
P/s: Quân tử trả thù 10 năm không muộn. Grin 10 năm sau hãy trả thù nha~ Yêu baby nhìu!
Nick con bạn thân @Grin2k3