"Mặc quần áo nhanh lên, còn khởi hành sớm nữa. Cường Còi!"
"Đừng có hối, tao đang nhanh lắm rồi." Gã tên Cường đáp vội đáp vàng, có vẻ hắn còn đang bận bịu với cái dây thắt lưng vì vòng bụng "siêu mẫu" của hắn. Đâu phải tự nhiên hắn được gọi là "Cường Còi".
Tên hút cây thuốc lá điện tử đang phun khói trắng xóa còn lại tên là Việt, làu bàu trong miệng.
"Ừ rồi mày vác cái xác của nó lên dùm tao cái, thằng nào thải ra thì thằng đó dọn."
"Mày bị gãy tay à? Hộ tao đi, má mày! Cứ rách việc."
"Kêu cái thằng bố nhà mày, tao làm culi cho mày từ khi nào thế?"
Cường xốc cái quần quá cỡ lên, hùng hổ giáp mặt Việt.
"Thằng rẻ rách Bắc Kỳ này."
"Mày nói ai là Bắc Kỳ? Nam Kỳ rách muốn phân biệt vùng miền không?" Việt thổi hơi thuốc vào mặt Cường không chút nể nang.
Thành ra hóa giận, Cường chỉ tay vào Việt cãi lại.
"Mày vừa phân biệt vùng miền xong! Giờ mày muốn gì? Tao chiều."
"Tao muốn đập nát cái bản mặt nghiện ngập của mày."
Giọng nói của một người ngăn giữa vang lên.
"Nói chung là tao đập cả lò Bắc Kỳ và Nam Kỳ chúng mày luôn."
Vừa chen ngang là Dũng, người vừa bị Cường - kẻ có khả năng tàng hình đánh thừa sống thiếu chết. Hắn vẫn đứng lên được với Việt là một tin mừng, nhiệm vụ của hắn là bắt sống Dũng chứ không phải sát hại.
Việt cũng có nỗi khổ riêng khi phải làm việc chung cùng Cưởng, một gã có thói hấp tấp, hay làm hỏng công việc của hắn. Chẳng hiểu sao Bố Già lại có thể để hắn và Cường thành một đội được. Bức xúc thì chỉ để trong lòng thôi, nào dám bộc lộ ra ngoài.
"Tao tưởng mày hẹo rồi? Làm thế nào vẫn sống thế?" Cường hất hàm hỏi.
"Tao biết hạ nhịp tim xuống vài nhịp một phút, trò này hay chứ nhờ? Tao chỉ đợi thằng có khả năng tàng hình như mày mặc quần áo vào thôi. Giờ tàng hình hộ bố mày dùm cái."
Dũng không giải thích thêm, lao vào hai kẻ trước mắt như chiếc tàu hỏa mất phanh. Hắn tung người trong không khí, co chân lại rồi đạp thẳng vào mặt Việt và Cường. Đẩy hai gã bay ra sau đẩy cả chiếc xe bảy chỗ lùi hàng mét. Tên tàng hình ôm mặt nhăn nhó.
"Sao nó mạnh thế?"
"Thằng ngu! Chỉ có thể dùng mưu hoặc hợp sức mới đối phó được nó thôi. Mày nghĩ đám Tứ Đại yếu lắm hả?"
Dũng ập vào như cơn sóng thần, mỗi bước chạy giậm xuống là một lần cả khu đất rung chuyển dữ dội. Việt hấp hoảng đứng dậy, gã vội vã tung đấm thẳng, Dũng chặn lại rồi trả lại một cú móc ngang đầy uy lực. Đòn phản công của Dũng làm Việt xém trẹo quai hàm.
Chưa hết, Dũng giữ Việt cho đứng thẳng có chủ đích, tiếp tục ra đòn như vũ bão. Hắn thúc bốn phát liên tục vào mạn sườn, một cú móc vào bụng đánh Việt ra sau cong cả cửa xe mà chưa có dấu hiệu dừng tay.
Tên còn lại đã phục hồi sau cú đạp. Thấy đồng đội đang bị dập tả tơi, hắn tung chân và... Bốp! Mu bàn chân của hắn tạt ngang má Dũng với uy lực chao đảo. Vừa lúc đó Việt ngồi sụp xuống sau loạt đòn tấn công tàn bạo của đối phương.
Bây giờ là trận đấu một đối một, nhân lúc Dũng chưa lấy lại thăng bằng, Cường rú lên như gã điên, tung một đòn chí tử vào bụng Dũng, không khí như bị vỡ tung, nổ ra tiếng "Ầm" chói tai. Cú đấm móc đưa Dũng bay lên không trung tận năm, sáu mét dẫn đến việc hắn tiếp đất sai. Hắn rơi đập gáy xuống đất, nhăn nhó vừa ôm bụng vừa gáy, một ít máu chảy ra từ khóe miệng.
Dũng biết nếu không đứng dậy bây giờ, hắn sẽ bị lấy mạng ngay tức khắc. Hắn đưa hai chân ép trước bụng, rồi ra sức vung thật mạnh xuống dưới để lấy đà bật người dậy. Nhưng còn chưa kịp vững thế đứng, nguyên cái đầu gối cứng như thép tống gãy sống mũi hắn, làm hắn đổ nhào ra sau vài vòng.
Tầm nhìn Dũng bị thu hẹp đáng kể, còn phải kìm nén cơn đau, hắn đang mất lợi thế. Cục diện đã thay đổi, Cường Còi chiếm được thế thượng phong, hắn nhảy bổ lên người Dũng, ra sức đấm liên tục vào mặt đối phương. Dũng co tay lên đỡ đòn được đòn không. Những đòn đấm như giáng búa tạ cứ đập liên hồi kỳ trận, mặt Dũng nóng ran lên như bị chiên trong dầu sôi.
Nếu đủ tỉnh táo và tinh ý, sẽ nhận ra Cường đang thiếu sự dứt khoát trong từng đòn tấn công do bị tâm lý từ trước. Những đường quyền hắn tung ra rất dễ đoán. Đây là cơ hội để đảo ngược tình thế.
Dũng tóm được tay trái của Cường, hắn lập tức vắt chân ngang cổ Cường, ép gã nằm xuống, sau đó dùng hai chân kẹp giữa cánh tay đối phương và giữ chặt.
Dũng gồng người nghiêng sang một bên hòng bẻ gãy cánh tay của Cường. Nhưng hắn gồng mãi cũng không thể bẻ được. Nụ cười trên khuôn mặt sướt mướt mồ hôi của Cường xuất hiện.
"Cơ thể tao là cứng nhất Việt Nam. Không, mà là cứng nhất thế giới luôn, mày bẻ thế nào nổi, khà khà..."
"Im mồm! Bố mày... bẻ được tất!" Dũng hét rõ to, như tiếp thêm nguồn năng lượng vô hạn cho bản thân.
Người Dũng bốc lên cuồn cuộn luồng ánh sáng màu xanh mắt mèo. Hắn ghì chặt hơn hai chân vào khuỷu tay Cường. Vặn một phát dứt khoát.
RẶC!
"Mẹ mày!!!" Cường rống lên như lợn bị chọc tiết, ôm lấy cánh tay cong vẹo của hắn.
Tất nhiên, Dũng chưa buông xuôi, hắn đè ngược lại lên người Cường. Ra tay tàn nhẫn, sức đấm từ ngọn lửa xanh trên tay như cả triệu tấn đè lên mặt Cường.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
"Aaa.."
"Ặc... ặc..."
Máu từ khuôn mặt nát bấy của Cường bắn tung tóe khắp mặt đất. Với chút sức tàn, Cường thục một đấm chí mạng giữa ngực Dũng, đẩy Dũng khỏi người rồi bất tỉnh. Việt tỉnh lại sau thời gian ngắn ngồi bệt bên cạnh xe, hắn phải quay lại trận đấu. Hắn chưa biết cục diện trận đấu bây giờ ra sao, nên quyết định tự trấn an rồi quan sát bức tranh toàn cảnh.
Cả hai đều nằm bẹp dưới đất, trông đều thương tích như nhau. Hắn có thể không cần phải nhúng tay nữa. Thế nhưng Dũng vẫn còn tỉnh, chừng nào hắn ta còn tỉnh thì đó còn là mối nguy của cả bọn. Việt hùng hổ chạy đến và đạp thẳng gầm giày vào cái sống mũi bị gãy của Dũng.
"Aaaaaa!!!" Dũng ôm lấy cổ chân Việt và cố kéo nó ra khỏi mặt.
"Ở yên đó." Việt lấy điện thoại trong túi, chiếc điện thoại đã bị vỡ kính cường lực. Hắn gọi cho một ai đó rất nhanh xong cúp máy.
"Trưởng nhóm mới xử xong đồng đội của mày rồi."
"Đồng... đội? Mày đang nói ai?"
"Con bé đi với mày ấy, ông anh lỡ ra tay quá trớn nên nó không qua khỏi rồi."
"Mày... nói... Nguyệt Anh..."
"Tao hiểu mà, tao cũng ghét thằng cha đó lắm. Nói thật với mày giết cả phụ nữ thì đúng quá đáng."
"Con... bé mới lớp 10 thôi!!!"
Dũng nổi cơn thịnh nộ, hắn đấm vào mắt cá chân trụ của đối thủ làm gã trượt chân ngã ngay cạnh. Sẵn tiện bồi thêm cú cùi chỏ làm dập mũi của Việt. Tên kia không biết gì ngoài ôm mũi ho hen sặc sụa.
Dũng bồi thêm hai đòn cùi chỏ nữa cho mũi Việt vẹo hẳn sang một bên. Nhiêu đó vẫn chưa đủ, xét trên tỷ lệ thương tích thì Dũng cao hơn Cường nhiều. Hắn có thể tiếp tục gây sát thương cho Việt, nhưng hắn không ngu đến mức phải làm điều vô ích như vậy.
Việt là một dị nhân có khả năng hồi phục toàn bộ vết thương sau mỗi mười phút. Vì vậy Dũng đã tính đến việc bỏ chạy, nếu ở lại đánh tiếp, hai tên kia cứ thay phiên nhau tấn công hắn suốt như vậy thì không chừng kẻ xuống suối vàng là hắn
Dũng không sợ đau, nhưng hắn sợ chết. Hắn sợ chết vì hắn là người yêu biết bản thân, không dại gì mà ở lại ăn đấm. Chưa kể hắn muốn tìm Nguyệt Anh ngay bây giờ, hắn muốn cứu cô bé vô tội ấy. Cho nên thoát khỏi đám này càng sớm càng tốt.
Dũng di chuyển như con lật đật, lê lết từng bước từng bước một mà nhăn như khỉ. Hắn vừa chạy vừa ngoái lại sau, thấy Cường đang cố đứng dậy.
Phát hiện Dũng bỏ chạy, Cường hùng hục chạy đến và húc thẳng đầu vào ngay sống lưng Dũng.
Kẻ bỏ trốn một lần nữa lại bị đánh ngã, hắn bất lực để kẻ thù trả đòn như vũ bão. Khuôn mặt của Dũng sưng húp sưng híp, hai tay thả ra như thể số phận đã an bài.
Trong cơn say máu, Cường tung đấm như thể không còn ngày mai. Mỗi cú đấm của hắn mạnh đến nỗi làm rung chuyển khoảng đất nhỏ. Những viên đá xung quanh nhảy lên xuống vì rung chấn từ cú đấm.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Cường, một bàn tay đặt ngay dưới cằm. Và... Rặc!
Một cú bẻ cổ tàn khốc, tỏa ra luồng gió cực mạnh. Cái đầu của gã méo xệch, nghiêng hẳn thành một góc vuông. Đã có ai đó cứu Dũng.
Cố mở đôi mắt bị dính chặt do sưng tấy và máu đọng lại, Dũng nhận ra người cứu hắn là Đinh Khánh Tùng, một người thuộc cùng tổ chức với hắn.
"So... sa... mày... lạ ở đây?"
"Hả? Gì cơ? Nói tiếng Việt đi. Tính cảm ơn tao à?" Tùng đặt tay cạnh tai, vờ nghe không rõ, không biết có phải cố ý đùa giỡn với Dũng không.
Dũng nấc lên một cái, hắn chẳng thèm hỏi lại nữa. Hắn ghét Tùng ngay từ lúc mới gặp nhau. Có thể nói mối quan hệ của hắn và Tùng không được ổn cho lắm. Hai người như nước với lửa, như ngày và đêm vậy. Mỗi khi gặp nhau đều xảy ra cãi vã và đánh nhau.
Dũng là con người điểm tĩnh, xử lý mọi chuyện đều rất gọn lẹ. Trong khi Tùng là một gã dân chơi thứ thiệt. Bỏ qua những bộ đồ đắt tiền hắn mặc trên người đi, nhìn vào mặt của hắn cũng đủ hiểu độ chịu chơi của hắn như thế nào.
Mái tóc vàng xoăn từng lọn khá dài, đôi mắt được kẻ đen ánh lên vẻ hoang dại và điên rồ. Lông mày bên trái của Tùng được xén đi đoạn, đính bên cạnh hai cái khuyên lông mày. Mà theo như hắn, để tăng thêm độ "máu chiến", hắn còn xỏ thêm khuyên ở mũi, dưới môi và tai. Mỗi bên tai gồm hai loại khuyên khác nhau.
"Đứng lên được không?"
Dũng gạt tay Tùng đi rồi ôm bụng đứng dậy.
"Nhanh lên, ta chỉ có mười phút thôi, trước khi thằng cha này nó phục hồi. Khi đó đến tao cũng..."
"Khi đó mày sao? Mày làm được gì chứ? Mày có còn chạy được không? Tùng?"
Tùng chỉ cười nhạt. Hắn thở dài.
"Mày biết không? Đây là lý do vì sao tao ghét mày đấy."
Cuộc đối thoại chính thức kết thúc từ đây, sự im lặng bao trùm sau trận chiến đẫm máu đột ngột đến đáng sợ.