Chương 10: "Người khổng lồ tí hon"

Thấy không còn nguy hiểm, Nguyệt Anh thận trọng bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, cũng cố gắng không để lại tiếng động có thể gây chú ý cho kẻ địch. Cô định về nhà bằng cách đi qua những con ngõ, tránh đi bằng đường lớn để đảm bảo an toàn. Nhưng về nhà khi này có phải hành động khôn ngoan? Người lôi cô vào mớ rắc rối này là Dũng, hắn là người sẽ phải chịu trách nhiệm, cô chắc chắn không bao giờ bỏ qua cho hắn. Nếu đi đến khu nhà bỏ hoang theo lời hắn nói, dựa vào tình huống bây giờ thì có lẽ sự lựa chọn này không hẳn quá tệ, gọi là tạm chấp nhận. Còn hơn liều mình về nhà dụ theo lũ đầu trâu mặt ngựa, khi đó người khổ nhất chính là mẹ của cô.

Thi thoảng Nguyệt Anh mới đi qua khu nhà bỏ hoang, lần cuối cũng là ba, bốn tháng trước, chỉ sợ không nhớ nổi đường đi đến. Không biết ở bên đó có ổn không? Cũng có thể, vì nếu là Dũng thì không cần phải lo lắng, cô nghĩ thế.

Tiếng huýt sáo cao như tiếng rít của ấm nước đang sôi, kế đến là giọng nói the thé đểu cáng khó nuốt trôi cất lên:

"Chào em gái!"

Tiếng huýt sáo kéo dài vang lên thêm lần nữa, đánh động sự cảnh giác từ Nguyệt Anh.

"Em gái này, em ăn mặc kín thế!"

"Mày là mất dạy nào thế? Ra đây nói chuyện cho đàng hoàng."

Vậy thực sự có kẻ bám đuôi. Một kẻ có thể bắt kịp tốc độ chạy Nguyệt Anh và ẩn đi sự có mặt của hắn rõ là không hề tầm thường. Nguyệt Anh rất tự tin vào tốc độ của bản thân, sau khi siêu năng lực được khai phá. Thể lực, tốc độ của cô gia tăng đáng kể khi tốc độ chạy trung bình lớn gấp đôi tốc độ trung bình của một vận động viên chạy nước rút cấp độ Olympic.

Đã thế thì Nguyệt Anh càng phải cảnh giác cao hơn, nguy cơ kẻ địch là một siêu năng lực gia khá cao.

"Anh đang đứng trước em đây."

Giọng nói cao vút dị hợm không rõ lời sát gần Nguyệt Anh, nhưng cô vẫn chưa tìm thấy chủ nhân của nó.

"Đâu?"

Nguyệt Anh ngóng vòng quanh người, "Mày đứng đâu sao tao không thấy?"

"Ngắm từ dưới lên mới thấy em chân dài thật. Bổ mắt."

Nguyệt Anh hướng xuống đất, kia có phải một gã chỉ mặc mỗi cái quần đùi, bé ngang một đốt ngón tay đang vẫy tay chào không? Nhìn nhầm chăng? Không, đúng là thật, hắn đang vung cánh tay rất nhiệt tình.

"Cái thứ gì đây?"

"Người chứ thứ gì?"

Tên tí hon đột ngột phình to, trở thành gã đàn ông ục ịch không khác gì một con lợn ỉ. Mỡ thừa ở bụng hắn "trĩu" hẳn xuống như trái cây sai quả, lủng là lủng lẳng hệt đống bùi nhùi slime. Điểm thêm phần gây "mù mắt" là đám lông lá phủ kín đen kịt người. Làm hắn trông như mấy gã đồ tề bất nhân, xấu xí toàn diện từ trong ra ngoài. Chỉ nhìn thôi cũng dựng cả tóc gáy, Nguyệt Anh tròn mắt nhìn với sự ngạc nhiên. Thực sự có kẻ như vậy sao?

Hắn đưa tay phải lên trời, thành kí hiệu chữ V, "Chào em, anh là Sơn Núi."

Mặt cô gái tái mét, "Áo của mày đâu? Mày biết ở trần vậy nhìn mày gớm lắm không?"

"Anh còn định thả rông hết cho nó mát đây. Này chưa là gì đâu."

Cách hắn đáp lại thản nhiên khiến cô nữ sinh dè chừng.

Tuy nhiên, không phải vì ngoại hình kém bắt mắt, lại càng không phải vì cái nết ít có ai lau chùi. Thứ Nguyệt Anh dè chừng nhất là chiều cao khiếp đảm của hắn. Mới lúc nãy còn nhỏ như con kiến, giờ lại to ngang con voi rừng, tính thêm cái chỏm tóc dựng đứng của hắn cũng phải tròn ba mét. Nhìn cái lưng quần xem, nó giật giật như muốn đứt cả khuy.

"Anh giới thiệu rồi đó. Em nói gì đi."

"..."

"Ơ, không chịu trả lời luôn! Gái lạnh lùng à? Chuẩn gu anh."

Gã nuốt nước bọt ực ực phát hẳn ra tiếng, sau đó đưa tay tính tụt cái quần chật ních của hắn xuống.

"Bỏ thằng bạn trai Dũng của em đi. Để anh chăm sóc bé nha."

Nhìn vậy đâm ra sợ, nhưng Nguyệt Anh vẫn cố giữ bình tĩnh đáp trả.

"Nhìn mày tao muốn nôn thốc nôn tháo. Mày là thứ chó gì đòi chăm sóc tao?" Cô nghiến răng buông lời cay nghiệt.

"Săm soi, chê bai cơ thể người khác. Gái này là gái hư rồi, mà anh đây cũng nghiện gái hư lắm."

Tên béo đùa giỡn, hắn bỏ qua tai những lời nói gắt gỏng của Nguyệt Anh, giương đôi mắt thèm thuồng tăm tia hết chỗ này sang chỗ nọ trên người cô. Hắn là một con thú hoang dại chứ không phải một con người. Sự bệnh hoạn của hắn không thể miêu tả hết qua câu từ, cách hắn nói chuyện, cách hắn hành động tạo dựng nên hình ảnh xấu đến mức khinh bỉ. Suy nghĩ vụt qua như cái chớp mắt, đây có phải là hình ảnh đại diện của cánh đàn ông khi không kiềm chế bản thân hay không? Lại thêm một lý do nữa tại sao Nguyệt Anh ghét nam giới.

"Để ý mới thấy, hình như em không ngạc nhiên khi thấy năng lực của anh nhỉ? Vậy là em biết về sự tồn tại của siêu năng lực đúng không?"

Trong lúc tìm lối thoát thân, Nguyệt Anh nói chuyện câu giờ với hắn.

"Ừ, Dũng nói với tao đấy."

"Bạn trai nói cho em biết bí mật của tổ chức? Thế thì em cũng có siêu năng lực, đối tượng mới của tổ chức rồi. Ai chà, cứ tưởng em là bạn gái của nó chứ, hoá ra chỉ là một con cừu bị dắt mũi."

"Nếu tao là bạn gái thật của Dũng, thế sao lại dở trò hèn hạ bắt cóc bạn gái đối thủ? Tưởng quân tử trọng danh dự, không chơi bẩn chứ?"

"Làm gì có thằng nào chơi công bằng ở xã hội này, em ngây thơ thế nhờ?"

"Ngây thơ hay gì mình tao biết. Giờ tao chỉ không ngờ có thể loại năng lực tởm lợm y như cái nhân cách của mày thôi."

"Quá khen em yêu ạ. Vậy em biết anh sở hữu năng lực gì rồi à?"

"Không hiểu sao mấy này tao toàn gặp những thằng biến thái vô liêm sỉ. Hết Dũng rồi đến lượt mày."

"À, thằng Dũng. Anh hiểu mà, lát nữa mấy thằng đệ của anh xử lý nó xong thì em không phải lo nữa."

"Mày ngưng ảo tưởng, dù đàn em của mày có mạnh cỡ nào cũng không thắng nổi nó đâu."

"Cũng có thể, nhưng anh đây không quan tâm. Tại vì anh thấy em mới là thứ anh cần."

"Câm cái mõm chó của mày lại, tao đếch phải đồ chơi cho mày thích thì sở hữu."

Sơn chu cái môi nứt nẻ như sa mạc của hắn lên.

"Em này mạnh mồm phết. Có một điều anh muốn cho em biết, con hàng của anh chất lượng hơn của thằng Dũng đấy."

Hắn tháo nút quần ra rồi nhe răng cười, đôi mắt độc xà híp lại tít dịt, trông muốn ăn tươi nuốt Nguyệt Anh.

Nguyệt Anh bực bội hét lớn, ra sức tung đòn đá thẳng cực mạnh vào hạ bộ đối phương, con ngươi Sơn trợn ngược, miệng ngoác ra gào lên đau đớn. Dàn dụa nước mắt lăn lộn trên mặt đất.

"Con điếm! Con điếm! Tao... sẽ... giết mày!"

Hắn lẩy bẩy đứng dậy, Nguyệt Anh nhảy lên cao và thúc một đòn cùi chỏ ngang mặt hắn. Võ thuật đã phát huy tác dụng, Nguyệt Anh đã dành bốn năm luyện tập Kickboxing, cách triển khai ra sao để phát huy toàn lực đòn đấm cô đều cơ bản nắm trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên khoảng cách sức mạnh giữa nam và nữ khó mà lấp đi được, cho nên đòn đá vào hạ bộ là sự chọn lựa hoàn hảo, kết hợp cùng đòn cùi chỏ kế tiếp chắc chắn sẽ hạ gục được gã dị nhân biến thái kia.

Nguyệt Anh bước qua người Sơn nhằm chạy trốn, bàn tay to lớn của hắn rất nhanh nắm vào cổ chân Nguyệt Anh.

"Hơ?!"

"Chết mày rồi! Bay nào!"

Sơn bật dậy nhẹ như bẫng, xách ngược cô lên rồi ném cô chạm vỡ cả vôi tường.

Hắn khỏe không thể tin nổi, đủ sức nhấc Nguyệt Anh lên bằng một tay. Cho dễ mường tượng, cụ thể hắn đã nhấc bổng một cô gái nặng 60 cân bằng một tay và quăng ra xa đến gần mười mét và tạo đủ lực va chạm khiến Nguyệt Anh đổ gục. Thứ sức mạnh mà Martin Licis - Người đàn ông khỏe nhất hành tinh năm 2019 còn lâu mới chạm đến, được biết Martin có khả năng nâng tạ chết lên đến 382 cân.

Không những thế, sau khi lãnh hai đòn tấn công chí mạng của Nguyệt Anh, hắn vẫn tràn trề sức lực thực hiện màn phản công. Cơn đau ấy hóa ra chỉ là màn kịch lừa cô vào khoảng giao chiến, một nước đi thông minh đậm chất cáo già.

"Em ơi! Đừng nói pha vừa rồi đã làm em ngất nhé."

Nguyệt Anh lắc cổ sang bên, đứng dậy như chưa hề gặp chuyện gì.

Thật không hiểu, mình vẫn còn sống?

Nguyệt Anh bớt tâm lý hẳn sau pha sống sót thần kỳ, nhịp thở của cô cũng đã được điều hòa tốt hơn.

"Hóa ra bé là tân binh à?"

"Tân binh gì cơ?" Nguyệt Anh vừa nói vừa loạng choạng, cú ném vừa rồi có thể không gây tổn thương cơ bắp, nhưng nó lại khiến cho đầu của cô gặp không ít vấn đề.

"Tân binh ấy, cấp độ... vậy bé thậm chí còn không phải là tân binh. Tên Dũng chưa kể hết cho bé rồi." Sơn hí hửng.

"Nay anh có tâm trạng tốt nên tiện giải thích luôn cho bé hiểu. Bé là đồng đội của Dũng phải không? Không phải cũng được, nhưng bé được hắn nói về Tổ Chức Điều Tra Siêu Năng Lực chứ nhỉ?"

"Có, tổ chức lừa đảo ấy hả? Nghe rồi."

"Bé non dại hơn anh nghĩ. Tổ chức đó là có thật đấy, nhìn đi, trước mặt em là kẻ như anh, một kẻ sở hữu siêu sức mạnh. Vậy thì em còn nghi ngờ gì về sự tồn tại của nó chứ?"

"Ý của mày là sao?"

"Ý anh là, nếu em theo tổ chức đó, em sẽ phải đối đầu với bọn anh, hội chống lại cái tổ chức đạo đức giả kia. Em chắc mới vị thành niên, em sẽ không hiểu được bản chất của chúng đâu."

"Bản chất của tổ chức?"

"Nói bây giờ em cũng không hiểu được, trừ khi em gia nhập với bọn chúng một thời gian. Anh đây là người tốt, anh không thể bọn nó giày xéo lên một cô bé xinh đẹp như em, nên anh có một lời đề nghị hấp dẫn. Gia nhập bọn anh đi, em sẽ có mọi thứ em muốn.

Tên béo chìa tay, lời nói đầy thiện cảm nhưng vẫn không thể che lấp đi bản mặt trụy lạc của hắn. Nhưng lỡ đâu hắn nói đúng thì sao? Bản chất của tổ chức là gì?

Nguyệt Anh có nhiều chọn lựa, nếu tổ chức siêu năng lực là xấu, thì tổ chức của gã béo như thế nào? Cái gì tệ hơn cả xấu?

"Bản chất nào cũng được, nhưng bảo tao gia nhập hội bọn mày thì cho tao xin kiếu. Tao không hứng thú khi ở chung với thằng bệnh hoạn như mày."

"Tiếc cho một cô bé. Cơ hội đã đóng lại."

"Vậy thì tốt, như vậy tao có thể đấm nát cái mồm của mày. Có vẻ hai đòn trước đấy của tao cũng không thấm đâu ha?"

"À không, thấm đấy em. Nhờ hai đòn đó mà anh nhận ra anh đang đối đầu với một bông hồng có gai, một đứa con gái mạnh mẽ ở hành động chứ không phải mồm mép. Nghĩ đến đấy thôi làm anh nó hứng hết lên rồi."

Xong, tên béo thu nhỏ như hạt bụi rồi biến mất.

Nguyệt Anh khẩn trương quặp năm ngón tay lại, thả lỏng cơ vai, một bước lấy đà, sau đó đập mạnh bàn tay vào tường của căn nhà, đâm thủng lớp gạch dày, ngập sâu vào tường tận hai phần ba ngón.

Quả nhiên cô đủ khỏe để làm điều này. Như vậy từ khi cô thức tỉnh sức mạnh, mọi chỉ số về thể chất của cô cũng tăng theo. Tốc độ, sức mạnh, thể lực, sức chịu đựng,.. Tất cả đều được gia tăng nhiều lần.

Tương tự, với tay còn lại cô dùng lực bám vào tường ở vị trí cao hơn. Và cứ như thế, Nguyệt Anh trèo lên mái nhà bằng tay không dễ như trở bàn tay.

Cô nhảy qua các mái nhà bằng những phát bật nhảy như sóc bay, hòng kéo giãn khoảng cách với kẻ đuổi sau, nhưng đó là suy nghĩ của cô. Thực tế hắn đã bám rất sát cô với tốc độ chóng mặt. Phút chốc, gã bắt kịp và nhảy lên vai cô.

Nữ sinh giáng nắm đấm vào vai, Sơn nhảy lên né rồi bám vào tay cô. Hắn lấy đà rồi bật tung một cước vào trán Nguyệt Anh làm cô lật ngửa người ra sau do áp lực. Như một cái máy đục bê tông găm thẳng vào sọ, máu từ trán Nguyệt Anh bắn ra toe toét, chiếc áo thun cô đang mặc xuất hiện lưa thưa những vệt đỏ lớn nhỏ. Nguyệt hét lên thất thanh, đây là lần đầu tiên cô nếm trải cơn đau khủng khiếp như này. Nguyệt Anh quỵ xuống thở gấp, nhìn vào từng giọt máu rơi lách tách lên mu bàn tay mà thất kinh.

Cảm giác này là gì? Cảm giác nhộn nhạo và tức ngực này là gì? Đây có phải... là nỗi sợ? Cả người Nguyệt Anh đang run lên bần bật cùng theo nhịp đập dồn dập của tiếng trống ngực. Không, không chỉ có trái tim, mà tất cả những "sợi dây" mạch quấn khắp cơ thể cô nhốn nháo hết lên. Chúng như những con thú sợ hãi đang cố chạy thoát khỏi kẻ săn mồi khát máu tàn bạo vậy.

Nguyệt Anh ôm lấy bụng đang lên cơn thắt quặn, co người lại rên rỉ bất lực.

Cơn đau này, là cơn đau kinh hoàng nhất cô từng trải qua, nó giống như ai đó cầm một cái kim khâu bao tải rồi đâm thẳng vào đầu... thốn hơn nhiều chứ. Cô không biết phải miêu tả như thế nào ngoài co rúm người chịu trận.

Còn gã tí hon, hắn đang ở đâu?

"Đau quá!" Nguyệt Anh sụt sịt. "Đau chết mất, đau... đau quá..."

Hóa ra Sơn không đi đâu cả, hắn vẫn bám trước trán của Nguyệt Anh nhưng theo cách không thể tệ hơn. Chân của hắn vẫn dính trên da đầu của Nguyệt Anh.

"Lạ thật, mấy thằng khác là lủng mẹ nó sọ rồi. Sao đầu con bé này cứng vậy?"

Hắn xoáy chân đi xoáy chân lại trên trán Nguyệt Anh, làm cô bé lại hét lên trong đau đớn. Trong khi vẻ mặt máu lạnh của hắn không hề biến sắc.

Miệng hắn bỗng ngoác đến tận mang tai, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Nghĩa là anh được chơi đùa với em thật từ từ... Như thế này nè." Gã tăng kích thước thêm vài phân, kéo miệng vết thương rộng hơn, cùng lúc ấn chân vào sâu vết thương.

Nguyệt Anh đổ gục xuống đất mà dãy dụa, nước mắt cứ tuôn như mưa. Miệng cầu xin hắn dừng lại, "Đau lắm!!"

Hắn càng thấy thích thú, kích thước cơ thể hắn tăng dần, vết thương càng toác lớn hơn. Hắn cười như phát rồ, mặc cho Nguyệt Anh gào khóc.

Bẵng một thời gian đắm chìm trong niềm vui bệnh hoạn của gã. Thấy không còn tiếng kêu la cô bé, Hắn rút hai chân khỏi trán của Nguyệt Anh, đôi chân ướt nhẹp đầy máu tươi.

Sơn thay đổi kích thước cơ thể về ban đầu. Ngồi xổm xuống nhìn Nguyệt Anh, hắn vỗ vài cái vào mặt cô.

"Này, dậy đi."

Thấy nằm im bất động, hắn than.

"Dở thật, chưa gì đã ngủm thế này. Chán thế chứ lại..."

Máu chảy trên đầu Nguyệt Anh xối xả, loang lổ thành vũng lớn muốn ngập cả một bên vai. Sơn khật khưỡng đứng dậy, thở một hơi thất vọng thành tiếng.

"Chết mẹ nó rồi."