"Cái con chó này hiểu lời của tao nói thật à!"
Ánh trăng chiếu rọi, Phong Thanh An thấy Hắc Sơn leo tường rõ ràng, không nhịn được nói.
Cho dù là lông của Hắc Sơn gần như là hòa vào màn đêm, ở chỗ tối thì chẳng nhìn ra được. Nhưng Phong Thanh An đã trải qua khổ tu hơn một tháng, ngũ giác đã vô cùng nhạy bén vẫn có thể thoải mái phân biệt nó với cảnh vật xung quanh.
Đây cũng là những gì cậu thu hoạch, một trong số ít phản hồi mà cậu tu hành được. Ngoại trừ cái này thì trước mắt cậu không cảm thấy có biến hóa đặc biệt gì mới cả. Có điều cậu tin chắc, đây là ngưỡng cửa biến đổi hồn lực của cậu chưa đạt được.
[Nhiệm vụ phụ: Tầm nhìn lâu dài - 3, đã hoàn thành]
[Phần thưởng: Quyền hạn hệ thống: Giám định thú cưng đã mở khóa]
Phong Thanh An đang đứng bên cạnh cửa sổ, lúc cậu đang chuẩn bị lên giường bắt đầu tu hành như thường này thì đột nhiên nghe được tiếng cứng ngắc vang lên. Sự thay đổi bất thình lình làm cho cậu tạm hoãn lại chuyện chuẩn bị tu hành.
Cậu đứng trong phòng mình nhìn một chút, rồi lại nhìn ra cửa sổ quan sát phòng ngủ của cha mẹ. Chắc chắn là họ đã tắt đèn đi ngủ thì lặng lẽ mở cửa phòng ra lén chạy vào trong viện. Nhìn những gà vịt mới vừa mua ở trong lồng gà chuồng vịt, nhanh tay lẹ mắt bắt một con.
"Giám định!"
Phong Thanh An mặc định, không có giọng máy móc quen thuộc nhưng lại có thông tin ngắn gọn bắn ra ở trong đầu cậu.
[Chủng loại: Gà Tam Hoàng]
[Cấp bậc tiềm năng: Không]
[Cấp bậc lực chiến: Không]
"Đều là không? Vậy cái này có khác gì không giám định đâu chứ?"
Phong Thanh An thầm xỉa xói, trong lòng cũng biết là chuyện gì rồi. Đối tượng giám định bình thường quá, không có bất luận là tiềm năng hay lực chiến, không đánh giá cấp bậc được.
Nhưng mới mở được quyền hạn, đương nhiên Phong Thanh An không thể trở về phòng như thế được. Cậu lại bắt một con vịt ở trong chuồng, sau đó lại bắt đầu giám định, kết quả không ngoài dự đoán.
[Chủng loại: Vịt lang]
[Cấp bậc tiềm năng: Không]
[Cấp bậc lực chiến: Không]
Không chỉ là vịt, Phong Thanh An cũng thử lên con ngỗng cậu chưa từng gieo họa lần nào, nhưng...
[Chủng loại: Ngỗng]
[Cấp bậc tiềm năng: Không]
[Cấp bậc lực chiến: Không]
Sau khi Phong Thanh An hùng hổ thử hết gà ngỗng vịt trong viện một lần thì vẫn chưa cam tâm. Chạy đến chuồng bò lại đo lường thêm lần nữa, vậy kết quả là...
[Chủng loại: Bò vàng]
[Cấp bậc tiềm năng: Không]
[Cấp bậc chiến lực: Không]
Trở về phòng, Phong Thanh An bực bội không thôi, cái thử này như không thử vậy, hoàn toàn không nhìn ra được gì cả. Chỉ biết là có cấp bậc tiềm năng và lực chiến. Nhưng cấp bậc cụ thể là cái gì, phân chia thế nào thì không biết gì cả, hỏi hệ thống thì cũng không có được câu trả lời.
"Chậc!"
Vất vả mấy tháng mới lấy được phần thưởng như thế, Phong Thanh An rất nghẹn leo lên giường. Qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại, tiến vào trạng thái tu luyện. Ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu hành thường ngày, góp nhặt hồn lực.
Ò... ó... o....
Tiếng gà trống lanh lảnh vang lên, Phong Thanh An mở mắt ra. Hai mắt sáng quắc, đầu óc tỉnh táo, sức sống dư thừa, không hề có cảm giác mệt mỏi chút nào.
Xoay mình xuống giường, đi tới mép giường, Phong Thanh An thò đầu nhìn ra viện một cái thì thấy bóng dáng đang chợp mắt quen thuộc. Không phải Hắc Sơn leo tường hôm qua thì còn là ai nữa?
"Giám định!"
Phong Thanh An đi tới trước mặt con sói đi chơi cả đêm này rồi ngồi xổm xuống, đưa tay lên sờ đầu của nó. Mí mắt Hắc Sơn run run, nhưng cái mũi hít hít vài cái nhưng không có mở mắt ra.
[Tên: Hắc Sơn]
[Chủng tộc: Chó sói]
[Thuộc tính: Thú]
[Cấp bậc tiềm năng: Khải Linh - Hạ đẳng]
[Cấp bậc lực chiến: Không]
"Rốt cuộc không phải không nhưng Khải Linh là gì?"
Phong Thanh An suy nghĩ, trong đó dường như lờ mờ tiết lộ thông tin. Căn cứ vào nội dung nhiệm vụ được thông báo lúc trước, trái lại cũng có vài suy đoán và ý tưởng:
"Mở trí khôn linh tính? Gọi tắt là Khải Linh. Cho nên bước đầu tiên để thú cưng siêu phàm thoát tục chính là có trí khôn? Không có trí khôn thì ngay cả tư cách khế ước với Ngự Thú Sư cũng không có."
Phong Thanh An cảm thấy suy đoán của mình cũng không sai, có thể trao đổi với nhau hay không quá quan trọng. Lúc đầu cậu chọn đưa Hắc Sơn về nhà cũng chỉ là vì trong số động vật trong làng, chỉ có chó là phù hợp với con người nhất.
"Có điều cao hơn Khải Linh là gì?"
Tất nhiên là có đẳng cấp cao hơn, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng tiếc là hệ thống không phổ cập cho cậu. thậm chí ngay cả phân chia cụ thể của Ngự Thú Sư cậu cũng không biết. Bản thân đương nhiên là chưa nhập môn nữa, chuyện này khỏi cần phải đoán.
Suy nghĩ viễn vông, Phong Thanh An nhanh chóng bỏ đi suy tính. Đến khi tu vi của cậu đạt tới tiêu chuẩn, cậu muốn biết đương nhiên sẽ tự bày ra trước mắt cậu thôi.
"Dẫn linh!"
Nhìn con chó ngốc dưới tay đang nằm ngủ bù, Phong Thanh An bắt đầu tiến hành dẫn linh mỗi ngày một lần. Dù sao đã thấy thành quả rồi, hiện tại phải cố gắng không ngừng mới được.
Mặc dù là cậu vất vả, Hắc Sơn có lợi nhưng sau này nó phải đi này nọ với cậu, cũng không có lỗ gì. Có điều suy nghĩ có hơi mất tự nhiên, mệnh con chó này cũng thoải mái quá rồi đó.
"Có phải Ngự Thú Sư tự ngược quá rồi không?"
Phong Thanh An không khỏi có suy nghĩ như thế. Nhưng nghĩ thì nghĩ nhưng động tác dưới tay cậu không chậm chút nào.
Cuộc sống tĩnh mịch và đẹp đẽ cứ trôi qua bình thản như thế, ban ngày dẫn linh luyện huyết cho chó con, rồi sau đó đi tới trường làng học. Đêm về thì làm hết bài tập rồi tu luyện tới ngủ mất. Ngày nào cũng như thế, Phong Thanh An cứ kiên trì.
Mà Hắc Sơn được dẫn linh luyện huyết mỗi ngày và chính nó leo tường ra ngoài đi săn bồi bổ cho mình hằng đêm, mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ lớn lên của cơ thể.
Cơ thể cao lớn oai phong quá làm cho người không gặp nó ít lâu cảm thấy sợ hãi, thậm chí là sợ run.
Hắc Sơn khi còn tấm bé chính là một cục lông đen xám, nhìn khờ khạo dễ thương làm cho người ta có loại cảm giác muốn ôm vào lòng vuốt ve. Nhưng hiện tại đã lớn gần bốn tháng, Hắc Sơn vẫn ở giai đoạn trưởng thành như thường lại làm cho người ta thấy mà sợ.
Lông trên người con chó sói này vẫn rậm và dày như cũ, hơn nữa còn vô cùng bóng mượt. Không hề có có dấu hiệu bị bết, lông bóng loáng phát sáng. Nhưng cho dù là lông dày cũng không thể che giấu được cơ thể to lớn bên dưới.
"Con chó này lớn quá đi mất!"
Mỗi khi Hắc Sơn ra ngoài, thấy bóng dáng của nó người trong làng đầu tiên là sợ. Khi thấy bóng dáng của Phong Thanh An xuất hiện bên cạnh, không có bị dọa chạy hoặc dọa khóc cũng sẽ không nhịn được cảm thán.
"Có phải nên làm cho bé Đen một sợi dây xích hay không?"
Ngay cả Ân thi nhìn Hắc Sơn khỏe mạnh như con bê con nghé cũng tìm cha Phong thương lượng. Hôm nay con chó này ra ngoài đã dễ dọa người như thế vì bề ngoài của nó đã vượt xa phạm vi của chó bình thường.
"Chó nghe lời biết bao, phí tiền như thế làm gì? Còn không bằng đi mua một ký thịt!"
Đây là câu trả lời của cha Phong.
Nhưng dù là thế, vẫn có người cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ con chó này có phải thành tinh rồi hay không. Nhưng thợ săn am hiểu nuôi chó nhất trong làng, cũng chính là cha của Hai Mập giải thích chuyện lần này:
"Đây là con của vua sói trên núi, hơn nữa, đương nhiên sẽ đối xử khác với con người so với chó bình thường. Người ta cho ăn cái gì, các người cho chó mình ăn cái gì? Sao có thể so sánh như thế được?"
Như thế, sự khác thường trên người Hắc Sơn miễn cưỡng bỏ qua như thế. Mà Phong Thanh An cũng góp đủ sự kỳ vọng trong cuộc sống bình tĩnh có hơi sóng gió thường ngày, đủ để hồn lực biến đổi:
"Khổ tu một trăm hai mươi ngày, chuyên cần không bỏ, không nghỉ một ngày, hôm nay cũng thành!"