Chương 20: Yêu Tinh

Sau khi Lâm Thiên Vũ xuống tàu điện ngầm, gọi một chiếc taxi đi đến khu chung cư của nhị tỉ Lâm Tuyết Nhi, Lâm Thiên Vũ vừa mới xuống xe taxi đang muốn lấy điện thoại gọi cho Lâm Tuyết Nhi thì bỗng dưng phía sau lưng bỗng xuất hiện một bóng đen.

"chồng, làm sao anh lại ở chỗ này vậy?"

"Chồng?" Đột nhiên có người bất ngờ xuất hiện lại gọi hắn như thế làm Lâm Thiên Vũ có chút mơ hồ, Lâm Thiên Vũ quay đầu lại, con mắt lập tức sáng rực lên.

Mỹ nữ! còn là mỹ nữ nóng bỏng nữa chứ!

Cô gái đẹp này chiều cao tầm 1m70, mặc một bộ váy liền áo màu đỏ rực, cùng làn ra tuyết trắng hỗ trợ và làm nổi bật lẫn nhau. thân thể nóng bỏng, dáng người mỹ diệu, phảng phất như ngọnlửa mà bên ngoài nóng bỏng mà bên trong chứa thanh nhã, làm cho người ta không thể rời đi ánh mắt nhìn.

"Cô, cô đang gọi tôi sao?" Lâm Thiên Vũ gian nan nuốt nước miếng, giọng nói lắp bắp.

"Tôi chỉ có một người chồng, nếu tôi không gọi anh thì gọi ai?" Mỹ nữ kia làm ra bộ dạng đáng thương như muốn khóc, cái bộ dạng động lòng người đó có thể so với truyền thuyết 'Tây tử nâng tâm' còn muốn lợi hại hơn, Lâm Thiên Vũ thiếu chút nữa cho là mình chính là Ngô Vương Phù Sai.

"Chồng, anh không nên tức giận a!" Mỹ nữ kia làm nũng làm trái tim của Lâm Thiên Vũ nhảy lên bang bang.

"Là sao như thế nào? Mỹ nữ tôi thật sự không biết cô?" Làm một người thanh niên với phẩm tính bốn tốt , Lâm Thiên Vũ tuyệt đối không có thói quen nhận loạn vợ , tuy cô gái trước mắt này rất là xinh đẹp, dáng người rất tốt, ngực rất lớn, dùng để thưởng thức rất tốt.

Mỹ nữ kia phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư của Lâm Thiên Vũ, nàng chậm rãi đi đến, thở ra một làn hơi thơm mát rồi nói: "đêm nay chồng muốn sao cũng được nên đừng có tức giận nhé "

Lâm Thiên Vũ vừa nghe như vậy, cảm thấy toàn thân nóng lên, nuốt nước miếng đều có chút khó khăn.

Hiện tại mỹ nữ đều cởi mở và thoải mái như vậy sao ?

"Đừng chạy!"

"Mẹ nó, con điếm thúi này giờ coi mày chạy như thế nào!" Đang tại thời điểm Lâm Thiên Vũ đang muốn đáp ứng thì từ sâu trong ngõ chạy ra vài tên lưu manh với khuôn mặc dữ tợn, bọn họ vừa nhìn thấy mỹ nữ kia, lập tức hai mắt tỏa sáng, rồi phóng nhanh tới.

"Con điếm thúi đừng có mà chống cự, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, để cho chúng ta vui đùa một chút, chúng ta sẽ tha cho ngươi!" Cầm đầu là tên đầu đinh, con mắt hình tam giác lóe lên sự nham hiểm, khóe miệng chảy nước miếng cười dâm nói.

Mỹ nữ kia lập tức nép vào trong lồng ngực của Lâm Thiên Vũ, nàng nói ra với giọng điệu sợ hãi: "chồng của tôi đang ở đây!

"Thằng này là chồng của cô sao?" tên đầu đinh nhìn qua Lâm Thiên Vũ rồi dùng giọng nghi ngờ hỏi.

Lâm Thiên Vũ vẫn không trả lời, mỹ nữ kia cười khẽ rồi đáp lại: "anh ấy tất nhiên là chồng của tôi rồi!" Nàng nói xong rồi nép thật sâu vào trong lồng ngực của Lâm Thiên Vũ, đôi thỏ ngọc của nàng ép chắc vào lồng ngực của Lâm Thiên Vũ làm cho tâm hồn của hắn rung động và thấy thật là thoải mái.

Mỹ nữ kia ở trong lồng ngực của Lâm Thiên Vũ nói với giọng run sợ: "chồng,bọn họ bắt nạt em!"

Tên đầu đinh cầm đầu nhìn thấy dáng vẻ thư sinh Lâm Thiên Vũ rồi nghĩ tên ẻo lả này thì đánh đấm gì được,thì lá gan của hắn cũng to hơn,dòng cam đảm cũng tăng lên, rồi hùng hổ nói ra: "nếu là chồng của cô thì càng tốt, con điếm thúi, tại trước mặt của chồng của cô mà chơi cô thì càng sung sướng càng phê ak!"

Nói xong tên đầu đinh cầm đầu bước lên phía trước, chuẩn bị giơ chân tặng cho Lâm Thiên Vũ một đá

"Pằng!"một âm thanh của cú đá vang lên.

Bất quá đối tượng bị đá không phải là Lâm Thiên Vũ mà là trên bụng của tên đầu đinh cầm đầu.

Ra tay chính là Lâm Thiên Vũ, tên đầu đinh cầm đầu ngồi phịch xuống dưới đất, hai mắt trợn trừng, hai tay ôm bụng thống khổ kêu gào, bên này còn không có kịp phản ứng, Lâm Thiên Vũ bước nhanh lên phía trước, cho tên đầu đinh cầm đầu thêm một cái tát vào mặt làm cho tên đầu đinh nằm rạp ra đất.

Tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, kể cả mỹ nữ kia, Lâm Thiên Vũ lại là không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay phải của hắn chỉ vào tên đầu đinh cầm đầu đang nằm dưới đất rồi nói ra: "một tên chó má rẻ rách như mày mà dám bắt nạt vợ của tao ak!"

Vài tên côn đồ với mái tóc màu vàng phía sau nghe thế thì giận giữ, chúng đã sớm cầm ống tuýp trong tay, trong đó có hai tên có động tác nhanh nhất ,chúng giơ vũ khí lên như muốn hợp sức đánh sập Lâm Thiên Vũ ngay tại chỗ

"DKM, mấy thằng chó chết , chúng mày không biết chữ chết viết như thế nào sao?" Lâm Thiên Vũ chợt hành động, không có người nào có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì hai ống tiếp của hai tên côn đồ không biết lúc nào đã nằm gọn trong bàn tay của hắn.

Lâm Thiên Vũ tùy ý bóp vài cái trên ống tuýp, trên ống tuýp phát ra những âm thanh ma sát kẻo kẹt sau đó hai ống tuýp xoắn vào với nhau theo hình xoắn ôc

Mọi người xung quanh thấy như vậy, mồ hôi ào ào mà chảy xuống.

Mỹ nữ là ngọn nguồn của mọi sự việc cũng là trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin.

Lâm Thiên Vũ đầu tiên trả 2 ống tuýp đã xoắn vào nhau như kẹo kéo cho một tên côn đồ, hắn tặng cho mấy tên côn đồ với nụ cười mỉm lộ ra 2 hàm răng trắng bóng, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời, rồi nói: "Nhớ kỹ, mọi người từ nay về sau tại thời điểm với mỹ nữ thì nhất định phải ôn nhu!

Lâm Thiên Vũ tiến lên một bước nhéo một cái lên khuôn mặt như vẽ cả mỹ nữ kia, lại sờ soạng một cái lên đôi thỏ ngọc của nàng, rồi nho nhã lễ độ nói ra: "Mỹ nữ chúng ta có thể làm bạn được không?"

Đối diện với một tên sắc lang mà lại có sức mạnh như vậy, thì trong nội tâm của nàng toát lên 2 chữ " nguy hiểm "

Định mệnh! đã gặp qua những người không biết xấu hổ nhưng người không biết xấu hổ đỉnh cao như vầy thì là lần đầu tiên, đã sờ soạn nàng như vậy rồi mà lại điềm nhiên như không rồi nói với nàng: có thể làm bạn được không..

Mấy tên côn đồ biết hôm nay đã đá phải " thiết bản " rồi

"Vị bằng hữu này,chúng tôi là người của thanh cát bang , hôm nay vô tình ý mạo phạm quý phu nhân, ân! Khục khục, nếu như tất cả đều là bằng hữu lăn lội trên giang hồ, xin cậu giơ cao đánh khẽ,bỏ qua cho chúng tôi lần này!" Lúc này ở phía sau một tên côn đồ là một nam tử trung niên đeo cặp kính như một người trí thức.

"Thanh cát bang?" Lâm Thiên Vũ vừa nghe như thế thì lập tức cười ha hả.

Nam tử đeo kính ở phía đối diện trông thấy Lâm Thiên Vũ cười như vậy thì trong nội tâm mừng thầm: Chuyện này hẳn là có thể giải quyết rồi.

Ở phía đằng sau mỹ nữ gây họa dị thường khẩn trương mà nhìn xem hắn, sợ Lâm Thiên Vũ thật sự cùng những người này quen biết. Trong nội tâm nàng đập mạnh liên hồi, sợ trong nháy mắt, cứu tinh giúp đỡ mình thì thành bằng hữu của kẻ địch của mình.

"Vị bằng hữu này, cậu chắc biết Thanh Cát bang của chúng tôi chứ?"nam tử đeo mắt kính nói với giọng cẩn thận, trong lòng đầy mong đợi.

Lâm Thiên Vũ lập tức thu hồi nụ cười trên khuôn mặt, nghiêm trang nói: "Không biết? Thanh cát bang là bang phái gì? Rất nổi danh sao?"

Định mệnh, không biết thì ngươi cười cái gì? Mấy tên côn đồ thầm mắng, đương nhiên bọn họ không dám nói ra, chỉ là thầm mắng ở trong lòng mà thôi.

Mỹ nữ kia vừa nghe như thế, thì tảng đá trong lòng mới được thả xuống, tròng mắt nàng chuyển động, lộ ra điệu cười như hồ ly,nàng tiến lên vài bước, kéo lấy cánh tay của Lâm Thiên Vũ , khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, thái độ thân mật vô cùng, sau đó hướng về phía bên tai của Lâm Thiên Vũ thổi một làn hơi thơm.

"chồng, bọn họ bắt nạt vợ của chồng nè , chồng nhất định phải giúp vợ hả giận đó!"

"Không sai biệt, phải như vậy chứ!" Lâm Thiên Vũ nhỏ giọng nói thầm , hắn cũng không nguyện ý vì một nữ nhân không quen biết mà đắc tội với địa đầu xà nơi đây.

"Hừ!" Mỹ nữ kia nhíu mày, cái mũi nhỏ hừ nhẹ một tiếng.

"vợ ak, tục ngữ không phải nói con người phải có lòng khoan dung sao? bọn họ đã đều nhận lỗi rồi mà " Lâm Thiên Vũ vẫn chưa nói xong, mỹ nữ kia nắm lấy tay của hắn rồi đặt lên bộ ngực cao ngất của mình.

Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên, làm cái gì vậy?

Mỹ nữ kia trên mặt nở một nụ cười, tay kia vụng trộm từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, bấm vào số trên bàn phím, tựa hồ chuẩn bị báo cảnh sát.

Lâm Thiên Vũ thầm kêu không tốt, lập tức đổi giọng: "Bọn họ nhận lầm cũng không được, Vợ của anh cũng không thể làm cho người ta bắt nạt được "

"Chồng, chồng đối với vợ thật tốt!" Mỹ nữ kia ngọt ngào nói.

Lúc này nàng mới nói lỏng bàn tay đang nắm bàn tay của Lâm Thiên Vũ đăth trên ngực của mình.

Lâm Thiên Vũ tay còn đặt tại trên bộ ngực sữa của nàng, cảm giác mềm mại co dãn, nhịn không được véo nhẹ một cái, sau đó mới ý thức được nên vội vàng buông tay ra.

Lâm Thiên Vũ còn đang chìm trong cảm giác mỹ diệu đó thì, mỹ nữ kia đột nhiên đi tới , tại bên tai của Lâm Thiên Vũ rồi nhẹ hỏi: "Xúc cảm như thế nào?"

"Ngươi cái này yêu tinh!" Lâm Thiên Vũ trong tâm rất muốn đem nàng bắt lại hung hăng cởi hết quần áo của nàng ra mà tận hưởng bộ ngực sữa đó, chính là khi nàng cười cái cảm giác kì diệu đó đã tiêu tan đi mất một nửa.

"Muốn hay không sờ một chút? Tới,chồng, đưa tay vào..." Mỹ nữ kia đi lên, thân thể như mỹ nhân xà mà quấn lấy Lâm Thiên Vũ, trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc ửng đỏ khắp mặt, đôi môi nàng hé mở, thở nhẹ một làn hương thơm, Lâm Thiên Vũ đột nhiên hiểu rõ, vì cái gì anh hùng không thể vượt qua ải của mỹ nhân? từ trên người của hồ ly tinh trước mặt là có thể chứng thực được câu nói trên, biết rõ nàng là cố ý dụ dỗ mê hoặc mình, chính là khi nàng làm nũng, làm lòng của mình rung động, chịu không được sự đáng yêu đó!

"Ta ưa thích bị dụ dỗ." Lâm Thiên Vũ rất gian nan mà nuốt nước bọt.

Đằng kia mấy tên côn đồ nhìn một màn tình tứ trước mắt của hai người, nếu như đặt ở trước kia bọn họ nhất định là nam giết nữ hiếp rồi, nhưng bây giờ bọn hắn chỉ có thể đứng nhìn,chỉ xem mà không thể làm gì mà còn phải chờ 2 vợ chồng nhà người ta Thẩm Phán.

"Ân! Các ngươi đã bắt nạt vợ của tao, nhất định phải trả giá thật nhiều, mỗi người tát vào mặt của mình một trăm cái tát, nhớ kỹ phải dùng hết sức!" đã được sò soạn mỹ nữ thìLâm Thiên Vũ cũng phải làm cho nàng thoả mãn.

"vợ ak, chồng trừng phạt như thế vợ đã thấy thỏa mãn chưa?"

Mỹ nữ kia khuôn mặt tươi cười , một bộ dáng như mọi quyết định đều nghe theo Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ nhẹ gật đầu, đối với câu trả lời của nàng rất hài lòng

"còn đứng yên đó làm gì, không thực hiện hình phạt rồi cút hết đi cho khuất mắt!" Lâm Thiên Vũ thấy đám côn đồ còn đứng yên ở đó, hắn trừng mắt rồi quát lớn.

Nếu như mấy tên côn đồ biết cặp vợ chồng trước mắt ngay cả tên của nhau mà cũng không biết thì không biết có uất ức mà chết hay không.

"Ba!"

"Nhanh thực hiện đi!" tên đeo mắt kính cầm đầu là người đầu tiên tự tát vào mặt của chính mình.

Mấy tên côn đồ phía sau thấy đại ca của mình như vậy nên cũng nhao nhao tự tát vào mặt của chính mình.

Ba ba ba

Lập tức trong khu ngõ nhỏ vang lên những âm thanh trầm bổng và tiết tấu đều đặn.

Những thanh âm đó vang lên trong khu ngõ nhỏ yên tĩnh dường như rất là đột ngột.

Ngay cả những người dân ở xung quanh đó đang xem tivi,lên mạng hay đang nói chuyện phiếm với nhau...nghe những âm thanh đó mà hiếu kì mà ngó đầu qua cửa sổ xem chuyện gì đang xảy ra.

Vừa vặn lúc này mấy tên côn đồ cũng đã hoàn thành một trăm cái tát, toàn bộ khuôn mặt sưng vù lên như đầu heo vậy, mấy người dân hiếu kì ngó đầu ra xem thấy mấy tên đầu heo đang đứng đó thì trong nội tâm tự hỏi là đang có việc gì đang xảy ra.

Trong những người dân hiếu kì ngó xem thì có một bác gái tầm năm sáu mươi tuổi nhìn mấy tên đầu heo trông rất quen mắt,sau một hồi suy nghĩ thì bác gái đó nói ra: "Đây không phải Hoàng Tam sao?"

Vì bác gái này thường hay trả giá,mặc cả với những người bán hàng mỗi khi bác gái này đi chợ nên bác gái này luyện được một tông giọng rất tốt nên khi bác nói khẽ nhưng cả ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy rõ.

Mọi người nghe thấy như vậy rồi quan sát kĩ hơn ,sau khi đã xác định điều đó là đúng thì trong nội tâm của mọi người đều tỏ ra vui mừng , mấy tên đầu heo ở trước mắt không phải là mấy tên côn đồ Hoàng Tam thường hay tác oai tác quái ở khu vực này sao, việc lạ mỗi ngày đều có nhưng hôm nay có vẻ đặc biệt là nhiều, mấy tên côn đồ thường ngày không ai dám chêu hay va chạm nhưng hôm nay lại bị đánh thành đầu heo như vậy.

Mấy tên côn đồ đã mang đầu heo nghe thấy vậy, trong nội tâm muốn chết đi cũng đã có , đã đánh mất hết mặt mũi rồi, có chuyện của ngày hôm nay , thì bọn hắn làm sao còn có thể lăn lộn ở khu vực này được nữa, đồng thời trong nội tâm cũng thầm ghi hận Lâm Thiên Vũ, nếu không phải vì Lâm Thiên Vũ thì bọn hắn cũng không bị mất hết mặt mũi và tủi nhục như vậy! Đương nhiên bọn hắn cũng không dám biểu hiện điều đó ra ngoài, nếu để cho tên không giống người bình thường như tên trước mắt này biết thì không biết bọn hắn sẽ bị trừng phạt như thế nào nữa

Tục ngữ có nói "quân tử báo thù mười năm không muộn", chờ tụ tập anh em xong rồi sẽ báo mối thù này, "song quyền nan địch tứ thủ" nếu năm người vẫn không được thì mười người , mười người không được thì hai mươi người......, chúng ta mang mấy trăm huynh đệ tới, còn sợ đánh không lại hắn sao?

"Cậu đã hài lòng rồi chứ ? chúng tôi có thể đi được rồi chứ?" tên đeo mắt kính cầm đầu nói với giọng điệu khó khăn.

Nghe giọng điệu của hắn thì chuyện này có vẻ sẽ không dừng lại ở đây.

"Cút đi! Cút đi!" Lâm Thiên Vũ khoát khoát tay , giống như là đang đuổi một đám ruồi muỗi vậy.

Lâm Thiên Vũ không quan tâm đến giọng điệu như sẽ trả thù của tên đeo kính, Thanh Cát bang là cái thá gì chứ? còn có gì có thể khiến cho Lâm Thiên Vũ hắn phải sợ chứ , hắn giết người không một nghìn thì cũng khoảng tám trăm, cùng lắm thì tới một tên hứn giết một tên, đến một đôi hắn giết một đôi, giết đến cho bọn hắn phải sợ hoặc giết đến thành viên cuối cùng của bọn hắn.

"Thanh Sơn lưu chuyển!" Nam tử kia nhìn thật sâu Lâm Thiên Vũ liếc nói ra.

"Khanh khách mẹ ơi, heo nhà ai lại xổng chuồng chạy ra đường thế ạ!" một cô gái nhỏ tầm bốn năm tuổi với ánh mắt mông lung dường như vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy mấy tên đầu heo phía dưới thì bật cười rồi hỏi mẹ của bé ở bên cạnh.

Mẹ của nàng vừa nghe thấy thế thì bật cười rồi giải thích cho cô bé: "con gái yêu , đó không phải là heo đâu con, mà đó là người!"

"sao người mà lại là đầu heo thế ạ,chẳng nhẽ là yêu quái hả mẹ?"

Mọi người trong ngõ nhỏ nghe bé nói với giọng ngây thơ như thế thì đều cười lớn.

Mấy tên côn đồ nghe vậy thì càng nhanh chân mà bỏ đi , mất mặt và tủi nhục của ngày hôm nay bằng cộng cả đời của bọn hắn cộng lại.

Chờ bọn côn đồ đã khuất sau ngõ nhỏ thì người dân ở ngõ nhỏ đó mới phát hiện phía dưới còn có một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng đó.

Hiện tại bọn họ mới biết ai đã làm cho những tên côn đồ thành những tên đầu heo, đồng thời trong nội tâm của họ đều có chung một nghi hoặc: đôi nam nữ phía dưới là ai mà lại có thể đánh cho những tên côn đồ hoành hành bá đạo ở đây thành đầu heo và phải xám xịt mà chạy trốn, phải biết chống lưng cho những tên côn đồ đó là Thanh Cát bang , tuy ở nước CHND Trung Hoa Thanh Cát bang cũng chẳng phải là đại bang phái gì nhưng ở Thâm Hải đó cũng là một đại bang phái ah! bọn họ thế mà không hề cố kị mà đánh đám côn đồ Hoàng Tam thành đều heo như vậy? bọn họ có địa vị như thế nào?

Bọn họ nhìn hai người Lâm Thiên Vũ với ánh mắt hiếu kì và tò mò.

"Tốt rồi người đẹp , bọn hắn đã bỏ đi hết rồi, cô có thể buông tay ra được rồi đấy." Lâm Thiên Vũ đối với người đẹp đang như chim nép vào trong lồng ngực của hắn mà nói ra.

"Anh là chồng của tôi mà, tôi ôm chồng của mình không được sao?" Mỹ nữ kia quệt mồm, dùng giọng điệu đáng thương, hơn nữa còn dùng đôi thỏ ngọc cự đại mà di chuyển lên xuống.

Cảm giác được tay mình bị hai thỏ ngọc mềm mại kẹp lấy ,trong nội tâm của Lâm Thiên Vũ lại rung động mạnh.

"Đừng nói giỡn, tôi là một thanh niên ba không thì làm sao có thể có một cô vợ hồng nhan họa thủy như cô vậy."

"tôi hiện tại sẽ làm vợ của anh ,anh có đồng ý không?" Mỹ nữ kia nghe vậy liền buông tay của Lâm Thiên Vũ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm , bộ dáng thật sự giống như hồ ly tinh trong truyền thuyết, với nụ cười của khuôn mặt đó làm cho người ta hít thở không thông. Lâm Thiên Vũ nuốt nước miếng ực ực,hắn cảm thấy nếu như mình là Trụ vương, thì cũng sẽ vì người đẹp như hồ ly tinh mà bỏ giang sơn!

"nếu như cô là vợ của tôi thì phải thực những nghĩa vụ của người vợ thì tôi có thể suy nghĩ." Lâm Thiên Vũ nói thẳng ra, thậm chí còn dùng ánh mắt mê đắm đánh giá ngọn núi đôi đồ sồ của thân hình mỹ diệu của mỹ nữ kia.

Ai biết mỹ nữ kia hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó mà chỉ là lộ nụ cười mỉm rồi nói: "Nếu như anh có thể nuôi dưỡng tôi thì như vậy tôi là một người vợ thì tất nhiên sẽ làm những nghĩa vụ của người vợ phải làm, anh không thể bỏ đói tôi đó?"

"nếu không thể thực hiện những nghĩa vụ đó thì chúng ta ly hôn a!" Lâm Thiên Vũ thuộc loại rất trâu bò rồi nói, một người vợ khuynh quốc khuynh thành cứ như vậy bị hắn bỏ đi.

"Có thể,nếu ly hôn thì anh phải chia cho tôi một nửa tài sản!" Mỹ nữ kia khuôn mặt tươi cười và nói ra với giọng điệu thản nhiên.

"Bằng gì?" Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên nói.

"Bằng anh là một người đàn ông?" Mỹ nữ kia cười tủm tỉm nói.

"Được rồi! Tôi đầu hàng!" Lâm Thiên Vũ giơ hai tay bất đắc dĩ nói ra: "tôi vừa rồi còn mới cứu cô? sao cô có thể đối xử với ân nhân của mình như vậy chứ!"

"Coi như anh thức thời!" Mỹ nữ tặng Lâm Thiên Vũ một anh mắt đắc thắng , sẽ không có cùng Lâm Thiên Vũ sắp xếp mà chỉ quyết định theo ý của mình.

"Tôi gọi là Tiêu Tiêu, cám ơn anh lúc nãy đã cứu tôi." Tiêu Tiêu duỗi bàn tay nhỏ bé mà trắng nỏn ra rồi nói.

"Không cần khách khí! Tôi gọi là Lâm Thiên Vũ." Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng hạ giọng xuống, cùng giao tiếp với một nữ nhân như yêu tinh như vậy quả thật rất khó khăn, bàn tay của mỹ nữ kia đưa ra mà hắn không thèm đếm xỉa đến.

"chồng ak, chúng mình đi ăn cơm nhé!" Gặp Lâm Thiên Vũ không nể tình, Tiêu Tiêu cũng không tức giận, chỉ thay vào đó là nụ cười ngọt ngào, nàng tiến lên muốn khoác cánh tay của Lâm Thiên Vũ.

"Được rồi, được rồi tôi đầu hàng, không phải là chỉ bắt tay thôi sao?" Gặp Tiêu Tiêu lại dùng chiêu này, Lâm Thiên Vũ lập tức cao giơ hai tay đầu hàng.

"Như vậy mới đúng chứ!" Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nói.

Nàng duỗi bàn tay thon dài ,nhỏ nhắn, mười ngón như búp măng. Khi nàng nở nụ cười, Lâm Thiên Vũ tuy nhiên mặt ngoài không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng phải công nhận là nữ nhân này quả là một vưu vật.

Khi hai tay tiếp xúc với nhau, Lâm Thiên Vũ không thể không thừa nhận yêu tinh kia có làn da rất tốt, da thịt của nàng mát lạnh mà mềm mại như nhung lụa cao cấp vậy.

Đang lúc Lâm Thiên Vũ lưu luyến mà rút bàn tay về, lại không ngờ Tiêu Tiêu lại phát lực mà kéo mạnh tay của hắn, thiếu chút nữa làm cho Lâm Thiên Vũ ngã nhào về phía trước.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Chọc giận tôi, trước đem cô giết rồi hiếp ,hiếp xong lại giết." Lâm Thiên Vũ trợn trừng mắt nhìn nàng, mặt âm trầm nói ra.

Vừa rồi nếu không phải là hắn phản xạ nhanh thì có lẽ hắn đã thành trò hề cho mọi người rồi, hắn có thể cho mọi người trêu đùa hắn nhưng ngàn vạn lần không được quá trớn.

Vốn hắn muốn dọa Tiêu Tiêu yêu tinh một chút, ai ngờ nàng coi như không nghe thấy Lâm Thiên Vũ uy hiếp, nàng cười hì hì nhìn xem Lâm Thiên Vũ: "chồng ngoan, đừng nóng giận, nếu không vợ sẽ hô là chồng xàm sỡ vợ đó, hì hì!"

"Là chính cô kéo tay của tôi mà " Lâm Thiên Vũ thật sự rất tức giận, cái này yêu tinh, thật sự là quá lắm trò.

"Ngoan, lần sau vợ sẽ cho chồng sờ thật nhiều!" Tiêu Tiêu một hồi cười mĩm, thân thể lồi lõm, quần áo bó sát làm nổi lên đường cong mê người vô cùng , nàng còn cố ý vứt cho Lâm Thiên Vũ một cái mị nhãn, càng làm cho trái tim của Lâm Thiên Vũ đập mạnh liên hồi.

"Yêu Tinh chính là yêu tinh!" Lâm Thiên Vũ trông thấy điệu bộ đó của Tiêu Tiêu, nhịn không được mà tán thưởng trong lòng.

Mặt dù không muốn thừ nhận, nhưng thân thể của lâm Thiên Vũ đã phản ứng ngược với ý nghĩa của hắn, Lâm Thiên Vũ chỉ bị Tiêu Tiêu dụ hoặc một cái là toàn thân của hắn đã nóng lên, phía dưới càng phản ứng mãnh liệt hơn, nếu như hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, Lâm Thiên Vũ thật sự muốn đem yêu tình này đẩy ngã , làm cho nàng hiểu rõ, không đơn giản mà dụ hoặc một thanh niên với khí huyết phương cương, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

"chồng ak!" Tiêu Tiêu đi tới rồi cả người như con rắn mà quấn lấy Lâm Thiên Vũ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, nàng đôi môi khẻ mở ra, thở một làn hơi thơm mát.

Đã có vết xe đổ lúc trước, Lâm Thiên Vũ vừa nghe giọng điệu của Tiêu Tiêu không đúng, lập tức toàn thân nâng nổi da gà, lập tức đẩy Tiêu tiêu đang quấn lấy mình ra rồi nói ra: "Ngừng! Mỹ nữ chúng ta từ xưa đến nay không có thù oán gì, huống chi mới vừa rồi tôi còn cứu cô một lần, cô hãy bỏ qua tôi đi!"

Nghe như vậy, cặp mắt đen lúng liếng của Tiêu Tiêu đảo quanh một vòng, khóe miệng hơi vểnh nói ra: "Anh còn chưa tìm được nơi ở phải không?"

"Ừ!" Lâm Thiên Vũ xem ra là thật sự sợ cái này yêu tinh rồi, liên tục gật đầu: "Cô đi tai họa người khác đi!"