Tại thời điểm Lâm Thiên Vũ đang tự sướng thì trước tầm mắt của hắn xuất hiện một bàn tay đang ngao du trên bờ mông đẫy đà của người phụ nữ ở bên cạnh.
Cũng dám tại trước mặt của mình đùa giỡn nữ nhân, đkm, thật không coi mình là củ cải gì cả! Muốn đùa giỡn cũng phải là mình đùa giỡn chứ! Lâm Thiên Vũ nhếch miệng, người phụ nữ với dáng người quyến rũ như vậy nếu bị một tên không ra gì vấy bẩn thì thật là không nên? Bởi vậy, hắn hành động.
Lâm Thiên Vũ nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của người phụ nữ và dùng ánh mắt chân thành dành cho nàng rồi, nói ra: "này mỹ nữ, nàng có thể đứng ở đây!"
Nữ nhân kia vừa cảm giác bàn tay của mình bị ai đó nắm lấy,nàng lại tưởng rằng lại có tên yêu râu xanh nào khác, nàng quay mặt sang bên người đó, đó là một thanh niên soái ca với con mắt thanh tịnh mà tràn đầy chân thành, làm cho nàng giảm xuống sự cảnh giác , với một người như vậy thì không thể là một tên yêu râu xanh được .
Nghĩ đến đây, nàng chen qua đám người rồi đi đến đứng phía sau lưng của Lâm Thiên Vũ
sau lưng của Lâm Thiên Vũ truyền đến một hồi cảm giác mềm mại bởi bộ ngực săn chắc và co dãn, cơ hồ khiến tinh thần của hắn hỏng mất rồi, cái này, không biết khi được sờ lên đó thì sẽ phê như thế nào nữa?
"Cảm ơn cậu!" Nữ nhân kia cúi đầu xuống, sắc mặt có chút đỏ lên, rồi nói khẽ.
"Luôn luôn giúp đỡ mọi người là bản tính của tôi, đặc biệt còn trong tình huống người được giúp đỡ là một mỹ nữ." Lâm Thiên Vũ cười khẽ rồi thản nhiên nói.
Nghe thấy Lâm Thiên Vũ khen mình là một mỹ nữ, gương mặt của nàng có chút đỏ lên, mị nhãn như tơ dịu dàng nói: "Nói như vậy thì cậu đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ."
"Nhiều, rất nhiều, bất quá nàng là một trong những người đẹp nhất." Lâm Thiên Vũ cười nói.
"Hừ hừ, thật là dẻo miệng, xem ra anh cũng không phải là một người tốt lành gì." Mỹ nữ kia đỏ mặt rồi yêu kiều hừ nhẹ
"Oan uổng ah! oan hơn Thị Màu! Tôi là người tốt 100% luôn á, thời điểm còn đi học thì tôi là học sinh 3 tốt đó!" Lâm Thiên Vũ kêu oan nói.
"Xì cái gì là học sinh 3 tốt, hừ hừ tôi thấy cậu có mà 3 dốt á!" Mỹ nữ kia kiều tiếu nói.
"xin thông báo , đã đến Nam khu!" Tàu điện ngầm dừng lại từ từ, cửa xe được mở ra, trong lúc hai người đang nói chuyện thì dòng người lên tàu điện ngày càng nhiều, làm hai người ngày càng dính chặt với nhau hơn.
"Mỹ nữ,nàng tên là gì? Người thật sự là rất đông ak!" Sau lưng truyền đến cảm giác mỹ diệu từ hai chiếc bánh bao nóng, có thể hay không làm nàng hiểu nhầm mình.
"Ân, người thật là đông, tôi gọi là Lâm Nhu, lâm trong sơn lâm, nhu trong nhu nhu, cậu tên là gì?" Lâm Nhu ngược lại là không có nghĩ là hắn đang lợi dụng để sàm sỡ nàng, nhưng nàng ngửi thấy hương vị nam tính trên người Lâm Thiên Vũ tỏa ra, nàng cũng có chút ngượng ngùng, trên hai gò má đám mây màu hồng ngày càng đậm.
Sướng! Sướng ngây người! trong lòng Lâm Thiên Vũ đang hoan hô ngất trời , có thể quang minh chính đại chiếm tiện nghi của người khác, còn không có khiến cho người ta cảm thấy bất mãn, có thể gọi là thần thánh vkl!
"Lâm Nhu ,một cái tên thật là đẹp, tôi gọi là Lâm Thiên Vũ,Lâm trong Lâm Thiên Vũ, Thiên trong Lâm Thiên Vũ , Vũ trong Lâm Thiên Vũ "
"hi hi, cậu thật là thú vị luôn khiến cho người khác luôn luôn vui vẻ!" Lâm Nhu cười một cách rất thoải, làm hai chiếc banh bao di dộng lên xuống trên lưng của Lâm Thiên Vũ. khi tàu điện dừng lại ở một ga tàu nào đó thì dòng người xuống tàu chen chúc với nhau làm cho hai người Lâm Thiên Vũ không thể đứng vững được.
Sau khi dòng người xuống tàu đã hết, hai người vừa mới đứng vững, còn chưa kịp thở ra, thì càng nhiều người chenchúc lên tàu, lại đem hai người dính sát cùng một chỗ, dường như một đôi yêu nhau, rốt cuộc không còn một khe hở nào nữa, Lâm Nhu thật không thể chịu được cảm giác khi ma sát giữa hai người, nàng rất muốn xê dịch khỏi người Lâm Thiên Vũ nhưng chợt phát hiện không còn một chút không gian nào nữa để nàng có thể xê dịch
"Lâm Thiên Vũ , cậu có thể dịch chuyển người được không!"
"Tôi không thể dịch chuyển được! Thân thể đều bị kẹt cứng rồi!"
Không có cách nào khác nàng đành phải đặt hai tay lên vai của Lâm Thiên Vũ, rồi dựa cả người vào người của Lâm Thiên Vũ thì mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Nhưng còn không chờ nàng kịp thở ra, nàng cảm nhận có một cây gậy nóng bỏng đang chen vào giữa hai chân của nàng , đã học qua môn sinh học nên đương nhiên nàng biết rõ cái vật kia là cái gì, lập tức mặt của nàng ửng đỏ một mảnh, đều nhanh chảy ra nước.
Lâm Nhu cúi đầu,đôi mắt mang theo sự xấu hổ và trách móc nhìn sang Lâm Thiên Vũ.
"Thật xin lỗi , chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi." Lâm Thiên Vũ làm bộ vẻ mặt xấu hổ,nhưng thân thể của hắn lại càng dính sát vào người nàng ,con c*c của Lâm Thiên Vũ đi tới đi lui giữa hai chân của Lâm Nhu.
Cho dù cách nhau qua vài lớp quần áo nhưng Lâm Nhu vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng của cây côn thịt , Lâm Nhu hít một hơi thật sâu, sau đó thì thở ra,làn hơi phả lên khuôn mặt của Lâm Thiên Vũ.
Vốn con c*c của Lâm Thiên Vũ đã cương cứng lên rồi giờ lại ma sát liên tục càng trở nên cứng rắn hơn, lại thêm hương thơm ngọt ngào từ chiếc miệng của Lâm Nhu thở ra, Lâm Thiên Vũ rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì mà nhiều người đàn ông muốn quấy rối tình dục nơi công cộng.
Không sai! Loại cảm giác này, thật sự là... là một loại kích thích nói không nên lời, tuy nhiên đây là vấn đề về đạo đức và làm nhiều người tức giận, tuy nhiên nó thật sự là phê!
"có muốn tôi xê dịch một chút không."
"Ah! Không cần, cậu cứ đứng như vậy là được rồi,cứ đứng như thế này cho tới khi tôi xuống" Lâm Nhu nói ra một cách hàm hồ,chính bản thân nàng cũng không rõ là nàng đang nói cái gì nữa, trên trước trán trơn và bóng loáng của nàng lấm tấm mồ hôi ,một phần vì sự nóng bức trên xe,một phần vì bị Lâm Thiên Vũ kích thích nơi nhạy cảm.
"A!" Lâm Thiên Vũ nhẹ gật đầu như đã hiểu, thân thể nghiêng sang bên . thổi một làn hơi vào bên tai của Lâm Nhu rồi hỏi:
"Cô ở đâu?"
"A,tôi ở công viên Bắc Hải !" Lâm Nhu nhịn không được mà di chuyển chiếc cổ một chút vì thế toàn bộ làn hơi mà Lâm Thiên Vũ thở ra phả lên cổ và tai của nàng, cảm giác tê tê dại dại làm cho toàn thân nàng không còn một chút sức lực nào, đành phải dựa cả người nàng vào người Lâm Thiên Vũ.
Nhìn qua chiếc môi kiều diễm ướt át gần trong gang tất , Lâm Thiên Vũ không kiềm được lòng mà cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đó
"Ah!"
Lâm Nhu mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mặt, đôi môi của mình bị đang bị chiếm giữ, nàng vừa định mở miệng thì cảm nhận được có một vật nóng hổi và linh hoạt đang len lỏi trong khoang miệng của mình.
'Ưm' một tiếng, trái tim của Lâm Nhu bổng gia tốc mạnh mẽ ,đập bang bang liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tựa hồ cả người như bị thiếu dưỡng khí , trong đầu một mảnh mông lung , cũng chỉ cảm nhận được đôi môi của mình đang bị Lâm Thiên Vũ ngậm lấy ,chiếc lưỡi nhỏ nhắn và thơm tho đang bị chiếc lưỡi uốn éo như rắn của Lâm Thiên Vũ dây dưa ,quấn lấy.
Đôi môi mềm mại mà ấm áp, Lâm Thiên Vũ thầm khen một tiếng, một bên mút chặt lấy chiếc môi mềm mại đó một bên Lâm Thiên Vũ đang sờ loạn trên bộ ngực sữa cả Lâm Nhu.
Mặc dù còn cách qua vài lớp quần áo nhưng cảm giác vẫn không tệ, mềm mại, co dãn mười phần lại để cho tâm lí của Lâm Thiên Vũ phê như con tê tê, Lâm Thiên Vũ không ngừng xoa nắn và làm bộ ngực của Lâm Nhu không ngừng biến hóa.
Đám người chung quanh đã sớm âm thầm chú ý đến cặp đôi của Lâm Thiên Vũ, nguyên nhân không cần phải nói cũng biết, hai người một người thì khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ làm cho người khác không ngừng có những ý nghĩ bay cao bay xa và một thanh niên soái ca đẹp như chó đi chung với nhau không muốn làm cho người ta không chú ý tới cũng khó.
Bắt đầu bọn họ còn tưởng rằng hai người này là anh chị em với nhau? Lại đột nhiên thấy hai người bỗng dưng hôn nhau, mà hôn một cách mãnh liệt và nồng cháy.
Tâm hồn của tất cả nam nhân ở xung quanh đều tan nát và vỡ vụn, tất cả đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn qua Lâm Thiên Vũ, tất cả như muốn nói : thật sự la ức chế , không ngờ ở nơi công cộng như này mà có thể hôn nhau như vậy , sao không suy nghĩ cho cảm nhận của chúng ta.
"DKM, ông trời ăn ở bất công ,thằng hai bình sữa thằng không bình nào!"
"á đù! ! ! Nếu có thể có cơ hội như vậy ta cũng vậy nguyện ý làm một lần và nhân vật chính sẽ là ta"
Bất quá đây chỉ là suy nghĩ của tất cả đàn ông xung quanh,mà suy nghĩ của những người phụ nữ xung quanh thì tương phản, các nàng đem ánh mắt ghen ghét và bực bội hướng về phía Lâm Nhu: "người thanh niên đập choai như thế, vậy mà không thấy sự trí tuệ và vẻ đẹp trên người của mình mà lại chọn một người tầm thường như thế,quả thật là thiên lý bất công "
Đương nhiên cũng có những người chính nhân quân tử dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua bọn họ: "Hiện tại xã hội thật suy thoái về đạo đức, đay là nơi công công mà cũng làm những chuyện quá thể như thế, thật sự là làm mất mặt của trung quốc!"
Mà trong số những người xung quanh, thì có một người đàn ông với bộ râu đặc trưng của người nhật bản, hắn đầu tiên là dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Nhu sau đó lại dùng ánh mắt ghen ghét nhìn thoáng qua Lâm Thiên Vũ, cuối cùng thấp giọng nói : "Thiên hoàng bệ hạ quả nhiên sáng suốt, vậy mà dùng phim người lớn để đồng hóa người trung quốc, phương pháp như vậy chẳng những tuyên dương văn hóa của đất nước, còn có thể không tốn một chút công sức nào để dung nhập Trung Quốc vào bản đồ, thiên hoàng bệ hạ thật sự là một vị Minh Quân! Bất quá lại tiện nghi tiểu tử này, nữ nhân xinh đẹp như vậy thì chỉ có những anh tài của đất nước mới có thể hưởng dụng!"
"Leng keng! đã đến Bắc Khu!"
giọng nói của loa thông báo trên tàu vang lên như một đạo sấm sét nổ vang trong đầu của Lâm Nhu.
"Ah! Ta đang làm cái gì thế này ? nụ hôn đầu tiên của hai mươi mấy năm trời lại bị một người thanh niên xa lạ chiếm mất!" Lâm Nhu không biết lấy khi lực ở đau mà đẩy Lâm Thiên Vũ ra, khuôn mặt đỏ hồng như có thể chảy ra nước vậy, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn Lâm Thiên Vũ, rồi muốn đưa tay thưởng cho hắn một cái tát,
"về sau lại cho cậu biết tay , dám chiếm nụ hôn đầu của tôi!" khuôn mặt của Lâm Nhu đỏ hồng lên, nói khẽ rồi vội xuống tàu điện ngầm, vốn nàng định dùng ánh mắt hung ác dành cho Lâm Thiên Vũ, coi như báo thù nho nhỏ vì bị cướp mất nj hôn đàu, nhưng nàng lại quên, bộ dáng của nàng lúc này là mê người cỡ nào, một gò má tinh xảo, hồng nộn có thể véo ra nước, một đôi nắng mắt to bao hàm xuân thủy.
Trừng mắt mà lại như là vứt mị nhãn. Mê người vạn phần.
"Trên cái thế giới này vưu vật thật nhiều!" Nhìn qua bóng lưng động lòng người của Lâm Nhu dời đi, Lâm Thiên Vũ nuốt vội nước bọt,hắn nhìn mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng người thì mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
cảm ơn cá đh đã ủng hộ TLT cho truyện , do mình ít có thời gian rãnh nhưng mình sẽ cố 2 đến 3 chương/tuần để cảm tạ các đh.chúc các đh tu luyện thành công