Lục Miêu từ trên xuyên qua mái nhà từ từ rơi xuống bằng bản thể, nó đã ở đây từ lâu nhưng không muốn phá vỡ giây phút lãng mạn của hai người này .
-Này ngươi cứ núp ở đâu đó nhìn lén là sao ? Chả phải ngươi đã được đi tắm rửa rồi ?
Trần Hoàng thấy Lục Miêu xuất hiện cũng không có ngạc nhiên là mấy, nhưng vừa rồi Hồng Nhi đã đem Phong Thố ra ngoài rồi sao tên này lại hiện bản thể ở đây ?
-Ta phân một ít linh hồn điều khiển Phong Thố .
-Lượng tỷ tỷ có phải do người làm ra ?
Hương Hy lên tiếng hỏi, Lượng tỷ tỷ suy ra cũng có giúp đỡ cho Trần Hoàng, chả may lại bị tấn công bất ngờ mà cơ thể không hề bị thương tổn nào, chắc chắn là bị tấn công linh hồn, vả lại trò này chỉ có Lục Miêu trong đây am hiểu, các vị sư phụ thì không ai rảnh rỗi làm vậy .
-Đúng, là ta làm, vì nhân loại đó dám coi ta là sủng vật .
Lục Miêu lập tức đáp chắc nịch không chối, chỉ là ra tay với một con kiến mà thôi, sao lại không dám nhận ?
-Hồng Nhi vuốt ngươi như thế, không phải sủng vật thì là gì ?
-Ngươi muốn chết ?
-Này này, lão tử không sợ ngươi nhé .
-Hai người lại gây sự rồi .
Thấy Lục Miêu và Trần Hoàng lại chuẩn bị lao vào nhau Hương Hy lên tiếng cản lại .
-Lục Miêu, ngươi hiện tại bớt so đo đi, đường đường là một viễn cổ thú lại đi chấp nhất với một nhân loại chưa tới hai mươi tuổi, còn ra thể thống gì nữa ?
Hương Hy thấy bất bình hộ Ngân Lượng, tính ra nàng ta cũng đã góp một chút sức giúp cho Trần Hoàng .
-Thế mà cứ tưởng độ tuổi của ngươi cao hơn với chúng ta, nay lại làm thế, ta cho rằng ngươi nên kêu ta là đại ca .
-Đại ca cái đầu ngươi, tiếp chiêu !!!
Vừa mới dứt câu xong, Lục Miêu liền phóng một cầu lửa đến Trần Hoàng làm hắn không kịp phản ứng, bị ngã nhào ra giường .
-Này đừng có động thủ trong phòng, con hổ chết tiệt !!!
Dứt lời thì một luồng phong khí đánh tới Lục Miêu, nó mau chóng né ra nhưng khi nó bay lên thì một hắc cầu bay tới trước mặt nó, khiến Lục Miêu cũng không kịp phản ứng liền bị đánh cho ngã xuống đất .
-Hòa .
Trần Hoàng đứng dậy ra vẻ, tuy mới hồi phục nhưng tay trái của hắn thì đã hoàn toàn ổn định, tung một chiêu thường liền không làm sao .
-Hai người có thôi đi không ?
Hương Hy thấy hai người đối chọi, giọng lập tức trầm xuống . Trần Hoàng gãi gãi đầu cười trừ .
Lục Miêu ngạc nhiên hỏi .
-Này, ngươi đã điều khiển được hắc khí một cách ổn định rồi ?
-Tương đối thôi, lúc nằm một chỗ trên giường ta cũng không biết làm gì nên luyện tập .
-Nếu ngươi nắm chắc điều khiển được Hắc Nguyên Tố thì việc tu luyện của ngươi sẽ như cá gặp nước, nhưng phải có chừng mực, chất lượng vẫn tốt hơn số lượng .
-Ta hiểu, giờ ngươi có thể đi tắm được chưa ? Để ta ở riêng với Hương Hy một xíu nữa .
-Tiểu tử ngươi dám ra lệnh cho bản tọa ? Chán sống rồi !!!
Vừa nói xong, Lục Miêu liền nhảy lên giơ móng vuốt ra tấn công, Trần Hoàng cũng không đứng yên nữa, vộ tránh né phản đòn . Hương Hy khi thấy hai người lại sắp gây sự thì định lên tiếng nhưng câu nói của Trần Hoàng khiến hai má nàng phiếm hồng, nàng tự nghĩ “hihi huynh ấy muốn ở riêng với mình kìa ...” .....
Sau hai ngày tịnh dưỡng, Ngân Lượng đã khỏi hẳn, nàng và y sư Nhân Hà chuẩn bị rời đi thì Lâm Mộ và Hồng Nhi tới, liền muốn mời hai người dùng một bữa tiệc nhỏ thay lời cảm ơn .
Lúc đầu hai người còn do dự nhưng Nhân Hà và Ngân Lượng đồng loạt nhìn về con Phong Thố mà Hồng Nhi đang ôm trên người rồi nhìn lại nhau .
Họ tự ngầm hiểu “sao tiểu cô nương này lại đem con Phong Thố đến đây, không lẽ là ý ngầm của vị tiền bối đó ? “ Và thế là họ đã chấp nhận .
Nhân Hà với Ngân Lượng được tính là khách nhưng hai nàng lại cùng muốn vào bếp để phụ giúp đám người Hương Hy, việc này bị Lâm Mộ và Trần Hoàng phản đối kịch liệt, đã mang ơn người ta mà còn để người ta vô bếp nấu đồ thì thật là không đáng mặt nam nhi .
Với thái độ kiên quyết dứt khoát của Nhân Hà thì mọi chuyện lại đâu vô đấy . Trong phòng bếp có bốn nữ nhân và hai nam nhân . Bốn nữ người thì đang nêm nếm thức ăn, người thì đang làm sạch rau củ và một ít thịt, phải nói trong viện tự mà đem thịt vô được cũng nhờ Lạc La bao che .... một nam nhân thì nhận việc chẻ củi, người còn lại thì thổi lửa . Không khí nhà bếp rất nhộn nhịp .
-Hồng Nhi cô nương, không biết con Phong Thố này cô nương từ đâu có ?
Ngân Lượng từ đầu đến cuối chỉ chú ý con Phong Thố nằm lười trên đầu của Hồng Nhi, nó không có móng vuốt mà vẫn giữ thăng bằng cơ thể cho dù tiểu cô nương này có làm việc gì đi chăng nữa thì nó vẫn một tư thế như đang nằm nghỉ ngơi, thư thái .
-Phong Thố này là của Hương Hy tỷ á, không phải của muội, nhưng sao Lượng tỷ tỷ lại kêu muội là cô nương ? Muội nhỏ nhất trong đây đó .
Hồng Nhi được hỏi lập tức đáp lại, thân phận của Lục Miêu thì chỉ có nàng, Trần Hoàng và Hương Hy biết được, nàng đã được căn dặn rất kĩ về vấn đề này .
Trần Hoàng và Hương Hy bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi của Ngân Lượng, chả lẽ cô ta đã biết được cái gì đó nên cố tình hỏi dò ?
-À, cảm ơn muội nhé, thế Hương Hy cô nương từ đâu mà có nó thế ?
Sau khi nhận được thông tin thì Ngân Lượng chuyển hướng qua hỏi Hương Hy, cách xưng cũng rất kính cẩn và không dám xơ xài, việc gì đụng đến con Phong Thố này đều rất nghiêm trọng .
Nhân Hà thấy đệ tử của mình có những câu hỏi bắt đầu lộ liễu không khỏi nhíu mày, nàng cũng tò mò muốn biết nhưng bản thân nàng biết rõ nếu biết quá nhiều thì không tốt .
-Muội được tỷ tỷ của mình tặng, muội cũng bé tuổi thứ hai trong đây, tỷ đừng gọi muội là cô nương ..
Hương Hy cũng làm theo bộ dáng giống Hồng Nhi, khi nghe Ngân Lượng hỏi tới mình thì nàng đã biết chắc là Ngân Lượng đã suy đoán ra cái gì đó ?
-A, con Phong Thố này lai lịch rắc rối ghê .
“Tiểu oa nhi, ta luôn theo dõi ngươi” .
Ngân Lượng vừa nói xong câu đó, lập tức trong đầu vang lên giọng nói già nua, cơ thể nàng bỗng cứng ngắc, mồ hồ trên trán lấm tấm, hai tay nắm chặt như phản xạ gặp điều gì đó kinh khủng .
Nhân Hà thấy tình trạng của nàng cũng không khỏi lắc đầu, chắc hẳn đã bị cái gì đó khi hỏi quá nhiều thứ không liên quan tới mình .
-Ngươi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một tí đi .
Nhân Hà đi lên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt kia của Ngân Lượng rồi kéo nàng ra khỏi phòng bếp, Trần Hoàng nheo mắt lại nhìn Lục Miêu, con hổ này lại giở trò rồi .
-Nàng ta lại trúng gió độc sao ?
Lâm Mộ đang chẻ củi đứng lên lau mồ hôi, thắc mắc hỏi .
-Hình như là vậy, chúng ta tiếp làm đi nhỉ ?
Trần Hoàng liền chuyển chủ đề, hắn biết chắc chắn là Lục Miêu đã gây ra nên cũng không muốn nói nhiều về vấn đề không có hồi kết .
Nhân Hà đưa Ngân Lượng về phòng, hai người ngồi xuống, Ngân Lượng vẫn trong tình trạng hoảng sợ vẫn chưa khi phục lại bình thường . Nhân Hà liền lay mạnh người Ngân Lượng và truyền Mộc Khí vào cơ thể nàng .
Ngân Lượng khi bị Ngân Hà tác động mạnh thì lập tức tỉnh táo lại, cơ thể run lên một cái, nàng quay lại chui vào lòng của Nhân Hà như một đứa trẻ bị hù dọa đang ôm mẫu thân của mình .
-Không sao không sao, ổn cả rồi có vi sư ở đây .
Nhân Hà nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Ngân Lượng .
-Ban nãy, giọng nói của lão giả đó lại hiện lên trong đầu của đệ tử .
Ngân Lượng nhỏ nhẹ nói, nàng thuật lại lời nói của lão giả cho Nhân Hà nghe .
-Vi sư dạy con rồi, có những thứ chúng ta nên biết vừa đủ, không nên biết nhiều, nó rất nguy hiểm .
Ngân Lượng nghe xong thấy rất có lỗi, sư phụ cũng đã dặn mình từ trước .....
-Con biết rồi, từ nay về sau con sẽ nghe theo sư phụ .
Ngân Lượng thoát khỏi lòng Nhân Hà, hai tay nắm lấy tay của sư phụ mình nói với ánh mắt đầy quyết tâm .
-Ừm, tới lúc rời đi, con cứ cư xử bình thường, có vi sư ở bên cạnh, không ai dám làm hại con đâu .
-Vâng, con nhớ rồi .
Ngân Lượng gật đầu nhẹ nhàng, Nhân Hà đi ra ngoài đến phòng bếp để tiếp tục chuẩn bị bữa tiệc, nàng để Ngân Lượng ở lại trong phòng, miễn cho nàng thấy con Phong Thố rồi lại sinh chuyện .
Trời gần xế chiều, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, một cái bàn nhỏ với nhiều món đồ ăn hấp dẫn đặt ở giữa phòng của Trần Hoàng, có đầy đủ tất cả mọi người . Họ ăn uống rất vui vẻ, Lâm Mộ cũng muốn nghe chuyện Trần Hoàng bị mắc phải trong đó .
Thấy Lâm Mộ hỏi thì Trần Hoàng cũng bịa ra một câu chuyện cho vị sư huynh này, hắn rất là yêu quý Lâm Mộ nhưng chuyện trong động và lão già Không Dạ Tử quá quan trọng đến thân phận hắn vả lại còn có hai người lạ ở lại nên cũng không tiện nói dài dòng .
Bữa tiệc kết thúc, mọi người đều về chỗ nghỉ ngơi của mình, Trần Hoàng thì ngồi hấp thu lưu khí, hắn muốn xem kinh mạch của mình đã khôi phục được phần nào chưa .
Sáng sớm hôm sau, hai sư đồ Nhân Hà được Lạc La hộ tống đi hái dược liệu, Hương Hy và Hồng Nhi cũng đi theo, vì hai nàng cũng muốn giúp vị y sư này mau chóng kiếm được dược liệu . Cũng may là chuyến đi này không có mang theo Lục Miêu nên Ngân Lượng phần nào được thả lỏng, nói gì chứ thì con Phong Thố như là nỗi ám ảnh của nàng khi nhắc đến, sư phụ có nói thế nào, có bảo đảm thế nào thì nàng vẫn có một chút lo lắng, nhưng từ trước đến giờ lần đầu nàng nghe sư phụ nói một câu như thế, không biết sự phụ dựa vào sức mạnh gì mà nói ra như thế .