Chương 47: Không Dạ Tử

Lâm Mộ trợn mắt nhìn vào điểm sáng,rõ ràng là Trần Hoàng cùng Hương Hy đã xuyên qua và biến mất,thế mà hắn thì bị bật ngược trở lại .

Đám người Lạc La cũng vừa đi tới .

Lâm Mộ chống tay đứng lên,mặt hơi hoảng sợ và lo lắng chỉ vào điểm sáng .

-Thưa Lạc La đại sư,Trần Hoàng đệ và Hương Hy muội vừa biến mất tại đó .

Cả đám người Ngọc Lệ vô cùng ngạc nhiên,Lạc La thì không lên tiếng,ông chỉ bước lên trước điểm sáng rồi làm hành động như đứng trước bức tường khi nãy .

Điểm sáng đang nhỏ chợt to ra biến thành một cái lỗ đen giống lối vào,Lạc La đi vào trong đó rồi biến mất . Đoàn người phía sau cũng mau chóng đi vào,chỉ có Lâm Mộ là hơi lo lắng .

Lúc nãy Trần Hoàng cũng tiến vào đó rồi biến mất nhưng không cần Lạc La hành động,không biết có chuyện gì bất trắc nữa không .

Đi qua khỏi lỗ đen xuất hiện trước mắt bọn họ cảnh vật cũng y chang ngoại viện không có gì là khác mấy,xung quanh được bao bọc bởi sâm lâm,phòng thì cũng như ở bên ngoài,không có gì thay đổi .

-Hai người bọn họ đâu ?

Lâm Mộ không nhịn được lên tiếng,nhưng đáp lại hắn là sự im lặng .

-Lạc La người đã đưa tới đầy đủ sao ?

Bỗng có tiếng nói già nua phát lên . Một vị tăng y màu vàng nhạt khoác cà sa đỏ dẫn đầu,đằng sau là ba vị tăng y khoác cà sa màu nâu dẫn theo ba thanh niên tiến tới chỗ Lạc La .

-A di đà phạt,bái kiến trụ trì .

Lạc La hành lễ,đám người Lâm Mộ lần lượt chấp tay bái kiến .

-Hình như còn thiếu hai người ?

Một vị tăng y đằng sau lên tiếng .

Lạc La thản nhiên giải thích .

-Thưa,hai người còn thiếu khi nãy đã đi xuyên qua điểm sáng mà không cần ta trợ giúp .

Cả bốn vị tăng y cùng đồng thanh kêu lên .

-A di đà phật .

Lâm Mộ thấy cảnh này thì trong lòng càng sốt ruột thêm,hắn không biết chuyện gì đang xảy ra với Trần Hoàng,nhưng Lạc La sư thúc của Trần Hoàng vẫn bình tĩnh thì có thể là tên kia cũng không có chuyện gì xảy ra .

Vị tăng y khoác áo cà sa đỏ bước lên . Ông là một trong bốn vị có số tuổi cao nhất và cũng là trụ trì của viện tự này .

-Ta là Lý Đoàn,pháp danh Thích Lý Sa trụ trì của viện tự .

Cả đám người Lâm Mộ đồng thanh chấp tay bái kiến .

-Bái kiến Lý Sa trụ trì .

Trụ trì Lý Sa mỉm cười gật đầu,giọng nói già nua chậm chạp lại phát ra .

-Đợi cho đủ người ta sẽ giới thiệu xơ qua .

Ba người Mạc Thành thì ngó nhau,ánh mắt ra vẻ kiểu không liên quan đến . Lệ Ngọc thì không có ý kiến gì,chỉ có Lâm Mộ là trong lòng tràn đầy lo lắng,hắn chứng kiến Trần Hoàng biến mất trước mặt mình và giờ đây không phải xuất hiện ở đây .

Sự lo lắng của Lâm Mộ không qua được ánh mắt già nua của vị trụ trì .

-Thí chủ đừng lo lắng,ắt sẽ bình an . A di đà phật .

Lâm Mộ hơi giật mình,chấp tay cúi người hành lễ một cái với trụ trì .

Đôi mắt già nua của Lý Sa trụ trì nhắm lại,bàn tay lần chuỗi hạt .

Bầu không khí yên tĩnh lại .

Sau khi Trần Hoàng cùng Hương Hy bước vào điểm sáng thì phía trước mắt mọi thứ bỗng nhòa đi,sau chừng vài hơi thở thì Trần Hoàng thấy cảnh vật trước mặt rõ hơn .

Xung quanh hắn toàn là vách đá,có những nhánh dây leo,như là hắn đang ở trong một hang động .

Chợt phát hiện Lục Miêu không nằm trên vai và Hương Hy cũng không còn bên cạnh,Trần Hoàng đứng dậy quan sát xung quanh hết sức bình tĩnh .

Hắn nhớ là trước đó đã đi xuyên qua điểm cuối để đến nội viện và Hương Hy,Lục Miêu cùng theo thế sao chỉ còn mình hắn .

Điều này khiến Trần Hoàng chỉ hơi lo lắng,vì dù sao đây cũng là con đường đi vào nội viện,nếu có gì không hay xảy ra với hắn thì sư thúc Lạc La sẽ không ngồi yên đó,còn cả vị trụ trì nữa .

Trước tiên hắn phải biết nơi mình đang đứng là nơi nào,ngó xung quanh đây thì toàn là vách tường cùng vài sợi cỏ,nơi đây bị bỏ hoang không lâu .

Nhưng tại sao lại có ánh sáng như ở bên ngoài được,Trần Hoàng ngẩng đầu lên thì mắt trợn to .

Trước mặt hắn là một cái lồng hình vuông,giống như một cái nhà giam cỡ nhỏ,không gian quanh đó có chút vặn vẹo . Trong đó Hương Hy và Lục Miêu đang lơ lửng .

Trần Hoàng vận Phong Khí từ giữa bụng xuống chân,nhún lên phía trên,nhưng khi hắn chạm vào phía không gian vặn vẹo kia thì lập tức bị bật ngược trở lại

Bị phản đòn một cách đau đớn,Trần Hoàng miệng hô lớn đầy tức giận .

-Thảo !!!

Bỗng có một giọng nói già nua vang lên trong hang động .

-Rốt cuộc cũng có người vào rồi sao ?

Trần Hoàng đang tức giận chợt cảnh giác lên,từ lúc hắn bước vào đây thì một tiếng động lạ hay hình bóng con người chưa hề thấy và nghe qua .

Giọng nói già nua lại lần nữa phát ra .

-Tiều tử ngươi từ đâu đến ?

Trần Hoàng nghe giọng thì cũng đoán tuổi,tuy không biết là có mục đích gì với mình nhưng vẫn giữ phép lịch sự .

-Ta từ mật đạo của ngoại viện Ưng Viện tiến vào,có gì quấy rầy tiền bối xin thứ lỗi .

Bầu không khí bỗng im lặng,chợt một cơn gió nhỏ thổi qua . Trần Hoàng ngẩng đầu lên phía trên .

Trước cái nhà giam kì lạ kia xuất hiện một hư ảnh,mờ mờ ảo ảo nhưng cũng cho Trần Hoàng thấy được rõ độ tuổi .

Một lão giả đầu tóc bạc phơ,râu trắng như tuyết . Lão giả mặc mang một bộ áo bào đen rộng .

Lão giả nhìn chằm chằm Trần Hoàng rồi gật đầu,tay vuốt vuốt chòm râu,phấn khích .

-Là một giọt máu của hoàng gia,tốt tốt .

Trần Hoàng nghe những câu nói của lão giả thì không khỏi có dấu chấm hỏi trong đầu,nhưng vẫn không quên hỏi lại .

-Tiền bối nói gì ta không hiểu,xin cho vãn bối hỏi đây là nơi nào ?

Lão giả chân mày hơi nhíu .

-Đây là nơi ta an nghỉ,chỉ có những người mang huyết mạch Không Gian Tộc mới vô được .

-Không Gian Tộc ?

Trần Hoàng nói ra ba từ rồi bắt đầu suy nghĩ,với cái mớ kiến thức hạn hẹp như hắn thì không thể biết Không Gian Tộc biểu hiện cho cái gì .

Lão giả một lần nữa nhìn chằm chằm vào Trần Hoàng . Hắn cảm thấy có một cái gì đó quét qua cơ thể mình .

Lão giả vuốt vuốt râu lẩm bẩm .

-Huyết mạch không có kết hợp với tộc kia,có chuyện gì đang diễn ra bên ngoài ?

Trần Hoàng thấy lão giả đang suy tư thì lên tiếng .

-Tiền bối xin thứ lỗi cho vãn bối đã quấy rầy ngài yên nghỉ,mong tiền bối thả bằng hữu của ta ra,chúng ta sẽ rời đi ngay .

Tuy hắn kiến thức hạn hẹp nhưng về độ suy tính thì khỏi nói,tất tần tật được thu vào tầm quan sát và tại sao hắn không bị nhốt trong cái nhà giam kì lạ kia thì chưa rõ . Lời nói của Trần Hoàng kéo lão giả quay lại,ông giọng nói đầy giễu cợt .

-Thả ngươi đi,rồi liệu ngươi ra bằng cách nào ?

Trần Hoàng lập tức im lặng,hắn đi vô đây bằng cách xuyên qua điểm cuối cùng của con đường là một điểm trắng,nhưng khi vô rồi thì không thấy cái điểm trắng đó ở đâu nữa . Lão giả này nói đúng,nếu bây giờ ông ta đồng ý cho mình đi thì mình cũng không biết đi ra bằng lối nào .

Trong lúc suy tư,lão giả từ từ hạ xuống gần Trần Hoàng,vì ở trong trạng thái linh hồn nên cách di chuyển cũng vô thanh vô thức không phát ra động tĩnh .

Ngay khi tay của lão giả đụng vào cơ thể hắn,lập tức Trần Hoàng phát hiện phần linh hồn đang nằm yên khá lâu sau phần tu luyện linh hồn lực của mình bỗng phát ra lực hút nguồn năng lượng ngoại nhập rất mãnh liệt .

Ngẩng đầu lên thì thấy mặt lão giả đang trở nên hoảng sợ,phần linh hồn của ông đang rất đậm màu đang từ từ nhạt đi .

Thấy không ổn,Trần Hoàng liền khống chế linh hồn lực của mình lại,không cho nó tiếp tục hút đi sức sống linh hồn của lão giả .

Lực hút biến mất,linh hồn lực của lão giả lập tức khụy xuống,màu xanh đậm bản nguyên nay đã nhạt màu .

Trần Hoàng có ý giúp đỡ tiến lại gần nhưng lão giả đã đưa tay lên ra hiệu không cần,ánh mắt của ông vẫn đang khiếp sợ khi nhìn Trần Hoàng . Nói đúng hơn là khiếp sợ cái thứ đã hút đi linh hồn lực của ông tồn tại trong Trần Hoàng .

Thấy ánh mắt đó,Trần Hoàng hơi khựng người lại . Hắn quên mất là linh hồn lực của bản thân rất đặc biệt,nếu mà tiếp xúc với một linh hồn khác Trần Hoàng không khống chế nó thì lập tức lực hấp thụ linh hồn sẽ xảy ra ngay .

Lúc trước Lục Miêu đã từng bị nhưng không mạnh mẽ như linh hồn của lão giả này,không lẽ việc tăng tu vi của hắn cũng khiến cho lực hút gia tăng .

Áy náy về sự bất cẩn của mình,Trần Hoàng chấp tay .

-Tiền bối thứ tội,là do ta bất cẩn .

Linh hồn lão giả từ từ đứng dậy,ánh mắt nhìn về phía Trần Hoàng vẫn còn nỗi khiếp sợ nhưng lại mang nhiều về tưởng nhớ và chua sót .

-Ngươi tên gì ?

-Vãn bối tên Trần Hoàng .

Lão giả trán nhăn lại .

-Phụ thân ngươi họ gì ?

Nghe hai chữ phụ thân,sâu thẳm trong con ngươi của Trần Hoàng hiện lên nỗi đau,cô đơn,trống vắng . Nhưng hắn cố kìm nén lại,đáp .

-Ta từ nhỏ đã được sư thúc nuôi nấng .

Lão giả thở dài,gật đầu .

-Ngươi có muốn biết ta là ai không ?

Nghe được câu hỏi thì Trần Hoàng rất tò mò,từ lúc bước vào đây hắn cảm thấy lão giả này không tầm thường,lại còn nói cái gì mà giọt máu hoàng gia rồi Không Gian Tộc,vả lại cái nhà giam Hương Hy và Lục Miêu được hình thành rất kì quái,không gian xung quanh vặn vẹo một cách khác thường,không lẽ nó có liên quan đến ba chữ Không Gian Tộc ?

-Vãn bối rất hân hạnh .

Lão giả hai mắt híp lại nhìn vô Trần Hoàng,giọng trầm xuống .

-Ta là Không Dạ Tử,tộc trưởng đời thứ năm của Không Gian Tộc .

Câu nói vừa dứt thì không gian chỗ Trần Hoàng lập tức vặn vẹo .

Phần linh hồn của Không Dạ Tử cũng đã bắt đầu đậm lên .

Trần Hoàng nghe xong cũng bất ngờ nhưng việc bất ngờ hơn là bây giờ không gian chỗ hắn cũng đã bắt đầu hình thành kiểu một nhà giam .