Ấn kí lục xà nằm trên dây thần kinh trong đại não được Trần Hoàng từng bước từng bước vận nguyên tố khí di chuyển nó .
Theo như những gì hình ảnh truyền về cho đại não thì bước đầu tiên để tu luyện Phong Xà Bộ là phải đưa ấn kí lục xà từ dây thần kinh trên đại não xuống kinh mạch ở chân bằng cách hấp thu nguyên tố khí và di chuyển nó,điều đặc biệt ở đây chính là nguyên tố khí vừa được hấp thu vào cơ thể mới di chuyển được ấn kí đó,còn là nguyên tố khí có sẵn trong cơ thể chỉ cần đụng vô nhẹ sẽ gây cho đại não tổn thương .
Trần Hoàng sau khi nghe Lục Miêu nói về việc tổn thương đại não thì không dám làm ẩu,phải biết rằng đại não là phần quan trọng nhất của cơ thể,nếu không may gặp phải việc gì thì hậu quả cả cơ thể phải gánh vác lấy .
Suốt một đêm Trần Hoàng xếp bằng chăm chỉ hấp thu nguyên tố khí để vận chuyển ấn kí lục xà nhưng hắn nào đâu biết có một rắc rối sẽ thay đổi cả cuộc đời hắn sắp diễn ra ………..
Một nơi nào đó trong Ưng Thành,có hai bóng người choàng áo đen đang bàn bạc một việc nào đó .
-Ngươi có chắc là Viêm Hồn của Viêm Hồn Hổ không ?
-Ta chắc chắn,không sai vào đâu được .
-Loại nguyên tố thú linh hồn này đã bị tuyệt diệt từ rất lâu nay lại xuất hiện ở Ưng Thành,đúng là điều kì lạ …..
Con ngươi trong bóng đen sáng lên vẻ không tin tưởng đối phương,người kia nhìn thấy ánh mắt đó liền trầm giọng .
-Nếu ngươi không tin thì có thể cho triệu tập Đế Cẩu,mũi của nó chắc chắn không sai chứ ?
-Được !! Việc này vẫn chưa xác định rõ,ta sẽ đi một chuyến tới Đế Cẩu,ngươi hãy tra rõ .
Nói xong thì một bóng đen biến mất,bóng đen còn lại thì ở trên miệng nhếch lên nụ cười .
Thái dương vừa tờ mờ nhô lên,trong phòng,Trần Hoàng miệng nhả ra một luồng khí trắng,đứng dậy vặn mình rồi đi vào tẩy rửa,cả đêm qua hắn liên tục hấp thu nguyên tố khí vẩn chuyển ấn kí nhưng cũng rất chậm chạp,ấn kí lam xà kia cũng chỉ nhích được một ít từ đại não xuống tới trán .
Đang thư thái trong phòng tắm thì có tiếng gõ cửa vang lên,Trần Hoang xoa xoa hai bên thái dương rồi lấy một cái khăn trắng quấn phần bên dưới của mình lại để lộ bộ ngực trần,hắn ngáp dài ngáp ngắn từng bước lười đi ra,có thể nói là tu luyện không cần ăn uống hay nghỉ ngơi gì nhiều nhưng ở cấp độ như hắn thì chỉ mới là tập tành thôi nên việc suy yếu cơ thể vẫn diễn ra chỉ là đỡ hơn người bình thường .
-Tới đây,tới đây .
Mở cửa ra thì chợt một mùi hương quen thuộc ập vào khứu giác làm Trần Hoàng thấy thoải mái,nở nụ cười ấm áp đưa tay lên chào nhưng hắn có hay hình dạng mình lúc này .
-Chào muội,đến sớm quá ta .
Hương Hy thấy bộ dáng của Trần Hoàng thì trên mặt đỏ tía tới tai,cúi đầu xuống lúng túng nói .
-Huynh…..huynh….huynh mặc đồ vô trước .
Trần Hoàng đang cười thì mặt tối sầm lại,hắn gặp Hương Hy mà quên mất mình đang trong hình thái nào .
“Rầm” .
Cửa bị đóng lại một cách mạnh bạo,làm Hương Hy thở phào ra,con ngươi lóe lên,đôi môi chúm chím khẽ trề ra thầm nghĩ .
“có gì phải nhanh lẹ như thế chứ,không phải hồi nhỏ xem hết rồi sao” .
Nghĩ đến đây má hai bên của nàng bỗng hồng hơn,vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ đó,cửa phòng được mở ra lần nữa,Trần Hoàng quần áo đã chỉnh tề,hơi ngượng giả vờ ho .
-Khụ,khụ mời muội vào .
Hương Hy nở nụ cười lém lỉnh cất bước vào,nàng đặt hộp đồ ăn lên trên bàn rồi ngồi xuống tỉ mỉ quan sát Trần Hoàng,Lục Miêu đang ngáy ngủ gặp mùi thức ăn thì cái cục bông ở đằng sau cơ thể cũng lắc qua lắc lại y như ở trạng thái tiểu hổ .
Trần Hoàng bị Hương Hy nhìn chăm chú như thế không khỏi chột dạ,hắn chỉ biết mỉm cười . Hương Hy lườm hắn một cái rồi nói .
-Lần này tha cho huynh .
Lục Miêu thì không để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh cho lắm,nó bây giờ chỉ đợi khai vị món ăn . Hương Hy thấy tên háu ăn này hai tay đã bưng sẵn đồ đựng thức ăn,hai mắt cũng sáng rỡ,liền nở ra nụ cười hiền hòa nhìn nó,bắt gặp nụ cười đó,Lục Miêu khóe miệng giựt mấy cái,thầm nghĩ có chuyện không ổn .
Suy nghĩ vừa dứt thì một củ cà rốt bay thẳng lên trước mặt Lục Miêu,nhìn củ cà rốt một cách ngơ ngác rồi đưa mắt thấy một tên chuẩn bị ăn,một kẻ che lại miệng cười trên nỗi đau kẻ khác .
-Hương Hy a,hình như bữa sáng của ta có gì đó không đúng .
-Đâu,ngươi nhìn lại xem .
Lục Miêu cầm củ cà rốt lên đưa trước mặt Hương Hy nói .
-Cái này sao ta nuốt được ?
Nhìn bộ dáng của Lục Miêu lúc này,Trần Hoàng không khỏi che miệng nổi,hắn cười ha hả không thôi,một tên gia hỏa nóng nảy kiêu căng nhưng bây giờ trong bộ dạng của tiểu Lục Thố đi đòi hỏi bữa ăn thật làm cho người ta buồn cười gì đâu .
Nếu không nhận biết nhau từ sớm thì có lẽ bộ dạng đó thật dễ thương đi chứ nhưng hiện tại không phải thế .
Lục Miêu thấy mình bị cười thì nổi nóng .
-Ta liều với ngươi !!!
Nói xong,củ cà rốt trong tay Lục Miêu nhắm hướng Trần Hoàng bay đến,vì đề phòng trước gia hỏa này sẽ nổi nóng,Trần Hoàng đã đưa tay nhanh chóng bắt lấy củ cà rốt,Lục Miêu từ phía sau củ cà rốt phóng lên .
Nhưng chưa kịp ra chiêu thì Lục Miêu đã khựng lại,mặt biến sắc,lui lại chỗ ngồi,Trần Hoàng trong chốc lát cũng im bặt,dừng lại hoạt động .
Hương Hy từ người tỏa ra một tia nguy hiểm làm cho một người một thú chuẩn bị bem nhau thì đình chỉ,nhận ra mặt không phục của Lục Miêu thì nàng giọng tự nhiên hỏi .
-Ngươi còn có ý kiến gì ?
Lục Miêu vẫn thế,vẫn đưa củ cà rốt lên nói,nhưng lần này nói rất nhỏ nhẹ .
-Cái này sao ta ăn được,ta không ăn chay a .
-Ngươi thử ăn xem ?
Lục Miêu im lặng,nhìn sang Trần Hoàng thì thấy cái tên kia đã cặm cụi ăn không điếm xỉa gì đến mình,nhìn củ cà rốt rồi ngước lên nhìn thấy ánh mắt Hương Hy vẫn nhìn nó,trong lòng thầm oán,nhắm mắt đưa củ cà rốt tới trước cái mũi hồng hồng hít một cái,nhưng vẫn không nhận ra mùi hương gì khác .
Đành bỏ vào miệng,nhưng khi cắn miếng đầu tiên thì đôi tai thỏ đang cụp xuống bỗng dựng lên,mắt đang nhắm cũng mở ra ngạc nhiên nhìn Hương Hy đang nở nụ cười đắc ý .
-Ăn lẹ đi,ta không muốn ngày đầu tiên đi nội viện lại bị trễ .
Lục Miêu không nói gì chỉ chăm chú gặm sạch củ cà rốt,Trần Hoàng cũng ăn xong phần của mình,đánh cái ánh mắt khó hiểu qua nhìn Lục Miêu gặm cà rốt,không lẽ gia hỏa này đổi khẩu vị .
Dùng xong bữa sáng,cả ba người bắt đầu lên đường,trên đường đi Trần Hoàng cũng biết được vì sao Lục Miêu chịu gặm củ cà rốt kia một cách ngon lành,bởi vì củ cà rốt đó được làm từ thịt nguyên tố thú,Hương Hy vì sợ lộ ra thân phận của Lục Miêu nên đã nghĩ ra cách này .
Hai người một thú vừa đi vừa tán dóc rất nhanh chóng tới nơi tụ tập mà hôm nọ Lạc La chỉ định nhưng có điều quái lạ là không có một ai đứng đây,Trần Hoàng gãi gãi đầu khó hiểu,theo trí nhớ của hắn thì sau khi bị ngã xuống thì không biết gì diễn ra tiếp theo dù có nghe tiếng động đi nữa .
Hương Hy thì vỗ cái trán một cái,nàng làm sao mà lại quên cái tên xui xẻo kia bị nàng hành hung phải nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày chứ .
-Hình như chúng ta đến sớm ?
Trần Hoàng ngây thơ hỏi,Hương Hy cười hì hì .
-Không có,chúng ta đến sai ngày .
-A,thật chứ ?
Trần Hoàng đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về hướng Hương Hy,Lục Miêu chuẩn bị mở miệng nói thì bắt gặp ánh mắt muốn giết người hướng nó làm cho lửa trong cơ thể có chút hơi lạnh ……
Thấy bầu không khí có gì đó hơi lạ,Trần Hoàng lên tiếng .
-Muội biết đến sai ngày sao vẫn cùng ta đến ?
Hương Hy phồng má lên nói .
-Đi đến đây muội mới nhớ mà .
Trần Hoàng thấy hai bên má Hương Hy phồng lên không khỏi đáng yêu nhịn không được lấy tay bóp một cái .
-Coi như việc sáng nay hòa nhé ?
Hương Hy bị tác động lên khuôn mặt,hai bên má ửng hồng cúi đầu xuống nói nhỏ .
-Vâng .
Lục Miêu nhìn thấy cảnh tượng này vội truyền âm cho Trần Hoàng .
“cái tên ngu ngốc,ngươi lại làm nàng đỏ mặt kìa” .
Trần Hoàng nghe xong thì mới để ý,cái đầu hắn ngó qua ngó lại tứ phía để xem có hình bóng Diêu Long thúc ở gần đây không .
Thiệt là việc thấy Hương Hy đáng yêu mà hắn muốn đụng chạm một tí đã trở thành thói quen nên nhiều lúc Trần Hoàng cũng chả để ý đối phương đang ngại ngùng .
Thở phào nhẹ nhõm,lau đi những giọt mồ hôi trên trán khi thấy xung quanh không có hình bóng “thân quen”,Trần Hoàng ghé bên tai Hương Hy nói nhỏ .
-Sau này muội đừng đỏ mặt khi ta đụng chạm những lúc muội dễ thương được không ?
Trần Hoàng rất là ngây thơ,hắn chỉ có trong đầu nghĩ sao thì nói thế mà đâu hay Hương Hy mặt lại càng thêm đỏ khi nghe câu đó,nàng lắp bắp đáp .
-Không….. không làm được a .
Trần Hoàng nghe xong không khỏi buồn cười nhưng cười không được,cứ nghĩ đến cảnh sau này Hương Hy dễ thương mà hắn lại không được đụng chạm thì rất là khó chịu mà nếu muốn đụng chạm thì hắn phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị ăn một trận đến từ phụ thân Hương Hy .
-Diêu Long thúc cấp bậc tu luyện là gì,muội có biết không ?
Hương Hy thấy Trần Hoàng hỏi về phụ thân mình thì mặt cũng bớt đỏ lại,nói .
-Theo muội là hơn Lạc La thúc một đại cấp bậc .
Nghe xong câu trả lời của Hương Hy thì Trần Hoàng ngạc nhiên còn có kinh sợ,hắn chỉ biết là sư thúc hắn thua phụ thân Hương Hy một ít mà bây giờ mới biết “một ít” kia là cả một đại cấp bậc .
Nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất thay vào đó là sự kiên quyết .
-Ta nhất định sẽ vượt qua Diêu Long thúc để ….
Nói đến đây Trần Hoàng nhìn về phía Hương Hy hai mắt sáng lấp lánh như tinh tinh .
Lục Miêu thấy vậy liền khinh bỉ Trần Hoàng,Hương Hy thì ngạc nhiên hỏi .
-Để làm gì ?
-Để sau này khi muội dễ thương ta có thể đụng chạm mà không phải sợ Diêu Long thúc đánh hahaha .