Chương 25: Nó Là Luyện Dược Sư

Hương Hy vội đỡ lấy cơ thể Trần Hoàng đang đổ ra,nước mắt cố kìm nén đã chảy dài hai bên má,nàng vội lấy khăn lau đi những vết máu trên khuôn mặt thiếu niên non nớt,lòng nàng đau xót khi thấy hắn tu luyện đến lúc ngất đi,Lục Miêu ngồi dựa vào tảng đá thở phào nhẹ nhõm,theo như nó cảm ứng thì Trần Hoàng đã qua cơn nguy hiểm,chỉ là mất quá nhiều máu với đại não bị đau nhức nên mới tạm thời ngất xỉu,chữa trị và điều dưỡng vài hôm sẽ khỏi,Hương Hy đang lau những vệt máu trên khuôn mặt Trần Hoàng,chợt run run nói .

-Hắn …. không …. không có chuyện gì chứ ?

-Chỉ là mất máu với đại não bị thương nên ngất đi,hắn vẫn bình an .

Nghe được lời này của Lục Miêu,Hương Hy trong mắt vài phần lo lắng đã giảm,nàng vuốt nhẹ má Trần Hoàng rồi quay sang Lục Miêu ra hiệu đi tìm Lạc La sư thúc trợ giúp mang Trần Hoàng về .

Vừa mới thoát ra ngoài chưa kịp ngồi nghỉ đã bị sai vặt nhưng Lục Miêu nào có dám chậm trễ kẻo chọc giận nha đầu rồng cái này là nó coi như xong,nó biết Trần Hoàng chiếm vị trí trong Hương Hy như nào nên lập tức đứng dậy đi kiếm Lạc La . Khoảng nửa nén hương sau,bên ngoài hang động đã có tiếng gió thổi tới,phong bạo qua đi để lộ một bóng người mặc pháp tu màu nâu sậm trên vai là con mèo màu xanh đậm,tiếng chân vội vã bước đến bên cạnh Hương Hy .

Lạc La cầm tay Trần Hoàng lên rót vào đó một ít phong khí dò xét,khi thấy tình trạng của Trần Hoàng ổn định,Lạc La mới ngước lên nhìn tiểu cô nương trước mặt,nàng vẫn chăm chú mắt không rời khỏi khuôn mặt của thiếu niên đang tựa vô tay mình . Lạc La thấy thế thầm cười “tiểu tử vận khí tốt a”,ông vội đỡ Trần Hoàng dậy,lấy tay hắn quàng qua cổ ông rồi một tay điều động phong khí bao quanh cơ thể Hương Hy nhẹ nhàng đem nàng lơ lửng trên không,chân ông đạp nhẹ xuống đất thoắt cái đem Hương Hy và Trần Hoàng về viện tự .

Sắp xếp mọi việc ổn thỏa,Lạc La hơi đau đầu khi Hương Hy xin ở lại đến khi Trần Hoàng tỉnh,nghĩ sao thì nghĩ đây cũng là nơi thanh tịnh và có các giới luật của phật giáo,việc này hơi rắc rối nhưng nếu ông từ chối thì biết đâu cái tên Diêu Long kia lại đến đây “thăm hỏi” phương trượng nữa thì rắc rối a,ai mà không biết Diêu Long hết sức yêu thương hai cô con gái của mình,không để nữ nhi nhà mình chịu uất ức bao giờ,nhớ tới cảnh giao phong hôm nọ,chỉ cần Diêu Long nhìn thôi thì những tế bào có liên quan tới nước trong cơ thể của Lạc La liền bị sôi trào,ông không biết Diêu Long tu luyện chiến kĩ hay kĩ năng dị thường nào mà có thể làm được như vậy .

Từ lúc ông đem Trần Hoàng tới đây thì hẳn là chưa có Diêu Long,vài năm sau mới thấy tên đó đến trú ngụ,mà công nhận Diêu Long thiên phú không tệ,chừng ấy tuổi có thể đạt được cảnh giới kia,so với Lạc La thì quá là cao,nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để cho Hương Hy ở lại chăm sóc Trần Hoàng .

Ngày khảo nghiệm sắp diễn ra,Lạc La cũng bận không ít việc nên chăm sóc Trần Hoàng cũng cần người giúp,đi ra ngoài nhưng Lục Miêu vội lên tiếng .

-Việc chữa trị cho hắn để cho ta và Hương Hy lo,được không ?

-Tùy ngươi,có gì cần thì cứ đến phòng ta .

Lạc La đáp lại thản nhiên rồi biến mất,Lục Miêu cũng kì lạ về thái độ của ông,không lẽ đã tin tưởng nó đến vậy sao,chỉ là những người vừa mới gặp nhau không được bao lâu nhưng đã thập phần tin tưởng nhau giao cả tính mạng của cháu mình cho nó,trong lòng Lục Miêu không khỏi có một trận ấm áp,nó liếc sang bên giường,thiếu nữ váy hồng nhạt đang ngồi tay nắm lấy tay của thiếu niên thanh y,mắt không rời khỏi hắn nửa điểm sợ là chỉ sơ xảy một chút hắn sẽ biến mất,lắc đầu ngao ngắn nhìn hai người này Lục Miêu lên tiếng .

-Cơ thể của hắn bị mất máu khá nhiều,cần một vài đan dược bổ máu hoặc vật liệu khác có thể bồi thêm máu cho hắn .

-Ngươi nói vậy chắc là đã có chủ kiến .

Hương Hy vẫn giữ nguyên như trạng thái như vậy,lạnh lung đáp . Thầm than khổ,đúng là nữ nhân thập phần khó hiểu,là hắn tự bị như vậy chứ ta đâu muốn,ta còn liều mạng để cứu hắn a,suy nghĩ vậy thôi,Lục Miêu nào có dám nói ra trong lúc này .

-Vật liệu bồi bổ máu thì khá hiếm,đan dược bổ sung máu thì ta làm được nhưng ta cần máu của một nguyên tố thú cường đại một chút,nếu nguyên tố thú tầm thường thì vài chục con chắc sẽ đủ .

-Lấy máu của ta đi,bao nhiêu cũng được miễn làm hắn tỉnh dậy .

Hương Hy không do dự đáp,nàng đã bất lực trước sự đau đớn,thống khổ của Trần Hoàng khi hắn liều mình tu luyện,nàng ngỡ cứ tưởng rằng mỗi ngày tu luyện với hắn sẽ cùng gánh chịu được một ít khổ luyện cùng hắn,cả hai cùng mệt cùng vui nhưng nàng đã làm được gì ngoài đứng lặng nhìn thất khiếu của hắn rỉ máu .

Nàng thật sự bất lực khi thấy cảnh đó,chỉ biết đứng đó nhìn hắn và khóc,nàng không muốn mình trở thành người vô dụng bên cạnh hắn,không giúp được nhiều thì giúp được ít,nên khi nghe Lục Miêu nói có cách giúp Trần Hoàng hồi phục thì Hương Hy đã lên tiếng dứt khoát,quyết định giúp hắn hết sức . Lục Miêu trầm ngâm rồi nói .

-Máu của người là con lai,nên sẽ cần phụ trợ để ôn hòa,ta với ngươi phải vô sâm lâm kiếm .

-Không cần mất thời gian,ngươi nói với Lạc La sư thúc những thứ ngươi muốn rồi nhờ người đến nhà của ta nói với cha ta một tiếng là được .

Lúc này mà kêu nàng rời Trần Hoàng đi kiếm thảo dược phụ trợ sao ? ngay cả Trần Hoàng tỉnh lại có kêu thì nàng cũng sẽ không đi,đôi mắt thủy chung hướng về phía khuôn mặt thanh niên non nớt có chút nhợt nhạt vì bị thương trong khi tu luyện linh hồn,tay vẫn cầm tay hắn không buông bỏ,Lục Miêu nhìn cảnh này mà không khỏi lắc đầu,nó nhảy xuống dưới rồi tiến ra ngoài tìm Lạc La . Khoảng chừng sau ba canh giờ thì có tiếng mở cửa bước vào,Hương Hy vẫn như thế vẫn hai tay nắm lấy tay Trần Hoàng,mắt vẫn chăm chăm nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt,chợt có một bàn tay thon dài xoa nhẹ đầu nàng .

-Coi kìa muội của ta lại bị làm ra thế này,tên tiểu tử kia mà tỉnh lại ta sẽ cho hắn biết tay .

-Tỷ,sao tỷ lại đến đây .

Lời nói vừa dứt khiến Hương Hy đang chăm chú bị kéo về,người đến bên cạnh nàng là Hương Ly tỷ tỷ của nàng . Hương Ly một thân áo đỏ sậm bó sát làm lộ chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng,ngang eo nàng là cái đai lưng màu nâu nhạt quấn quanh tôn lên eo thon,đặt một cái túi nhỏ trên bàn rồi kéo cái ghế lại ngồi xuống gần Hương Hy,nhìn sắc mặt Trần Hoàng nhợt nhạt rồi ngó qua muội muội mình mặt như người mất hồn,Hương Ly bĩu môi .

-Cha nói ta đến đây xem tình hình thế nào,tiểu tử này còn nhỏ mà đã làm muội muội ta ra nông nỗi này không biết sau này còn ra sao .

-Tỷ này,muội tự bị chứ có liên quan gì tới huynh ấy .

Hương Hy mặt hơi ửng đỏ đáp .

-Thôi đi cô nương,lo lắng ra mặt thế kia mà còn ngụy biện .

Mặt Hương Hy lại càng thêm đỏ,lúc này nàng cũng không phản bác lại lời của tỷ tỷ mình chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Trần Hoàng,Lục Miêu không biết từ khi nào đã xuất hiện trên bàn nó đưa mũi đến gần cái túi nhỏ kia,Hương Ly thấy thế cả kinh nhanh chóng đứng dậy nhằm xua đuổi nó khỏi cái túi dược liệu mà Lạc La sư thúc dặn mang tới theo lời muội muội mình .

Nàng vừa đứng lên liền bị Hương Hy kéo tay lại,vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn cái mũi nhỏ của Lục Miêu đảo quanh khắp cái túi,đánh giá xong dược liệu Lục Miêu liền nói .

-Đúng là đồ tốt rồi .

Hương Ly trợn mắt nhìn cảnh tượng con nguyên tố thú này biết nói,rồi nàng quay qua nhìn Hương Hy nhưng chỉ thấy muội muội mình vẫn giữ nguyên tư thế chăm chú nhìn Trần Hoàng,Lục Miêu thấy thế cũng lên tiếng giải thích mọi chuyện về nó vì lúc trước khi chữa thương ở nhà Hương Hy nó không dám ra mặt vì sợ bọn họ có chủ đích khác với nó nên ngoài Hương Hy ra thì Hương Ly và Diêu Long không ai rõ thân phận của nó,Hương Ly nghe xong gật đầu liên tục rồi nàng chợt nhớ ra điều gì quay qua Hương Hy hỏi .

-Muội cần những dược phẩm này để chữa thương cho hắn nhưng không có luyện dược sư thì làm sao luyện chế ra được .

Hương Hy tay nhẹ đưa lên chỉ về phía Lục Miêu,Hương Ly với ánh mắt kì lạ nhìn về Lục Miêu,bị nhìn như thế không biết bao nhiêu lần nên Lục Miêu cũng không để ý lắm,nó tiến lại gần cái túi rồi tháo nút thắt bên trong cái túi là hai hộp gỗ,mở ra thì có dược hương tỏa nồng đậm,đúng là thứ nó cần và trong ánh mắt chăm chú của Hương Ly,Lục Miêu nhẹ nhàng đem gốc dược liệu đó bỏ vào trong miệng,Hương Ly trợn to mắt quát lên .

-Ngươi dám !!!

Lân phiến bắt đầu nổi trên tay của nàng,nói gì chứ tính cách của nàng đa phần là đều giống Diêu Long,được hưởng đôi lông mày bán nguyệt từ cha làm nàng thêm dữ tợn nay lại trơ mắt thấy Lục Miêu nuốt dược liệu mà muội muội nàng chuẩn bị để chữa thương cho Trần Hoàng ngay trước mắt mình thì không khỏi cả giận .

Làm gì chứ đừng có mà coi thường sự kiêu ngạo của Long tộc a,dám ăn đồ của lão nương thì ngươi tới số rồi,dứt lời thì thân Hương Ly đã động tới chỗ cái bàn,Lục Miêu mới nuốt gốc dược liệu,nó cũng giật mình vì tiếng quát của Hương Ly nhưng khi kịp phản ứng lại thì xuất hiện trước mặt nó là một long trảo mờ mờ,tóm cổ họng nó đưa lên,đôi mắt có phần sát khí toát ra từ trên Hương Ly cộng thêm đôi lông mày bán nguyệt làm nàng chính thức trở nên hung dữ như muốn lập tức lấy mạng của Lục Miêu,Hương Hy đang chăm chú quan sát Trần Hoàng thì cũng vì bên tỷ nàng mà thở dài .

-Tỷ mau buông nó ra .

Hương Ly tay vẫn nắm lấy cổ họng Lục Miêu,ngạc nhiên nhìn Hương Hy,không phải muội muội mình cần dược liệu để chữa trị cho tên kia sao mà cái con Lục Hổ này lại một hơi nuốt lấy gốc dược liệu như không có gì xảy ra trước mắt nàng,thế mà Hương Hy lại kêu thả nó .

Lục Miêu hai chi trước nắm lấy tay của Hương Ly được bao bọc long trảo mờ mờ,hai chi sau dãy dụa muốn thoát,Hương Hy thấy thế nói tiếp khiến Hương Ly giật mình kinh hãi .

-Nó là luyện dược sư,tỷ làm vậy rồi ai luyện dược cho chúng ta nữa .