-Cha muội qua bên Hỏa Quốc để đổi đan dược với mua một ít dược phẩm rồi .
- Hỏa Quốc sao .
Hỏa Quốc nằm ở phía bắc đại lục,ở đó nổi tiếng là chức nghiệp luyện dược sư . Vì chỉ có những hỏa giả mới có thể sử dụng được ngọn lửa trong cơ thể để luyện dược .
Chức nghiệp luyện sư khá phổ biến ở trong Hỏa Quốc nhưng lại rất thưa thớt ở các quốc gia còn lại vì chỉ một hỏa giả mới có thể làm được luyện dược sư,ngọn lửa của họ tuy không có đặc thù nhưng chỉ có họ mới có thể tạo ra ngọn lửa trong nhiều giờ để phối hợp các loại nguyên liệu ngưng ra đan dược,vì thế Hỏa Quốc có thể coi là cái nôi của luyện dược sư .
Những vị luyện dược tài ba đều từ Hỏa Quốc xuất ra,bằng chức nghiệp đó của mình họ đến bất kì nơi đâu cũng có người mời chào và trân trọng .
Nói về ngọn lửa của họ thì đa phần là do nguyên tố hỏa tạo thành nhưng có những thành phần riêng biệt khác là sử dụng lửa của tố thú hệ hỏa,lửa của tố thú thì có tính chất hung bạo hơn,nên phải có tinh thần lực kiên trì thì mới chế phục được nó không thì sẽ dẫn đến phản phệ trong quá trình luyện đan hoặc hấp thu nó và trong số những ngọn lửa đó thì có một loại lửa được lại biến dị hỏa,được tạo thành từ một nguyên tố khác kết hợp với nguyên tố lửa .
Nhưng biến dị hỏa này rất hiếm khi xảy vì người có trường hợp này đều là dẫn đến tự bạo mà chết hoặc cả hai luồn tố khí tự tiêu thất lẫn nhau .
Mà nói đến đan dược thì lại càng trân quý,một viên đan dược dù là thấp nhất cũng có thể giúp một người có chín dòng lưu khí dễ dàng tấn cấp trở thành một tố giả thật thụ,đan dược còn nói lên cấp bậc của luyện dược sư,phẩm cấp càng cao càng được cường cấp bậc cao giao lưu,vì khi tu luyện đến cấp bậc cao thì việc đột phá rất là khó .
Có người cả chục năm mới đột phá lên được một cấp mà tuổi thọ thì có hạn,dù mỗi lần thăng cấp thì tuổi thọ có tăng nhưng nếu dùng số tuổi thọ đó mà mười năm mới thăng lên một cấp thì cho dù gấp hai hay ba tuổi thọ thì cũng khó mà đột phá cấp bậc kế tiếp trong tu luyện,vì thế họ phải mượn nhờ ngoại lực là đan dược trợ giúp thì tỉ lệ thăng cấp sẽ mong chóng hơn,nên luyện dược sư là chức nghiệp được chào đón nhiều nhất .
- Thế phụ thân định đổi đan dược gì cho muội thế
Trần Hoàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi .
- Tố Sư Đan .
Trần Hoàng kinh ngạc rồi lắp bắp hỏi .
- Tố Sư Đan! Muội .... muội sắp đột phá lên tố sư ư .
- Nào có dễ như thế chứ .
Hương Hy nhíu mày lại nói .
- Là cho sư tỷ của muội .
phù
Trần Hoàng thở ra một hơi,nếu cô bé này bằng này tuổi mà đạt được tố sư thì hắn sẽ tình nguyện bỏ tu luyện đi quét lá chặt củi,Hương Hy kém hắn hai tuổi . Mà nhắc đến tu luyện thì mặt hắn trầm xuống hẳn,hiện giờ hắn cũng khác gì một tên bỏ đi đâu . Thấy sắc mặt của Trần Hoàng ko được tốt Hương Hy khẽ nói .
- Lần này cha muội cùng tỷ đi luôn nên muội muốn xin huynh cho muội ở lại viện tự với huynh hihi .
Trần Hoàng đảo cặp mắt trắng dã xong xoa đầu Hương Hy .
- Được rồi theo ta,để ta nói với sư thúc .
Trần Hoàng kéo tay Hương Hy vô trong viện tự. Đi một lúc đến trước cửa một căn phòng. Ở trong đó có tiếng phạn âm,nghe được tiếng bước chân thì tiếng gõ mõ dừng lại .
- Trần nhi đó hả,vào đi .
Trần Hoàng nhẹ nhàng mở cửa đi vào,trước mặt hắn là một vị sư chùa mặt chừng bốn mươi tuổi nhưng không có nếp nhăn nào hết,đôi mắt hiền hòa nhìn hắn rồi nhíu mày nhìn vào cô bé đi sau hắn .
- Bái kiến Lạc La sư thúc .
Thấy ánh mắt của sư thúc nhìn vào Hương Hy thì Trần Hoàng trình bày sự việc .
- Như thế cho nó ngủ chung với ngươi đi .
Lạc La sư thúc cười trêu đùa. Trần Hoàng trừng mắt nhìn vị sư thúc của mình mà hắn không để ý hai bên má của Hương Hy đã ửng hai vần mây hồng .
-Để ta nói người đưa cô bé đi .
Nói xong Lạc La tùy tiện kêu một chú tiểu vào rồi nói nhỏ rồi dẫn Hương Hy đi .
- Tiểu nha đầu Hương Hy càng lớn càng có điểm kì quái .
Từ Hương Hy thì Lạc La cảm nhận được một chút gì đó mờ ám,lầm bầm nói .
- Sư thúc sao thế ?
- Không có gì,ngươi đã hấp thu được một sợi phong khí nào chưa ?
Lạc La nhìn Trần Hoàng hỏi . Nghe được câu hỏi thì sắc mặt của hắn ủ rũ đi hẳn. Thấy sắc mặt hắn không tốt Lạc La vỗ vai hắn .
- Ngươi cứ yên tâm,ngươi không phải là đồ bỏ đi,ta khẳng định với ngươi là vậy .
- Con không phải là đồ bỏ đi vậy chắc là con hoang rồi .
Trần Hoàng cười tự giễu mình,đúng thế hắn từ nhỏ không biết cha mẹ mình là ai chỉ có sư thúc bên cạnh chăm sóc,bảo bọc hắn,dù có hỏi sư thúc bao nhiêu lần thì ông vẫn cứ không nói cho hắn biết cha mẹ còn sống hay đã chết mà lúc nào cũng nhận được một khuôn mặt đầy bi thương và buồn bã của sư thúc,không lẽ cha mẹ mình đã chết nhưng nếu đã chết thì sao sư thúc lại giấu mình,nhưng vì tâm trạng của sư thúc thất thường nên Trần Hoàng không hỏi nhiều về vấn đề này,hắn đã quen sống thế này chỉ có một chút thiếu thiếu khi còn bé nhìn thấy mấy đứa trẻ cùng tuổi vui đùa cùng cha mẹ mà mình thì không được,Lạc La thấy Trần Hoàng nói thế trầm giọng .
- Ngươi đừng nói lung tung,mọi thắc mắc của ngươi sẽ được giải đáp khi ngươi trở thành cường giả .
Nghe xong thì Trần Hoàng cười cười gãi đầu,cái mức độ đó e rằng với hắn chỉ nằm mơ,bây giờ cả một cái trở thành tố giả hắn còn chưa làm được huống gì trở thành cường giả .
Một người không hấp thu được tố khí thì làm sao trở thành một tố giả huống chi trở thành một cường giả,sư thúc nói như thế nghĩa là hắn mãi mãi không biết được thân thế của phụ thân mẫu thân hắn sao . Đột nhiên từ trong tay Lạc La phóng ra một quyển trục màu đen rớt trước mặt bàn .
- Đây là công pháp tu luyện tố khí,ngươi cầm lấy đi .
Nghe xong Trần Hoàng ngẩn ra mặt nhìn vị sư thúc của mình một cách khó hiểu,bản thân đã không hấp thu được tố khí thì làm sao mà tu luyện công pháp,vả lại công pháp là để giúp mình hấp thu tố khí nhanh hơn nhưng bản thân hắn tố khí không hấp thu được thì học công pháp làm gì chứ,thấy biểu hiện trên mặt Trần Hoàng,Lạc La cả giận quát .
- Ngươi không phải đồ bỏ đi!!! Ta buồn ngủ rồi,ngươi lui ra đi .
Thấy sư thúc thay đổi nhanh như chớp Trần Hoàng thầm than không ổn,những lần nhắc đến phụ thân phụ mẫu hay chuyện tu luyện đều đi đến một kết cục là chọc sư thúc nổi giận,vội ra lễ rồi chuồn thật lẹ kẻo sư thúc không kiềm chế được thì nguy .
Thấy Trần Hoàng đã đi,Lạc La khuôn mặt tràn vẻ bi thương,đôi mắt khẽ cụp xuống,ông làm sao mà không hiểu cảm giác của Trần Hoàng cơ chứ,ông đã chăm sóc hắn từ cái ngày chia ly đó được mười bốn năm,mười bốn năm nay ông không hề nhận được tin tức của hai người kia,không hề có một tin tức nào cả dù ông có trở lại nơi mà họ chia tay nhưng không thấy một bóng hình nào,trong mười bốn năm cái tên thanh niên kia sao lại không đến thăm con hắn không lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì vào đêm đó sao,luẩn quẩn trong vòng suy nghĩ quá khứ Lạc La thở dài lẩm bẩm .
“ta sẽ chăm sóc nó thật tốt,hai người các ngươi cứ yên tâm nếu ngươi mất thì còn nàng,ta sẽ liều cái mạng già này để có thể đem nó đi gặp nàng” .