Dưới màn mưa đêm,có ba bóng đen thoăn thoắt vượt từng ngọn cây tiến về phía sâm lâm,chúng di chuyển với tốc độ cao như đang trốn chạy một điều gì đó .
Dưới màn mưa đêm mập mờ,tiếng sấm sáng chói làm lộ ra diện mạo ba bóng đen,hai nam một nữ . Người nam có chiều cao một thước bảy chạy ở sau như hộ tống hai người,phía trước là một nữ tử đeo khăn che mặt chỉ lộ ra con ngươi trong suốt thập phần lo lắng,người nam đi kế bên có phần mập mạp chỉ cao chừng một thước năm .Vượt qua từng ngọn cây như linh hầu cuối cùng ba cái bóng đen dừng lại,người nam phía sau đi lên cất tiếng nói .
-Nếu cứ như vầy thì chúng ta sẽ không thoát .
-Thế bây giờ phải làm sao .
Giọng thiếu nữ run run cất tiếng,người nữ tay đang ôm một đống vải trong đó như có sự sống khộng ngừng cọ quậy,người nam mập mạp không nói gì mắt hướng bóng đen cao to kia ý bảo ngươi làm sao ta sẽ vậy,bóng đen cao to kéo mũ trùm xuống lộ ra khuân mặt của một thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi,tuy không anh tuấn nhưng có nét tiêu sái,con mắt bên phải nhắm lại như che dấu điều gì,nhẹ nhàng đi đến bên thiếu nữ kéo mũ chùm của nàng xuống rồi nhẹ nhàng kéo tấm vải mỏng che đi khuôn mặt của nàng,lộ ra net thanh tao,vẻ đẹp nhẹ tựa như hoa sen tỏa nắng trong bùn lầy .
Trước sự run rẩy của nàng,nam thanh niên vuốt nhẹ lên khuân mặt tuyệt sắc rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu,tay phải xoay nhẹ lấy ra một vật gì đó giống hắc thạch bóp nhẹ quăng ra một bên tạo thành một cái hắc động xoay tròn,thiếu nữ tràn ngập trong men tình không để ý đến mọi vật xung quanh,thanh niên mập mạp lắc đầu thở dài,tay trái của thanh niên cao to kia vội ôm thiếu nữ vào lòng trao nụ hôn mãnh liệt,thiếu nữ gắt gao một tay ôm vật nọ tay kia ôm sau gáy thanh niên như không muốn rời khỏi nụ hôn ấy nhưng một cái động nhẹ nàng đã phát hiện vật mình ôm đã rời khỏi tay nàng môi nàng đã dứt ra khỏi môi thanh niên kia,rồi một luồng nhu lực đẩy nàng sang bên phải rơi vào hắc động đang xoay tròn kia,nước mắt tuôn rơi nàng muốn chạy đến bên hắn ôm hắn vào lòng nhưng lực hút của hắc động quá mạnh nàng không thể chống,lệ đã làm mờ đi hình ảnh thanh niên đang ôm một vật trong tay miệng nở một nụ cười ấm áp hiền hòa,vụt một cái hình ảnh đã biến mất,nàng xuất hiện trong một thôn quê,người run rẩy như muốn ngã xuống,hắn sử dụng ngọc giản dịch chuyển không gian để đưa nàng đi sao,trong đầu nàng bây giờ hoàn toàn trống rỗng,ngã ngồi xuống ngất đi …
Trở lại khu sâm lâm nọ,thanh niên cao to tay ôm vật nọ của thiếu nữ khi thấy hình ảnh nàng biến mất cùng hắc động,nước mắt của hắn đã tuôn nhưng vội kiềm chế lại quay mặt về phía thanh niên mập mạp,ném vật nọ đến chỗ hắn,mập mạp vội ôm lấy vật kia,mặt cả giận mắng .
-Ngươi xem nó như món đồ sao cứ ném lung tung thế .
Nói xong mập mạp thanh niên kéo kéo miếng vải ra làm lộ một khuân mặt của một đứa trẻ đang ngủ say,lấy tay xoa xoa đầu đứa bé quay qua thanh niên cao to nói .
-Bây giờ chúng ta đi đâu ?
-Chia ra làm hai hướng,ngươi đến Phong Quốc chăm sóc nó thật kĩ .
Thanh niên mập mạp vội nói .
-Còn ngươi,đừng nói ngươi sẽ liều mạng ngăn lại bọn chúng .
Thanh niên cao to cười ha hả .
-Ta đâu có hận quá mất khôn,ngươi lo phần mình,ta sẽ tự lo cho bản thân được .
-Rồi thời điểm chúng ta hội tụ là khi nào ?
Thanh niên cao to trầm ngâm một tí rồi nói .
-Ta không biết,có thể là vô hạn gặp lại .
Lời nói dứt xong không khí trở nên yên tĩnh lạ thường,nhưng chỉ sau một khắc nam thanh niên cao to bỗng nhìn vào một nơi trên không trung lẩm bẩm nói .
-Bọn chúng sắp tới rồi,ngươi mau đi thôi .
Tiếng nói vừa dứt,một giọng nói già nua vang vảng không gian bốn phía ập tới mang theo luồn uy áp cực đại .
-Tiểu tử,biết khôn ngoan thì giao đứa trẻ ra bổn Tiên sẽ cho người được chết một cách thống khoái .
Thanh niên cao to quay mặt sang mập mạp chậm rãi nói .
-Lạc La,hãy chăm sóc nó thật kĩ .
Thanh niên mập mạp không nói gì chỉ đáp lại một cái gật đầu với ánh mắt kiên quyết,thanh niên cao to ngửa mặt lên trời cười ha hả,mặc cho mưa như thế nào hắn cứ cười rồi vỗ vai mập mạp thanh niên ý bảo đi lẹ,mập mạp thanh niên xoay chân lập tức tiến vào sâm lâm,nhưng vội ngừng bước quay mặt lại cất tiếng hỏi .
-Tên thằng bé là gì ?
-Trần Hoàng !!!
Nghe được câu trả lời thỏa đáng bóng người cũng khuất sau những tán cây cổ thụ to,nhưng dường như có một âm thanh len lẻn truyền vào tai Lạc La khiến hắn cũng phải lắc đầu cười . Đi được một nén hương Lạc La nghe một tiếng nổ cực lớn phát ra phía sau mình,đứa trẻ trên tay bỗng òa khóc nức nở,hắn vội vàng xoa đầu đứa trẻ vỗ về,lẩm bẩm .
“hài tử ngoan,sư thúc sẽ chăm sóc ngươi thật tốt”
Câu nói vừa dứt con ngươi cũng rơi lệ,chân vận mạnh tăng tốc cực hạn . Phía thanh niên cao to đang đứng trước không trung xuất hiện một cái hắc động không gian,một bàn tay gầy guộc thò ra,thanh niên cao to miệng nhếch lên con ngươi bên phải chầm chậm mở ra
............................................
Nguyên Tố Đại Lục, các tố giả lấy năng lượng của các nguyên tố tự nhiên mà rèn luyện bản thân. Đông tây nam bắc lần lượt là nơi toạ vị của Băng Quốc, Thổ Quốc, Hoả Quốc, Lôi Quốc. Trong sân của 1 ngôi chùa phía trên núi, từng bóng người đang ngôi toạ tĩnh, hấp thu nguyên tố khí .
-Aizz, ta tu luyện như thế mà mới có 4 dòng phong khí thôi.
- Ngươi còn đỡ, ta mới đạt được 3 dòng. Nhưng so ra còn đỡ hơn cái tên Trần Hoàng kia, hắn vô đây đã được 2 năm mà chẳng hấp thu được dòng phong khí nào, đúng là đồ bỏ đi, hahaha.
Ở 1 góc trong của sân, một thiếu niên chừng 14 tuổi trán ướt đẫm mồ hôi đang cố gắng hấp thu từng sợi phong khí . Khi nghe đám người kia nói vậy hắn liền cười tự chế giễu mình .
- Không lẽ ta là đồ bỏ đi thật ?
- Hoàng huynh, huynh đừng để ý tới bọn chúng .
Đang suy nghĩ thì một giọng nói của 1 thiếu nữ vang lên,Trần Hoàng quay lại xoa đầu cô bé và nói .
- Diêu Hương Hy nha đầu này, ngươi đừng an ủi ta nữa a!!
- Huynh sau này sẽ siêu siêu hơn bọn họ . - Hương Hy bĩu đôi môi nhỏ nhắn lên nói lại . Trần Hoàng chỉ đành gật đầu cười .
- Hôm nay các ngươi tu luyện đến thế thôi, hãy về nghỉ ngơi .
Người vừa lên tiếng là Thanh La sư phụ,một trong những nguời quản lý ngoại viện tư nơi Trần Hoàng tá túc .
- Bất quá ta phải nhắc các ngươi, kiểm tra hằng năm của viện tự chỉ còn nửa năm, những ai không đủ chín dòng phong khí thì sẽ được trả về .
Những tiếng xôn xao bàn tán nổi lên,những người mới được năm dòng phong khí thì lo lắng còn những người ba dòng thì mặt trắng bệch ra .
- Hắc hắc, Trần Hoàng ta nghĩ ngươi nên đi quét lá khô trong viện đi, chứ ở đây chả được gì đâu .
- Đằng Liễu người thôi đi được không, có giỏi thì tỉ thí với ta này đừng bắt nạt Trần Hoàng .
Người vừa lên tiếng là 1 thiếu niên 14 tuổi, hắn rất thích Hương Hy nhưng nha đầu kia nào ngó tới hắn suốt ngày chỉ có Hoàng huynh, nhân dịp này hắn đem việc này ra để làm mất mặt nào ngờ đã bị người khác chặn họng .
- Lâm Mộ ngươi đừng có suốt ngày chỏ mũi vô truyện người khác,có lúc gặp nạn không hay .
Nói xong Liễu Đằng mang bộ mặt tức giận đi về.
- Cảm ơn Lâm Mộ đại ca .
- Aizzz, ta với ngươi còn khách khí, đừng để ý những gì tên đó nói, nếu không làm tố giả thì làm những công việc khác .
- Trời cũng tối rồi ta về trước mai gặp lại .
- Để đệ tiễn huynh, Lâm Mộ .
Đúng là từ lúc được sư thúc đưa vô đây,Trần Hoàng chưa từng tu luyện được một tí gì cả,tiễn Lâm Mộ xong mang vẻ mặt chán nản bước vô thì bắt gặp nụ cười giảo hoạt của nha đầu Hương Hy,thầm than không biết sắp có chuyện gì xảy ra nữa đây,tiểu ny tử này khi còn bé đã mang không ít bất ngờ lẫn niềm vui cho Trần Hoàng,từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng sự bảo bọc của sư thúc,đúng thế hắn không có cha lẫn mẹ chỉ có một mình sư thúc và Hương Hy làm bạn tuổi thơ ấu,năm mười hai tuổi được đưa vô đây tu luyện nhưng trong hai năm không thấy một sự tiến bộ nào cả,hắn không hấp thu được tố khí .
Quá chua xót là một nhân loại tồn tại trên Nguyên Tố Đại Lục mà không hấp thu được nguyên tố khí và không trở thành được tố giả thì còn sống để làm gì,ngay cả người dân bình thường cũng có thể điều khiển được một ít tố khí,đằng này Trần Hoàng thì không a,đang miên suy nghĩ về số phận mình thì tiếng cười của Hương Hy kéo Trần Hoàng trở lại .
-Hì Hì .
-Này có chuyện gì thì nói đi,muội cười hoài làm ta sợ .