-Cô ấy tỉnh rồi sao Ly tỷ ?
Trần Hoàng và Hương Hy đi vào trong phòng của Hương Ly hỏi thăm Kiều Trân sau khi đi chơi về, khi họ đẩy cửa vào, chỉ có Kiều Trân đang ngồi dựa vào vách tường ôm gối, không thấy Hương Ly đâu .
-Hai ngươi là ai ?
Kiều Trân được Hương Ly thay cho một bộ y phục màu trắng, mắt nàng ngây ngô nhìn Trần Hoàng cùng Hương Hy đang tiến vào .
-A ta là Trần Hoàng, còn đây là Hương Hy .
Trần Hoàng chỉ tay vào mình và Hương Hy giới thiệu cho Kiều Trân .
-Ta là Kiều Trân .
Kiều Trân đáp nhẹ một tiếng .
-Tỷ cảm thấy trong người như thế nào rồi ?
Hương Hy tiến lại ngồi gần Kiều Trân hỏi thăm, Kiều Trân như có phản xạ nhích mình lại gần một góc giường .
-Không sao không sao, chúng ta không hại cô đâu, chúng ta là người đã cứu cô đó .
Trần Hoàng thấy biểu hiện của Kiều Trân liền lên tiếng trấn an nàng .
-Các ngươi cứu ta sao ?
Kiều Trân ngây ngô đáp . Hương Hy thuật lại mọi chuyện cho Kiều Trân nghe .
-Đây là ân nhân của tỷ, tỷ nhớ chưa ?
Hương Hy chỉ tay về Trần Hoàng, nhắc nhở cho Kiều Trân nhớ ai là người đã cứu nàng .
-Nhờ ngươi nhắc lại mọi chuyện ta mới nhớ, đa tạ ân nhân cứu mạng .
Kiều Trân trên giường sấp mình cảm tạ Trần Hoàng đồng thời cũng buông lỏng thái độ cảnh giác .
-Ấy ấy, đừng làm thế .
Trần Hoàng vội đỡ Kiều Trân dậy, lễ này sao hắn dám nhận, lúc đó thương tội Kiều Trân nên Trần Hoàng mới ra tay cứu giúp .
-Ân nhân có cần giúp gì, cứ việc nói ta, Kiều Trân nguyện mình hết sức .
Kiều Trân mặt nghiêm túc nói ra . Trần Hoàng và Hương Hy nhìn nhau rồi nhìn nàng, Kiều Trân mặt nhìn còn non nớt, tầm chắc cũng cỡ tuổi của Hồng Nhi .
-Được rồi được rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi đã .
Trần Hoàng đi lại đỡ Kiều Trân ngồi lên .
-Kiều Trân tỷ có người thân không ?
Hương Hy hỏi vấn đề chính, không biết là Kiều Trân bị bắt đi hay vì lý do gì mà lạc vào chỗ đấu giá .
-Người thân ? Ta không nhớ rõ nữa .
Kiều Trân ánh mắt thất thần, nàng thật sự không nhớ rõ, có lẽ có vài phần trong ký ức của nàng đã bị mất đi .
-Cô cứ nghỉ ngơi đi nhé .
Trần Hoàng ra hiệu với Hương Hy ra ngoài . Kiều Trân vẫn giữ một tư thế nhìn hai người đi ra .
-Trí nhớ của Kiều Trân tỷ hình như không được ổn cho lắm ?
Hương Hy thắc mắc nhìn về phía Trần Hoàng .
-Huynh cũng nghĩ vậy, có thể là cô ấy bị mất trí nhớ ?
Ánh mắt Trần Hoàng đặt câu hỏi nhìn về Hương Hy .
-Có lẽ cha muội sẽ biết, ông đã là Tiên Nhân rồi, có thể rõ hơn chúng ta .
Hương Hy đưa ngón tay lên nói ra ý kiến .
-Đúng là Tiểu Hy của ta, cái gì cũng đưa ra ý kiến hợp lý .
Trần Hoàng nhéo cái mũi của Hương Hy làm nàng hét lên đau rồi đuổi đánh hắn .
-Ta về nhé, muội vào nhà đi .
Hai người Trần Hoàng cười đuổi nhau đến gần cửa ra vào tình cờ nghe được tiếng của một thiếu niên, họ nhìn nhau liền hiểu ra ý của đối phương, cả hai áp sát tai vào cửa để nghe tiếp .
-Huynh không phải đợi người rồi mới về được sao ?
Tiếng thiếu nữ cất lên phía sau làm Trần Hoàng và Hương Hy trố mắt nhìn nhau, đó là giọng của Ly tỷ mà ? Ly tỷ thế mà lại hẹn hò với nam nhân sao ?
Không lẽ người ban nãy họ nhìn thấy đúng thật sự là Ly tỷ và nam nhân của nàng ?
-Ta về đợi hắn về rồi cùng vào, nàng vào nhà đi, trời tối rồi .
Thanh niên đứng trước mặt Hương Ly nhẹ nhàng xoa đầu nàng, thúc nàng mau vào trong .
-Huynh đi cẩn thận nha .
Hương Ly không do dự gì nhún chân lên hôn lên má thanh niên trước mặt rồi mau chóng mở cửa đi vào trong . Thanh niên nét mặt yêu dị nhếch môi cười, ánh mắt âu yếm nhìn người con gái phía trước vội vàng chạy vào nhà .
-Rầm !!! A ui a ui
Đột nhiên khi Hương Ly mở cửa ra, có hai bóng người ngã nhào đè lên nhau .
-A hai người làm gì ở đây ?
Hương Ly hoảng hốt khi thấy Trần Hoàng và Hương Hy .
-Người ấy đâu rồi ? Đâu rồi ?
Hương Hy ngồi dậy mau chóng mắt đảo qua lại tìm thanh niên đó .
-Đúng vậy đâu rồi ? Nam nhân vừa rồi đâu mất rồi ?
Trần Hoàng cũng hào hứng ngó theo .
-Gì, làm gì có ai, chỉ có mỗi ta ở đây .
Hương Ly lập tức giải thích, mặt nàng còn lại chút hồng khi nãy trao nụ hôn cho hắn.
-Rõ ràng muội với Hoàng huynh nghe được hai người nói chuyện quan tâm nhau mà, sao lại ra đây không thấy nữa ?
Hương Hy vẫn cố gắng tìm kiếm hình bóng thanh niên đó, Trần Hoàng cũng ngó theo, hắn tỏa linh hồn của mình ra, phát hiện có một người ở trên cây trước mặt ba người .
-Đắc tội với huynh, chỗ này !
Trần Hoàng tay đưa lên, có một phong cầu trong tay hắn phóng tới phía cây kia . Phong cầu rơi trúng vị trí của thanh niên nọ làm lá cây ở vị trí đó rụng hết, một bóng đen ở vị trí đó phóng lên trên cao rồi biến mất .
-A !
Hương Ly hốt hoảng khi thấy Trần Hoàng ra tay đánh vào vị trí ẩn nấp của người thanh niên .
-Tỷ tỷ, lần này tỷ còn chối gì nữa không ?
Hương Hy phấn khích khi thấy Trần Hoàng làm lộ ra hành tung của nam nhân Hương Ly . Trần Hoàng cùng Hương Hy nháy mắt với nhau .
-Hả ? Hai ngươi nói gì thế, quậy phá thế đủ rồi !
Hương Ly rất mau chóng lấy lại tinh thần, nàng nắm lấy lỗ tai của Trần Hoàng kéo hắn vào trong .
-A ui a ui, Ly tỷ, tỷ tính giết người diệt khẩu sao .
Trần Hoàng đành ngậm ngùi bị người kéo tai xách vào, Hương Hy cũng mau chóng chạy theo sau năn nỉ tỷ tỷ mình ...
-Hoàng đệ với muội lâu lâu ghé về thăm ta và cha nha .
Hương Ly xách một ít đồ cho Hương Hy mang vào nội viện, nàng nắm tay Hương Hy dặn dò đủ thứ .
-Muội nhớ rồi .
Hương Hy ôm tỷ tỷ mình một cái rồi ôm Diêu Long . Trần Hoàng cũng lên ôm Hương Ly một cái, Hương Ly xoa xoa đầu hắn, đến lúc hắn mở rộng tay mình ra tiến đến ôm Diêu Lòng thì .... bắt gặp cặp mắt đang trừng trừng nhìn mình, Trần Hoàng vội ôm cơ thể mình cười to .
-Ân nhân, ta mang đồ như thế này có đủ không ?
Kiều Trân một thân mộc mạc, đầu quấn khăn mang theo một túi nải bên tay trái và kéo một túi to ở phía sau ....
Ở nhà Hương Hy được ba ngày, Trần Hoàng có nhờ Diêu Long xem thử bệnh cho Kiều Trân .
Diêu Long xem ra nàng bị mất đi một phần ký ức và trong người không có hình thành lưu khí hay một cái gì đó để có thể tu luyện . Trần Hoàng và Hương Hy bàn nhau đem nàng vào nội viện có Lục Miêu cùng Cao Kỳ hiểu biết rộng chắc sẽ có cách chữa trị .
Khi hắn ra ngoài đây cũng không đeo giới chỉ chứa Cao Kỳ, hắn muốn tận dành trọn những ngày nghỉ của mình cho Hương Hy .
-À ừ có vẻ đủ rồi .
Trần Hoàng nhìn cái bao Kiều Trân kéo ở dưới liền nhức đầu, hắn tiện tay thu vào giới chỉ giúp nàng .
-Đồ của ta đâu rồi ?
Kiều Trân ngơ ngác ngó qua ngó lại xung quanh tìm cái bao đồ của mình .
-Ta đang giữ hộ cô, đến nơi ta sẽ đưa lại .
Thấy Kiều Trân nhìn đống đồ mình chuẩn bị biến mất rồi hoảng lên đi tìm, Trần Hoàng cảm thấy thương xót cô, hình như trí nhớ và nhận thức của cô chỉ non nớt như một hài tử, hắn phải mau chóng giúp đỡ nàng được phần nào hay phần đó .
-Diêu Long thúc và Ly tỷ nhất định phải đến xem con và Hương Hy thi đấu .
Trần Hoàng đưa ngón tay cái lên đầy tự tin .
-Nhất định sẽ vào xem hai đệ muội thi đấu mà .
Hương Ly cười vui vẻ đưa ngón tay cái theo Trần Hoàng .
-Hừ nắm chắc vô địch đi rồi ta vô xem .
Diêu Long hừ một tiếng, phủi tay đi vào nhà .
-Nếu con vô địch Long thúc sẽ không lạnh nhạt với con nữa chứ ?
Trần Hoàng thấy Diêu Long bỏ vào trong liền mạnh dạn hô to, hắn muốn nhân cơ hội này thử sức một phen, hắn đã là Khải Tướng bốn dòng lưu khí, hậu kỳ còn xa trong nửa năm tới, không biết trong đại hội giao hữu có xuất hiện Khải Tướng hậu kỳ không ?
-Đừng mạnh miệng !
Diêu Long dứt lời rồi mất bóng . Trần Hoàng nhìn thấy Diêu Long biến mất trong lòng có hơi tiếc nuối một chút .
-Để ta tiễn đệ với muội .
Hương Ly vui vẻ kéo không khí trở lại, họ cùng nhau đến ngoại viện . Nàng biết cha mình ngoài lạnh trong nóng, ông chỉ nói như vậy, thật sự ra ông rất quan tâm tới hai tiểu tử này .
-Không biết Kiều Trân có được cho vào bên trong không ?
Trần Hoàng lo lắng về chuyện này, ở ngoại viện muốn vào bên trong thì phải thi đạt đủ điều kiện tu luyện và phải ở viện tự tu luyện lâu năm, đằng này Kiều Trân lại không có gì hết .
-Không sao đâu, đệ đừng lo .
Hương Ly vui vẻ đáp, chuyện này dường như nàng đã biết được điều gì . Trần Hoàng và Hương Hy nhìn nhau, hai người cũng thầm mong cho mọi chuyện như Ly tỷ nói.
Đi đến cổng viên tự Trần Hoàng nghe được tiếng nói chuyện của sư thúc mình . Hả, sao sư thúc lại ra đây ?
-Các ngươi đây rồi .
Lạc La đi lại gần bốn người họ giống như ông đứng ở đây đợi đã lâu .
-Sư thúc đợi tụi con hả ?
Trần Hoàng thắc mắc hỏi .
-Diêu Long có nhờ ta đưa nha đầu kia vào chung với các ngươi .
Lạc La đánh ánh mắt qua Kiều Trân đang nhìn ngó khắp nơi như đang ở một nơi mới lạ . Trần Hoàng giờ mới hiểu ra, Diêu Long thúc quả thật chu đáo, tuy ông bên ngoài lạnh lùng nhưng rất quan tâm bọn hắn .
-Tới giờ rồi theo ta .
Lạc La chào mấy vị đại sư ở kế bên rồi dẫn đầu đi trước . Tới cánh cổng ông kết ấn để mở ra thông đạo .
-Gặp lại tỷ sau nha .
Thông đạo được mở, một hố bức tường màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ . Hương Hy cùng Trần Hoàng chào tạm biệt Hương Ly, Kiều Trân cũng bắt chước bọn Trần Hoàng vẫy tay chào tạm biệt Hương Ly rồi rụt rè tiến bước theo . Bốn người tiến vào trong thông đạo .
Bước tới điểm kết thúc Lạc La kết ấn, bốn người bước qua bất chợt phát hiện ra đây không phải nội viện, xung quanh toàn là đá nhưng bị bao quanh trong một hang động.
-Chỗ nào đây ?
Lạc La nhíu mày quan sát, tại sao không phải nội viện ?
-Mọi người cẩn thận .
Trần Hoàng mặt tối sầm nhắc nhở, hắn nhận ra chỗ này . Đây chính là không gian nơi mà hắn thức tỉnh Không Gian huyết mạch .
-Đây là nơi hôm nọ con và Hương Hy bị lạc vào trong thông đạo ! Không Dạ Tử, ông dở trò quỷ gì thế ?
Lạc La và Hương Hy nghe Trần Hoàng nhắc nhở liền thủ thế, hai người căng thẳng, chỗ này họ đã nghe Trần Hoàng kể qua và cái linh hồn kia rất mạnh .
Trần Hoàng tức giận gọi tên Không Dạ Tử, hắn không biết lão già đó lại dở trò quỷ gì, kéo đám người bọn hắn vô đây .
Kiều Trân thấy mọi thứ xung quanh toàn tường đá liền sợ sệt nắm lấy tay áo của Trần Hoàng .
-Tiểu tử đừng hỗn xược, dám gọi đầy đủ tên của tổ tiên ngươi sao ?
Ba người đang căng thẳng, trong không gian yên tĩnh có một giọng nói già nua trầm thấp cất lên, đám Trần Hoàng lập tức tinh thần đề cao cảnh giác .
-Ông muốn gì ?
Trần Hoàng tỏa linh hồn ra xung quanh dò xét khiến hắn đổ mồ hôi trán, Không Dạ Tử xuất hiện khắp xung quanh đây !
-Ồ, linh hồn lực mạnh mẽ, con hổ kia giúp ngươi rất nhiều đấy .
Giọng nói cứ thế vang ra trong động không thấy bóng người, Kiều Trân cứ thế hoảng sợ nép vào sau lưng Trần Hoàng .
-Không biết chúng ta có quấy rầy gì tới tiền bối, mong tiền bối chỉ giáo .
Lạc La chắp tay cung kính, ông biết đối với loại người như Không Dạ Tử phải cung kính như thế này, đối phương mới dễ nói chuyện .
-Không có quấy rầy, chỉ là ta muốn nhìn hắn một chút .
Quả là vậy, Không Dạ Tử liền dịu giọng lại, nói ra mục đích chính .
-Vậy không quấy rầy tiền bối .
Lạc La nói xong liền ra hiệu cho Hương Hy ngồi xuống, Hương Hy nhìn ông rồi nhìn qua Trần Hoàng, hắn cũng ra hiệu cho nàng ngồi xuống, Trần Hoàng đưa tay Kiều Trân qua Hương Hy .
Kiều Trân hoảng sợ ôm vào người Hương Hy .
-Tiểu tử, ngươi tạo ra một không gian cho ta xem nào ?
Giọng già nua của Không Dạ Tử tiếp tục vang lên, ông muốn xem qua từng ấy thời gian, Trần Hoàng đã có thể làm được gì .
Trần Hoàng không nói gì, hắn biết Không Dạ Tử kéo hắn vào đây là muốn xem hai dòng máu có thật sự kết hợp với nhau không nếu không kết hợp thì hắn chỉ có thể sử dụng hắc khí hoặc một loại nguyên tố khác và có khả năng mở ra một thông đạo không gian .
Nhưng từ khi Trần Hoàng kết hợp hai nguyên tố lại với nhau, hắn chưa từng sử dụng năng lực không gian, nói trắng ra là hắn không biết sử dụng năng lực đó như thế nào, hắc khí thì hắn có thể sử dụng được .
Trần Hoàng đưa tay lên, một hắc cầu xuất hiện trên tay hắn . Không Dạ Tử từ phía dưới mặt đất trước mặt Trần Hoàng trồi lên khiến Trần Hoàng giật mình, Lạc La và Hương Hy căng thẳng khi nhìn thấy đối phương .
Kiều Trân thấy có người xuất hiện, nàng không sợ hãi nữa vì nàng biết thanh âm đó từ người này phát ra .
Một áo bào rộng, râu tóc trắng dài, linh hồn màu lam, nếu so sánh với Cao Kỳ thì không chân thật được như y .
-Trong đây lại có một không gian ? Vừa có lực thôn phệ lại vừa có thể chứa ?
Không Dạ Tử thích thú nhìn hắc cầu trên tay Trần Hoàng .
-Ông xem đủ rồi thì để chúng ta ra ngoài .
Trần Hoàng thu hồi hắc cầu lại, hắn không muốn dây dưa với Không Dạ Tử .
-Ngươi rất chán ghét ta ? Còn thù ta sao ?
Không Dạ Tử nhíu mày, tiểu tử này từ nãy đến giờ tỏ ra thái độ rất chán ghét ông . Không phải do việc khi xưa mình làm chứ ?
-Không dám .
Trần Hoàng lạnh lùng nói ra . Hắn không thù Không Dạ Tử mà là không ưa Không Gian tộc .
-Không sao, hôm nay kéo ngươi vô đây là có hai việc, thứ nhất muốn xem ngươi thế nào . Thứ hai tặng ngươi một ít kiến thức vể sử dụng không gian .
Vừa dứt lời từ trong cơ thể Không Dạ Tử có một điểm sáng bắn về phía Trần Hoàng . Trần Hoàng không cảm thấy nguy hiểm từ điểm sáng ấy nên không kháng cứ . Điểm sáng chui trong hải não Trần Hoàng lập tức rất nhiều thông tin và kinh nghiệm tu luyện không gian lấp đầy bộ não của hắn .
-Giới chỉ này có ấn ký linh hồn của ta, đeo nó vào Không Gian tộc sẽ không làm gì ngươi . Chuyện về cha mẹ ngươi ta rất tiếc, tự tìm đường ra đi . Ta và ngươi sẽ còn gặp lại tiểu tử .
Một chiếc giới chỉ màu bạc từ trong Không Dạ Tử đi ra, rơi xuống trước mặt Trần Hoàng . Trần Hoàng mở mắt ra, Không Dạ Tử đã biến mất .
-Huynh không sao chứ ?
-Ân nhân không sao chứ ?
Hương Hy và Kiều Trân lo lắng chạy lại hỏi thăm Trần Hoàng . Hương Hy không biết Không Dạ Tử sẽ làm gì Trần Hoàng nên nàng phải làm theo ý của hắn ngồi xuống quan sát .
-Ta không sao, để ta tìm đường ra .
Trần Hoàng đứng dậy, hắn trầm ngâm nhìn chiếc giới chỉ màu bạc ở dưới một lúc rồi quyết định cúi người xuống nhặt lên .
Lạc La từ nãy đến giờ không lên tiếng, ông quan sát hết thảy, cái linh hồn kia không làm gì Trần Hoàng cả, lời của cha mẹ Trần Hoàng là đúng sao ? Việc này là tốt cho hắn phải không ? Nhưng lúc trước Trần Hoàng có kể lại việc mình tí nữa bị chết trong đây khiến ông trong lòng đầy cảm xúc khó tả .
-Đây rổi, mọi người bám vào ta .
Trần Hoàng chạm vào từng vách tường đá cảm nhận một hồi cũng phát hiện ra vị trí nội viện . Điều này thật kì lạ, chỉ cần hắn tập trung khi tay chạm vào vách tường đá này, trong đầu hắn sẽ xuất hiện hình ảnh không gian bên ngoài tường đá . Nhưng mà khi hắn cảm nhận trên vách đá cũng thấy có một ít gì đó của Không Dạ Tử tồn tại .
Xung quanh đây như bị bao bọc bởi linh hồn của Không Dạ Tử .
Chả lẽ đây là kỹ năng đặc biệt chảy trong dòng máu Không Gian tộc sao ? Thật là mạnh .
Trần Hoàng đứng một hồi lâu, một thông đạo xuất hiện, bốn người biến mất .
-Haizzzz, liệu tiểu tử đó có làm nên việc ?
Tiếng thở dài của Không Dạ Tử vang lên trong thạch động .
-Tới rồi, Kiều Trân, từ giờ đây sẽ là nhà mới của cô .
Trần Hoàng chỉ khắp viện tự, vui vẻ nói với Kiều Trân, hắn quay lại đã không thấy Lạc La đâu .
-Ta có nhà rồi sao ?
Kiều Trân nhìn khung cảnh nơi đây, ngơ ngác hỏi .
-Đúng vậy, cô có nhà rồi .
Trần Hoàng gật gật đầu đáp . Hắn cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm đang ôm lấy mình từ đằng sau .
-Cảm ơn ân nhân .
Kiều Trân cảm động chạy lại ôm hắn .
-A A, không cần ôm ta như vậy, nào đến đây, ta dẫn cô đến chỗ này .
Trần Hoàng vội gỡ vòng tay của Kiều Trân ra, uầy bà nương này hở tí là ôm hắn, nàng dường như không nhận biết rõ về cách ứng xử này nọ .
Trần Hoàng dẫn Kiều Trân tới phòng của Hương Hy, hiện tại hắn không biết là cho nàng ở đâu, phòng này Hương Hy và Hồng Nhi ở chung, chỉ còn trống chỗ bên Lệ Ngọc mà giao Kiều Trân cho Lệ Ngọc thì Trần Hoàng không yên tâm .
-Hoàng huynh và Hy tỷ đã về, a còn vị tỷ tỷ này là ?
Hồng Nhi thấy Hương Hy mở cửa dẫn người vào liền ra chào đón hỏi thăm .
-Đây là Kiều Trân tỷ .
Hương Hy kéo Hồng Nhi ngồi xuống ghế bắt đầu thuật lại mọi chuyện, Hồng Nhi nghe xong rơm rớm nước mắt, không ngờ vị tỷ tỷ này lại đáng thương đến thế .
-Thật là tội nghiệp cho tỷ ấy .
Hồng Nhi nhìn Kiều Trân đang ngó xung quanh phòng bằng ánh mắt thích thú thì không khỏi cảm thương .
-Để cho Trân tỷ ở lại với muội, còn tỷ dọn qua bên Hoàng huynh được không ?
Hồng Nhi ngây thơ nói ra, câu nói vừa ra khiến Hương Hy và Trần Hoàng đỏ hết cả mặt .
-Á úi .
-Ăn nói gì thế ?
Hương Hy nhéo Hồng Nhi một cái, việc này quả thật nếu được thì còn gì bằng, cơ mà đây là viện tự, nơi thanh tịnh .
-Thì huynh ấy nằm dưới sàn, tỷ nằm trên giường có sao đâu .
Hồng Nhi tiếp tục ngây thơ nói ra .
-Không được, giờ là Kiều Trân sẽ ở đây với một trong hai ta và một người sẽ qua phòng Lệ Ngọc .
Hương Hy mặt đỏ ngại ngùng, ở chung phòng đã mang tiếng rồi, người ta đâu quan trọng là ở trong đó ngủ hay nằm như thế nào đâu ?
-Vậy muội sẽ qua bên đó, rồi thường xuyên qua đây phụ tỷ chăm sóc giúp đỡ Trân tỷ được không ?
Hồng Nhi mắt sáng lên đưa ra ý kiến .
-Được, cứ như vậy trước đi .
Hương Hy gật đầu đồng tình, Hồng Nhi nhanh chóng thu dọn đồ của mình chuyển qua Lệ Ngọc, Trần Hoàng cũng trở về phòng của mình .
Hắn bắt đầu nghĩ tới hành động và lời nói của Không Dạ Tử, lão già đó không lẽ muốn lợi dụng hắn làm việc gì sao ? Dung hợp huyết mạch thành công có lẽ đúng ý của lão ?
Sáng sớm hôm sau Trần Hoàng dẫn Kiều Trân đến nhà bếp .
-Ai thế ?
Kiêu Sát đang ở trần bổ củi, thấy Trần Hoàng dẫn một thiếu nữ thân y mộc mạc đến, thắc mắc hỏi thăm, thiếu nữ này là lần đầu hắn gặp .
-Giới thiệu với ngươi đây là Kiều Trân, từ đây cô ấy sẽ phụ giúp việc trong bếp này.
Thân phận của Kiều Trân chỉ có Trần Hoàng, Hương Hy và Hồng Nhi biết, chắc có lẽ Lệ Ngọc hôm qua cũng biết rồi .
-Phụ bếp ? Cô ta là bằng hữu mới của ngươi hay sao ?
Kiêu Sát nhíu mày thắc mắc, trong đây đã có một Tiên Nhân gánh nước rồi .... giờ lại thêm người mới sao ? Không lẽ lại thêm một Tiên Nhân ? Tên này là quái thai chắc ?
-Chuyện là .
Trần Hoàng thuật lại mọi chuyện cho Kiêu Sát nghe .
-Lại là như thế ? Cũng được, để cô ta phụ với ta rồi có gì ta chỉ thêm cho cô ấy .
Kiêu Sát gật đầu đồng ý, hắn nghe kể về thân thế của Kiều Trân thì không khỏi thương cảm, mất trí nhớ lại còn bị đem bán đã thế không có tu vi và không thể tu luyện thật là quá thảm, thế mà hắn còn tưởng nàng là Tiên Nhân nơi nào được Trần Hoàng và Lục Miêu đưa về vì Kiêu Sát không nhìn ra được tu vi của Kiều Trân .
-Phiền ngươi rồi, ta sẽ nghĩ cách để cô ấy có thể tu luyện được .
Trần Hoàng vỗ vai Kiêu Sát, hắn sẽ cùng Lục Miêu và Cao Kỳ tìm ra cách để hồi phục trí nhớ cũng như giúp cho Kiều Trân có thể tu luyện được .
Còn nửa năm nữa là tới kì đại hội giao hữu, Trần Hoàng phải cố gắng luyện tập củng cố tu vi của mình hơn .
-Ra là thế, đan dược phục hồi trí nhớ cũng có nhưng phải tùy vào mức độ chịu được của cơ thể, không tu luyện được vậy nhục thể làm sao chịu đựng được dược lực của đan dược ?
Lục Miêu nói ra nan đề, thuốc hồi phục trí nhớ đương nhiên sẽ có cơ mà cơ thể của Kiều Trân không tu luyện thì làm sao chịu được dược lực của đan dược ?
-Thì giúp nàng tu luyện .
Cao Kỳ miệng ngáp đưa ra ý kiến, việc khôi phục trí nhớ đã có đan dược, việc còn lại là cơ thể phải chịu được dược lực, muốn chịu được dược lực thì phải luyện tập .
-Cũng đúng, ai sẽ giúp Kiều Trân luyện tập đây ?
Trần Hoàng gật đầu đồng ý, nhưng mà ai sẽ chỉ dẫn Kiều Trân tu luyện đây ?
-Ta đang rảnh rỗi, ta giúp cho .
Lục Miêu lên tiếng, nó muốn đảm nhận việc này .
-Cũng được, ta cũng đang lười .
Cao Kỳ vươn vai ngáp, ở đây hắn chỉ rong chơi thôi, ngoài ra lâu lâu còn chỉ điểm Kiêu Sát và Trần Hoàng .
-Được rồi vậy bắt đầu từ ngày mai đi, nhưng ngươi với hình dạng này chỉ dẫn được không ? Ta sợ Kiều Trân không tập trung được .
Trần Hoàng nhìn vào bộ dạng Phong Thố của Lục Miêu, biết đâu Kiều Trân thấy lại đem ôm vào lòng không chịu luyện tập .
-Như vầy được chưa ?
Lục Miêu xuất ra khỏi người con Phong Thố, rồi từ từ biến đổi hình dạng, trước mặt Trần Hoàng là một thanh niên với khuôn mặt yêu dị không khác gì Cao Kỳ, có một nét đẹp quyến rũ riêng, hắn mặc một bộ lam y .
-Ngươi có thể hóa hình sao ?
Trần Hoàng trợn mắt nhìn Lục Miêu phía trước mình, tên này có thể hóa hình, không lẽ là Tiên Thú ?
-Vẫn còn cái đuôi chưa dứt được .
Một cái đuôi đằng sau Lục Miêu đung đưa qua lại .
-Ồ ra là thế, vậy được rồi, mai ta sẽ hẹn Kiều Trân .
Sáng sớm mai đã tới, Trần Hoàng dẫn Lục Miêu đi gặp Kiều Trân, mọi người thấy Lục Miêu liền ngạc nhiên vì trước giờ chưa gặp người này .
Trần Hoàng chỉ giải thích qua loa là người của sư thúc hắn nhờ giúp chỉ dạy Kiều Trân tu luyện .
-Quái lạ, rõ ràng có hấp thu được lưu khí nhưng khi đi vào cơ thể lại biến mất không thấy đâu ?
Sau hai tuần chỉ dạy Kiều Trân, Lục Miêu phát hiện ra vấn đề, Kiều Trân rõ ràng là có hấp thụ được lưu khí nhưng khi đưa vào trong cơ thể, kinh mạch này nọ thì liền bị bức ra ngoài hoặc tan biến mất .
Đây là trường hợp gì đây ? Hay cơ thể không thể tu luyện được ?
-Lục huynh, ta có làm tốt không ?
Kiều Trân mồ hôi đã đầy trán đưa tay lên lau, nàng mệt nhọc nói ra, mỗi lần thất bại thì cơ thể nàng lại có phần đuối sức .
-Tốt, cầm lấy dùng hồi phục sức .
Lục Miêu thấy nàng ngây ngô hỏi, nó không muốn nói thật, Kiều Trân đã cố gắng rất nhiều, khi Kiều Trân sử dụng đan dược, Lục Miêu cũng quan sát, điều lạ đương nhiên xuất hiện, dược lực chỉ thẩm thấu qua da lông ôn dưỡng kinh mạch được xíu, không thể xâm nhập xâu bên trong .
Quái lại, đã không hấp thu được lưu khí, ngay cả dược lực cũng cấm cửa ? Không biết trong cơ thể nàng ta là gì ?