Dịch: LapTran - Edit: Vinatel
“Sư huynh đối với bản thân yêu cầu thật cao.” Âm phù kính nể nói: “Nhưng mà người ưu tú như sư huynh, đội viên bình thường chỉ sợ là rất khó có tư cách cùng sư huynh tổ đội.”
Ma Đồng có chút không thể nhịn được, làm sao mà từ khi đến Thánh Đường thì trí tuệ của Âm Phù có chút sụt giảm vậy.
“Lão tử thật là không nín được, ngươi nhanh chóng rời đi!” Ma Đồng lần này là thật muốn phun ra, gia hỏa này há mồm có thể đem cái người chết đều nói sống lại: “Gia hỏa này tuyệt đối không có ý tốt!”
Vương Phong đều lười phản ứng hắn, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn Âm phù, đối phương thuộc viện Phù Văn, vốn dĩ không cần tham gia khảo hạch, không chừng hiện tại vẫn còn là tấm thân trong trắng đấy. Nếu có thể dựa một phen tình nghĩa động thủ trên phương diện cảm tình, kéo Âm Phù vào thì tốt rồi, như vậy liền gom đủ năm người, tiểu Âm Phù đơn thuần như vậy, hẳn là cũng sẽ không so đo khi cùng Thú nhân làm bạn.
“Vương Phong, muốn cái gì, chúng ta Bát bộ chúng đã hợp thành chiến đội Cát Tường Thiên, đừng mơ xuân thu đại mộng!” Cảm nhận được ánh mắt của Vương Phong, Ma Đồng trước một bước cự tuyệt.
“Ta nói cái gì sao?”
Vương Phong không sao cả nhún nhún vai, tiểu gia hỏa này mắt còn rất độc, đáng tiếc không hiểu kỹ xảo cãi nhau a, loại này lời nói phải đợi người khác trước nói ra tới, thật là… Từ từ!
Lão Vương trước mắt sáng ngời.
Tấm tắc, nhìn một thân cơ bắp kia, khổ người kia, lông tóc rậm rạp đến rung động cả tâm can, bà nội ta ơi, rốt cuộc ta tìm được các ngươi!
“Đây mới là đồng đội ta muốn tìm kiếm!”
Âm Phù và Ma Đồng đều theo tầm mắt hắn nhìn đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái thẻ bài giơ ra trước mặt hai thân ảnh cao khoẻ kia.
“Thú nhân?”
Âm Phù cùng Ma Đồng đồng loạt sửng sốt, không phải chứ?
Vương Phong đã chạy qua đấy, Ma Đồng hết chỗ nói rồi, không phải thật sự đi, làm sao có thể, nhân loại dù sao cũng là nhân loại, cùng Thú nhân tổ đội, liền giống như cùng heo làm đồng đội, hắn này là… muốn làm cái gì?
Đúng rồi, khẳng định là muốn nhận tiền của hai Thú nhân này! Thật không có điểm mấu chốt a, tiền của Thú nhân đều muốn lừa!
Ma Đồng nháy mắt chắc chắn!
Âm Phù cũng thực giật mình, trong nhận thức của toàn bộ đại lục, Thú tộc đều là tượng trưng cho sự thô bỉ, liền bản thân Thú nhân cũng coi thường chính mình, ngay cả khi sư huynh Vương Phong muốn khiêu chiến chính mình, nhưng cái này…
Khả Lạp cùng Ô Địch đã đứng vài tiếng đồng hồ, không người hỏi thăm,… Cũng không thể nói như vậy.
“Đây không phải là hai dã nhân của Võ Đạo viện kia sao? Cũng muốn tìm người tổ đội?”
“Mau đi hóa trang bỏ cái dạng dã thú, lông đều mọc từ lỗ tai ra, giả dạng làm người đi.”
“Phi!” Một ngụm đàm phun tới trước mặt hai người: “Dơ bẩn ngu xuẩn, lăn trở về cái cách ly giống như chuồng heo kia của các ngươi đi!”
Đúng vậy, đây là tình huống của Thú tộc, một chút cũng không nói quá, tới thánh đường Rose mấy ngày này, đối với bọn họ mà nói không hề có cái gọi là tôn nghiêm dân chủ hoà bình, chỉ có chửi rủa cùng cười cợt, đối với hành động của thánh đường Rose, Thú nhân chính mình cũng không tin, chỉ có Khả Lạp cùng Ô Địch tới, Khả Lạp là thú nhân phương nam, Ô Địch là thú nhân phương bắc, hai người cũng không quen biết nhau, Thú nhân hai phương nam bắc thật ra quan hệ cũng không tốt, khinh bỉ lẫn nhau, nhưng ở thánh đường Rose, liền thành chỗ dựa duy nhất của nhau.
Hai người cũng không nói lời nào, trầm mặc có lẽ là phản kháng cuối cùng, lúc này lại có một nam nhân nhân loại hướng bọn họ đi tới, nam nhân này cùng những người khác không giống nhau, hắn ánh mắt cực nóng bỏng, Khả Lạp cảm nhận được sự bất đồng này, tuy rằng nàng thừa nhận một ít sỉ nhục, nhưng nếu quá mức, nàng sẽ phản kích!
Vương Phong đi đến trước mặt hai người, từ trên xuống dưới đánh giá hai người, đây tuyệt đối là hai tên Thú nhân không tầm thường, nữ Thú nhân dáng người càng cao hơn một ít, so với Vương Phong còn cao hơn nửa cái đầu, hơn nữa dáng người đẹp đẽ mạnh khoẻ, so sánh với những thú nhân thô bỉ, tuyệt đối xem như bề ngoài xinh đẹp, làn da cũng không có thô ráp, nhưng là phía sau có cái đuôi… Đúng vậy, nàng có cái đuôi, lông xù xù.
Cảm nhận được ánh mắt của lão Vương, không biết như thế nào mà Khả Lạp đem cái đuôi giấu giấu.
Vương Phong lại nhìn về phía một cái khác… Thật sự lông rất nhiều, nam Thú nhân so nữ Thú nhân lùn hơn, so Vương Phong còn lùn một chút, ở trong Thú nhân tuyệt đối tính là người lùn, có cái chân đặc biệt thô tráng, lông chân này đều có thể dệt áo lông, có chút gợi cảm a.
Khả Lạp đối với loại ánh mắt không kiêng nể này rốt cuộc có chút nhịn không được, “Ngươi muốn làm gì?”
Một lần mở miệng liền hấp dẫn Vương Phong ánh mắt, xem ra hai người lấy nữ Thú nhân là chủ.
“Khụ khụ, đồng học thân ái, ta tên Vương Phong, là một trong ba người trúng cử thiên tài của Phù Văn viện năm nay, hai người khác là đến từ bát bộ chúng, Âm Phù cùng Ma Đồng, ta dự kiến lập một cái chiến đội độc nhất vô nhị, mong chờ người chân chính có thiên phú có nghị lực có mộng tưởng gia nhập, ta cùng với hai vị đồng học gặp mặt một lần mà như tri kỷ, hai vị có nguyện ý hay không gia nhập chiến đội lão Vương của ta?”
Khả Lạp cùng Ô địch trợn mắt há hốc mồm, hai người nghĩ tới các loại kết quả, duy nhất không có nghĩ tới cái này, hơn nữa, người viện Phù Văn lại không thuộc về học viện chiến đấu, hắn có thể không cần tổ đội tham gia khảo hạch nha.
Âm mưu? Trêu đùa?
Ô Địch nhìn nhìn Khả Lạp, nhưng là khả Lạp vẫn như cũ không có tỏ vẻ gì.
Tình huống gì đây, chẳng lẽ chính mình cảm xúc còn chưa đủ chân thành? Thú nhân không phải đều rất đơn thuần sao?
“Ta cảm giác được hai vị đồng học chính là có thiên phú dị bẩm, thỉnh tin tưởng ta, chỉ cần các ngươi chịu gia nhập, chính là huynh đệ của ta, ta lấy sinh mạng huynh đệ thân thiết kiêm phó đội trưởng Phạm Đặc Tây của ta mà thề, gia nhập chiến đội lão Vương, chúng ta chính là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!” Vương Phong thanh âm khí thế như hồng, trước kia học đại học chính là tổ trưởng tổ kịch bản, đã từng luyện tập qua diễn xuất.
Hai Thú nhân vẫn như cũ không có phản ứng…
Hai tên này có phải không biết dùng đầu óc hay không? Hay là lỗ tai có vấn đề?
Không phải chứ, lão Vương có chút u sầu, còn tưởng rằng bản thân tùy tiện ra một chiêu nhỏ, đối phương liền sẽ giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng nhào vào trong ngực chứ.
“Ha ha, ha ha ha ha, Vương Phong, ngươi thật sự vô cùng kinh khủng nha, liền Thú nhân đều khinh thường ngươi, ha ha!” Ma Đồng không biết khi nào đã tới, cười đến eo đều không đứng thẳng, ngay cả tiền của Thú nhân đều muốn lừa, đáng tiếc Thú nhân thông minh hơn so với hắn nghĩ, đỡ cho bản thân hắn làm tiểu nhân vạch trần sự thật.
Cho dù là Âm Phù lần này cũng không có ngăn cản, bởi vì loại hành vi này của Vương Phong… quá kỳ quái, thật ra ở trong mắt Bát bộ chúng, Thú nhân thô bỉ không thể tính là người.
“Ma Đồng, hai vị này là bằng hữu của ta, cũng là thành viên thánh đường Rose, nếu các ngươi ít nhất tôn trọng đều không có, vậy thỉnh một bên đi chơi!” Lão Vương rất vui vẻ, Ma Đồng sư đệ là công thân a, hắn lời lẽ chính đáng đứng dậy, bàn tay vung lên: “Đều thời đại nào, ta tuyệt không chấp nhận ngươi loại có chứa tư tưởng kì thị chủng tộc, dù ngươi là sư đệ của ta! Ngươi cần phải vì ngươi lời nói việc làm của chính mình mà xin lỗi!”
Ma Đồng hết chỗ nói rồi, chính mình nói gì???
Theo sát lông mày nhướng lên, ngươi nha, không đánh ngươi, lại muốn bay nhảy a.
Một bên Âm Phù lại bỗng nhiên ngơ ngẩn, nàng giống như có chút hiểu ý định của Vương Phong, sư huynh này không chỉ là vì khiêu chiến tự mình, càng là vì…
Âm Phù biểu tình trong nháy mắt nổi lên biến hóa, từ có chút mê mang biến thành kính nể cùng hổ thẹn, nàng lôi kéo Ma Đồng đột nhiên khom lưng, “Thực xin lỗi, Vương Phong sư huynh, là ta bị thành kiến mê hoặc hai mắt, hai vị đồng học, thật sự thực xin lỗi.”
“Âm Phù, ngươi làm gì…”
Ma Đồng vẻ mặt bất mãn bị Âm Phù nhanh chóng kéo xuống, cảm giác khiến Ma Đồng lại muốn nổi giận.
“Chúng ta gia nhập.” Khả Lạp lẳng lặng nói, cùng Thú nhân tục tằng bất đồng, nàng có sự bình tĩnh lạ thường.
Lão Vương trong lòng lại nở hoa, đổi một bộ nghiêm túc nghiêm túc biểu tình, vội vàng cầm tay Khả Lạp: “Hoan nghênh gia nhập chiến đội lão Vương, về sau chúng ta chính là người một nhà!”
Khả Lạp cùng Ô Địch đối mặt với sự nhiệt tình từ nhân loại có điểm trở tay không kịp, nhân loại vì ích lợi nào đó xác thật cũng sẽ mượn sức Thú nhân, nhưng giống Vương Phong thì chưa bao giờ gặp qua.
Nhiều năm sau, Khả Lạp đã trở thành Thần Thú Võ Cơ thanh danh lan khắp cõi Cửu Thiên Đại Lục, là anh hùng đầu tiên trong Thú tộc, nàng từng hồi tưởng rằng: Lúc ấy hắn đột nhiên đi đến trước mặt ta, bắt đầu thể hiện diễn xuất, ánh mắt lập loè, thái độ phù hoa, đã bại lộ bản chất lừa lọc của hắn!
Vậy ngài vì cái gì còn sẽ đáp ứng hắn vậy?
“Bởi vì dụng tâm.”
Cửu Thiên thế giới lần đầu tiên có người vì Thú nhân bác bỏ Bát bộ chúng cao cao tại thượng.
———— đoạn tích từ hồi ký của Thần Thú Võ Cơ.
“Âm Phù, vì cái gì phải xin lỗi, ta nói không sai!” Ma Đồng gân cổ lên, mỗi lần gặp được tên Vương Phong này liền bị biệt khuất.
Âm Phù nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc vừa rồi của Vương Phong, trong lòng lại đầy hổ thẹn, tộc Gandharva có một truyền thuyết, hài tử được ánh trăng màu lam chiếu soi, sẽ là hóa thân của Nguyệt thần, có được linh hồn thuần tịnh nhất cùng trái tim thiện lương nhất, nàng sẽ mang ánh sáng của Nguyệt thần vẩy đầy khắp đại địa, cứu vớt sinh linh thoát khỏi vực sâu khổ cực.
Mà Âm Phù chính là đứa trẻ được ánh trăng màu lam chiếu xuống, nàng từ nhỏ đã luôn tin tưởng vào lòng người, tin tưởng vào thánh quang, hy vọng có thể dựa vào sức lực của chính mình hết lòng trợ giúp và quan tâm đến mỗi người, cái này làm cho nàng cảm thấy vui sướng, cũng là tín ngưỡng của nàng.
Nhưng mà vừa rồi, nàng mới hiểu được chính mình hẹp hòi, ở trước mặt những người có được chân chính chính nghĩa, nàng còn cần học tập, giống hiệu trưởng Karida, giống sư huynh Vương Phong.
Ngạo mạn cùng thành kiến, là ma quỷ ẩn núp tại chỗ sâu nhất trong nội tâm.
Thú nhân cũng là một bộ phận Blade Alliance, bọn họ cũng có sinh mệnh có tư tưởng, thậm chí bọn họ cũng từng vì chiến tranh đối kháng Cửu Thần mà trả giá rất lớn, vì Blade Alliance, vì quyền sinh tồncủa các tộc trên đại lục đã cống hiến thật lớn, lại bị người ta lấy bề ngoài tục tằng so sánh bọn họ như dã thú, nhận thức như vậy là nông cạn và ác độc cỡ nào.
Cho nên sư huynh Vương Phong vốn có thể không tham gia khảo hạch, lại nguyện ý đón vô số cười cợt, chủ động cùng Thú nhân tổ đội, đây là vì trợ giúp bọn họ!
Cho nên hiệu trưởng Karida mới gách vác áp lực lớn từ quần chúng, để tuyển Thú nhân vào thánh đường Rose, cũng là vì muốn trợ giúp bọn họ.
Vị hiệu trưởng và sư huynh như họ đây, bọn họ mới chính là người có thể đảm đương chức danh người khai sáng, mới là người chân chính kế thừa tư tưởng của Chí Thánh tiên sư Vương Mãnh.
Chính mình cần phải noi theo sư huynh Vương Phong học tập thật là quá nhiều chỗ, đâu chỉ là phù văn!
Âm Phù lôi Ma Đồng đi, nàng biết một chốc một lát không thể thuyết phục được Ma Đồng, bản thân nàng có lẽ đã hiểu được phần nào việc làm của điện hạ Karida và sư huynh Vương Phong, nàng biết nhưng bản thân nàng không làm theo được.
………………
“Vương Phong, như vậy là xong rồi sao?”
Khả Lạp cùng Ô địch thật vất vả mới điền hết đơn gia nhập đội, nét chữ to rộng xiên xiên vẹo vẹo, nét bút lại thô, làm người ta có thể dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh người khổng lồ cầm cái que củi nhỏ, ngồi trên bờ cát vẽ tranh.
(Tác: Hai chương hợp một.)
[Ghi chú] Trào lưu không chính thống (phi chủ lưu): tiếng lóng của cộng đồng mạng TQ, là trào lưu không giống như số đông, không giống với nhận thức chung của xã hội, tạo sự khác biệt theo hướng tốt hơn, đặc biệt hơn so với mặt bằng chung.