Chương 18: Mạn Đà La

Dịch giả: Lãnh Phong - Edit: Sama

Thánh đường Rose ở Cực Quang thành, tự nhiên là theo liên minh văn minh phù văn, thậm chí Cửu Thần đế quốc là đối địch cũng biết điều đó, nhưng tổng thể phương tiện cở sở vật chất, trang thiết bị so với các thánh đường khác không có chút nào thua kém, phương tiện có thể thấy chỉ là bề ngoài của thánh đường.

Diễn Võ Trường thuộc tư nhân có ba lầu, lầu một là cơ sở sân huấn luyện, lầu hai là phòng nghỉ, còn lại lầu ba là võ trường, ở trước cổng có treo bảng đang sử dụng.

Đấu trường ở lầu ba ,toàn bộ gạch đều là hắc diệu thạch rèn luyện mà thành, loại khoáng thạch này chỉ ở sa mạc mới có, tính chất cứng rắn, hoa văn tinh xảo, trong chiến tranh nó là loại vật liệu bền bỉ nhất trên chiến trường, sau chiến tranh liền trở thành vật tư các đại thánh đường tranh đoạt, hiệu trưởng Karida chính là bị nghiện hắc diệu thạch, nếu không phải tài chính có hạn, nàng tính toán đem Diễn Võ Trường của thánh đường Rose toàn bộ thay thế hết.

Trường quán kia có trụ nhà được điêu khắc cao ít nhất sáu mét, bốn phía bên trong cửa sổ bằng lưu ly khảm phù văn hình thoi, vẽ kết giới hấp thu hồn lực, trong sảnh trụ cột chống đỡ cũng đều là từ thép đặc chế tạo, làm cho cả khuôn trường quán nhìn qua giống như là một tòa thành trì vững chắc.

Đương nhiên những nơi như vậy, thánh đường Rose cũng có mỗi năm chỗ, chỉ có những người cấp bậc đặc thù hoặc khách VIP mới có thể sử dụng.

Tuy nhiên hôm nay lại có chút khác biệt, đứng trước là cửa hai nữ nhân mặc áo giáp tinh xảo, dáng người thanh mảnh, tai nhọn, đồng tử màu bạc, đứng bình tĩnh làm như không thấy người thường đi qua.

Đây là vệ sĩ tộc Deva của Cát Tường Thiên, có thể bảo hộ công chúa điện hạ thì tất nhiên đó chính là hoàng gia cấm vệ quân của Mạn Đà La, “Thiên Phạt”, tinh anh trong tinh anh.

Cửu Thiên đại lục có sáu Đại Quân Đoàn Vinh Dự: đế quốc Đao Phong “Anh Hùng Bất Tử đoàn”, đế quốc Cửu Thần “quân đoàn Bất Tri Hỏa”, đế quốc Mạn Đà La “Thiên Phạt cấm vệ quân”, Đông Hải “Hải Hoàng quân đoàn”, Tây Đại Dương "quân đoàn Thâm Uyên”, đều chiến đấu ở trong chiến tranh trăm năm, tạo ra uy danh hiển hách.

Từ đánh giá thực lực mỗi chiến binh, Thiên Phạt cấm vệ quân của đế quốc Mạn Đà La không thể nghi ngờ là mạnh nhất, mà hai người này khẳng định là cấm vệ quân xuất sắc nhất.

Cát Tường Thiên tuy rằng ở lễ khai giảng có lộ mặt một lần, sau đó liền biến mất, cũng chưa từng xuất hiện ở bất kỳ lớp học nào. Vậy nên mọi người cũng không có ôm quá lớn ảo tưởng, Cát Tường Thiên ở đế quốc Mạn Đà La đã là cao không thể với tới, huống chi tới nhân loại địa giới, công chúa điện hạ tới nơi này chính là chuyện hài hước, không thể nào thật sự cùng nhân loại học sinh đi học.

Cát Tường Thiên đã đến chỗ, tốt lớn nhất chính là ngăn chặn trừng trị những người phản đối Karida, giảm bớt cho hiệu trưởng đại nhân rất nhiều áp lực.

Tạch tạch tạch……

Lúc này tại phòng rèn luyện võ trường, có hai bóng người đang ở đánh nhau, rìu kiếm đan xen, mồ hôi rơi như mưa.

Ma Đồng cởi trần, lộ ra một thân hình cơ bắp cường tráng, kịch liệt vận động làm cả người hắn đổ mồ hôi đầm đìa.

Thịch thịch thịch thịch!

Chuyển hướng nhanh chóng, bước chân nện ầm ầm chấn động đến toàn bộ trận quán vang lên, thanh rìu chiến Ma La nặng mấy chục cân làm bằng tinh cương ở trong tay hắn giống một như món đồ chơi, uyển chuyển nhẹ nhàng, bổ ngang chém dọc, khí thế hiên ngang, cùng với hồn lực cuồng bạo xé rách không khí, phất phới trong không gian.

Đối thủ của hắn là Hắc Ngột Khải, một nam tử mặc áo bào rộng, để chân trần, bàn chân thập phần to lớn, một thanh trường kiếm đeo ở bên hông, kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng vỏ kiếm lại trên không trung không ngừng huy động, phanh phanh phanh, âm thanh đón đỡ cùng với tiếng rìu bổ nối thành một mảnh.

Không cương mãnh như động tác của Ma Đồng, nhưng cũng không chậm chạp, hắn động tác phi thường uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như là một cơn gió, phiêu đãng trong các đòn công kích trái phải như mưa, nhưng vẫn bị khí thế cường đại từ Ma Đồng bức cho liên tục lui về phía sau. Chỉ là hắn biểu hiện quá lười biếng, trên mặt mang lại theo một ý đùa giỡn, Ma Đồng tất nhiên cảm nhận được khiêu khích, tiếng hét càng vang.

Khí thế như này là do Mahoraga nắm rất chuẩn, đặc biệt là khi có Cát Tường Thiên, đúng vậy, Cát Tường Thiên điện hạ đang ở một bên, Ma Đồng đến cả lực bú sữa đều xuất ra.

Hai người đã chiến đấu một thời gian, Ma Đồng công, Hắc Ngột Khải thủ, trong lúc nhất thời có lẽ còn không phân ra thắng bại.

Âm thanh kịch liệt va chạm quanh quẩn ở trong đại sảnh.

Bên sân còn có ba người khác xem chiến, Cát Tường Thiên, Long Ma Nhĩ, Âm Phù.

Đây là võ trường chuyên dụng Karida vì Bát bộ chúng, đương nhiên chủ yếu là vì Cát Tường Thiên chuẩn bị.

Nàng là muội muội của Đế Thích Thiên, là một trưởng công chúa chân chính trong Bát bộ chúng. Lúc trước mọi người nghĩ là Karida khoác lác, cũng thật không ngờ tới sẽ mời được cả trưởng công chúa, bởi vì địa vị quá cách xa nha. Các đại thánh đường đối với Karida và hành vi mời chào này đều là thái độ chế giễu khinh thường, đến Karida cũng chẳng ngờ là thật sự mời được, còn mời thành công người được xưng “Minh Châu” của Mạn Đà La, Cát Tường Thiên, tới thánh đường Rose. Lần này chính là tổ tông ơi vận may cứt chó, các khách mời cấp cao cũng tới, làm Rose được một bộ mặt lớn.

Con cháu của Bát bộ chúng cùng nhau tới nhập học tất cả chỉ có bốn người, nhưng mỗi người đều là tinh anh, là đại biểu cho thể diện của Mạn Đà La. Tám đại bộ tộc được xưng là chủng tộc cao quý nhất của đại lục Cửu Thiên, Bát bộ chúng, bọn họ cũng không muốn mất mặt.

Tuy rằng các gia tộc lớn không cùng một bộ tộc, nhưng lại đều là tám tộc cao quý, từ nhỏ liền sống ở thành Mạn Đà La, cũng là vương đô của đế quốc Mạn Đà La.

Bốn người còn đều là từ vương thành lựa chọn ra, không thể nói là họ đã có bao nhiêu quen thuộc, đều đã biết nhau từ trước, lần này tới tu hành cũng là có hiểu biết về tình huống của đối phương. Nói thật ra, đi cùng như vậy chính là để có thể lẫn nhau tăng tiến tình cảm, đồng thời cũng là một cách tạo mối quan hệ gia tộc.

Ma Đồng có đối thủ là Hắc Ngột Khải, hắn còn là do tộc Yaksa tuyển chọn, được xưng trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Yaksa là… đệ nhất phiền toái, một tay chơi chính hiệu. Thật không biết tộc vương của Yaksa là nghĩ như thế nào, đây là cơ hội tốt nhất để cùng Cát Tường Thiên kéo gần quan hệ nha.

“Điện hạ, Hắc Ngột Khải ở thế hệ trẻ thì thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, nếu tính điện hạ thì hắn là người đứng thứ hai.” Long Ma Nhĩ cung kính nói.

Long Ma Nhĩ xuất thân từ tộc Naga, tộc Deva nắm giữ vương quyền, tộc Naga nắm giữ thần quyền, mà Long Ma Nhĩ xuất thân từ gia tộc lớn nhất tộc Naga, ở trong bốn người cũng là lớn tuổi nhất, trừ bỏ trước mặt Cát Tường Thiên thì khiêm tốn, ở trước mặt người khác đều là bộ mặt lão đại.

“Long Ma Nhĩ sư huynh khiêm tốn, ngươi tu vi không chút nào kém cỏi.”

Cát Tường Thiên thanh âm vừa nghe, giống như tiên âm vang vọng trong u cốc, thấm vào ruột gan.

Long Ma Nhĩ cũng nhịn không được lộ ra một tia ngạo khí, nhìn thoáng qua Cát Tường Thiên đang mang mặt nạ, mọi người đều hiếu kỳ, hắn cũng vậy, nhưng là bất luận kẻ nào muốn biết gương mặt của Cát Tường Thiên đều phạm tội chết, chỉ có trượng phu của Cát Tường Thiên mới có thể xem.

Âm Phù phụt một tiếng bật cười, “Các ngươi không cần thổi phồng nhau, Cát Tường Thiên tỷ tỷ, Ma Đồng ở Phù Văn viện rất kiêu ngạo, nếu không để hắn qua Võ Đạo viện đi, chỉ một mình ta cũng đủ rồi.”

Long Ma Nhĩ khẽ lắc đầu, “Muốn chính là ma luyện tính tình của hắn, hơn nữa ngươi cũng cần phải có người chiếu cố.”

“Ta có thể tự có thể chăm sóc chính mình!” Âm Phù chu miệng tỏ vẻ kháng nghị.

Bên cạnh, Cát Tường Thiên trìu mến nhìn Âm Phù, sờ sờ đầu nàng, “Tiểu Âm Phù, nghe lời, đây cũng là an bài của trưởng lão."