Dịch: LapTran - Edit: Vinatel
Karida ý bảo mọi người an tĩnh, “Hoan nghênh các ngươi tiến nhập thánh đường Rose, bên ngoài đều nói chúng ta hạ thấp tiêu chuẩn, ở ngay tại đây, ta muốn trịnh trọng thanh minh, điều đấy không hoàn toàn đúng, chúng ta sẽ chỉ cho người đủ tư cách gia nhập, đủ khả năng đứng ở chỗ này, chúng ta mở ra cho càng nhiều người, chính là không muốn bỏ sót bất luận một người nào có khả năng trở thành anh hùng……”
“Những thành viên thân yêu của Thánh Đường, thiêu đốt trí tuệ cùng linh hồn các ngươi, nỗ lực rèn luyện chính mình. Thánh đường là gì, là chúng ta trong nghịch cảnh quật khởi, trong gian nan khổ cực hăm hở tiến lên, trong huy hoàng trác tuyệt, liền giống như lời tiên sư Vương Mãnh, chỉ cần trong lòng có chính nghĩa cùng tinh thần hy sinh, mỗi người đều có thể trở thành anh hùng, ở thành thị tự do nhất trên toàn đại lục, Cực Quang thành, thánh đường Rose sẽ là nơi mở ra hướng đi tiên phong!”
Dưới đài tiếng hoan hô từng đợt tiếp nối nhau, trên đài nhóm các đạo sư cũng đều rất phối hợp thả ra hồn lực trút xuống, hồn lực khí tràng thật lớn giống như sóng triều xông thẳng lên tận trời, phá tan mây đen, làm ánh mặt trời chiếu xuống trở nên càng thêm loá mắt.
Lão Vương cũng là âm thầm gật đầu, Karida đã hiểu sâu đến tận cùng tinh túy của bán hàng đa cấp.
Trên đài Karida vốn đã chuẩn bị tỉ mỉ, nàng biết, số lượng tuy rằng nhiều, nhưng chất lượng thật sự không đồng đều, nàng muốn kích lên ý chí chiến đấu của mọi người, đối biểu hiện của bản thân vẫn là rất vừa lòng, nhưng khi tầm mắt quét tới một góc hiu quạnh nào đó,…… đang ngoáy lỗ mũi……
Giây tiếp theo, Karida thu lại sát khí, trong hai tròng mắt càng bộc phát ra quang mang sáng lạn, tay phải nắm chặt, đặt ngang ở ngực, đây là buổi lễ của Thánh Đường, cũng là lễ của anh hùng.
“Hôm nay, các ngươi lấy việc tiến vào thánh đường Rose làm vinh dự, ngày mai các ngươi là vinh dự của Thánh Đường, dũng cảm, hăng hái tiến lên, Thánh Đường vinh quang!”
Karida đem thanh âm truyền tới bên tai từng học sinh một, toàn bộ quảng trường Khải Hoàn hoàn toàn sôi trào, mỗi người ánh mắt đều thiêu đốt lên ngọn lửa cố gắng.
Thánh Đường vinh quang~~~ Thánh Đường vinh quang~~~
Lão Vương cũng lắc lư cánh tay theo mọi người, muốn tồn tại nhất định phải học được cách quên đi phiền não, hưởng thụ vui sướng, rốt cuộc thì loại sự tình xuyên việt này cũng không phải ai đều có thể gặp được.
Vinh quang của ngươi làm sao mà đến, nào chúng ta cùng nhau ở bên trái vẽ con rồng, bên phải lại vẽ một cái cầu vồng, tay trái tay phải hướng về phía trước, cử động mông cùng khuỷu tay……
Trước cửa ký túc xá một thanh âm kẽo kẹt vang lên, cái đầu mập mạp của Phạm Đặc Tây từ kẹt cửa chen vào nhìn vài lần, chờ đến lúc nhìn thấy dáng người lão Vương, tư thái mới hoàn toàn thả lỏng, tò mò đánh giá toàn bộ căn phòng.
“A Phong, ngươi giỏi quá a, cự nhiên có phòng ký túc xá của riêng mình, ở Phù Văn viện thật không giống người thường.”
“Thôi đi, rõ ràng là không có ai tới, trống vắng hoàn trống vắng a, ngày nào đó ngươi muốn cùng Lôi Lôi lăn ra giường, ta nhường cho ngươi dùng, đủ tình nghĩa nha.” Dù đang sinh hoạt ở trong nước sôi lửa bỏng, nhưng vẫn phải bảo trì tâm thái nhẹ nhàng lạc quan.
Phạm Đặc Tây mặt đỏ lên, vội vàng xua tay, “Không, không, còn chưa tới trình độ kia.”
Vương Phong không nói trợn trắng mắt, “Vậy ngươi mặc như vậy để làm gì?”
Phạm Đặc Tây ăn mặc một thân lễ phục rất là kì dị, cái bụng mỡ đều tràn ra ngoài
“Đây là Lôi Lôi đưa cho ta, có phải rất thích hợp hay không, nàng nói này trang phục cùng ta sáng chói như vậy đặc biệt rất hợp.”
Vương Phong bụm mặt, “Này tốn bao nhiêu?”
“Hai trăm sư tiền, hơn nữa nói cho ngươi một cái tin tức khiếp sợ, hôm nay ta cùng Lôi Lôi nắm tay nhau!”
Sặc, lão tử còn tưởng rằng ngươi dã chiến, Vương Phong chán ngán, cái này nhiều nhất cũng chỉ mấy sư tiền rách nát, nắm tay con người liền có giá trị gấp trăm lần, chẳng qua Vương Phong cũng không có khuyên can, nếu lốp xe dự phòng có thể hiểu ra thì chẳng còn gọi lốp xe dự phòng.
“Rất sảng khoái?”
“Đó là đương nhiên!” Nói đến nữ thần, trong nháy mắt thì ngoại trừ cái bụng sắp căng đến đứt cả nút thắt của Phạm Đặc Tây, còn lại cả mặt ửng hồng: “Ngày hôm qua ta cùng nàng ở riêng đi qua rừng cây nhỏ, chúng ta nắm tay, lần này nàng không có từ chối, cho nên ta cảm thấy đây là một loại ám chỉ, tháng sau là sinh nhật nàng, nàng thật sự chờ mong ta tham gia, ta muốn cùng nàng chính thức tuyên bố.”
Lúc này vẻ mặt Phạm Đặc Tây đầy dư vị, tuy rằng chỉ là nắm vài cái liền bị hất ra đầy xấu hổ, nhưng cũng không có trách hắn, điều này nói lên rất nhiều vấn đề!
“Ngọa tào, ngươi không phải là tới bây giờ vẫn không rửa tay chứ?” Lão Vương vẻ mặt khó tả, nhìn Phạm Đặc Tây giống như cẩu đang ngửi ngửi tay chính mình.
Phạm Đặc Tây rất nghiêm túc gật gật đầu, ngày hôm qua một lần “thân mật tiếp xúc” đó là lần thân mật nhất trong hơn một năm từ khi tới Rose, dưới sự không ngừng kiên trì nỗ lực của hắn, nữ thần rốt cuộc cảm nhận được sự chân thành từ hắn.
“Mụ mụ nói, thích một người nhất định phải kiên trì!”
Lôi Lôi là pháo thủ khoá 97, cùng Phạm Đặc Tây đồng cấp, tóc vàng mắt xanh, cặp mông đầy đặn đẹp đẽ, cùng vòng eo vô cùng mê hoặc, có chỗ lồi chỗ lõm trông thật giống hình chữ S viết hoa a, một đôi mắt quyến rũ lướt qua đủ khiến mập mạp cảm thấy chân nhũn ra, ở Pháo Thủ học viện xưa nay đều có danh xưng ‘hormone biết đi’, có vô số người theo đuổi, là đối tượng dâm ý của không ít lão xử nam.
Tuy rằng A Tây nhìn toàn thể thì cho điểm rất thấp, nhưng lại là đối tượng lừa tiền rất tốt, đây là ưu điểm của hắn.
Với một bé lục trà biểu(1*) khôn khéo như Lôi Lôi đột nhiên “hào phóng” như thế, hơn nữa còn mời Phạm Đặc Tây tham gia tiệc sinh nhật, hoàn toàn không màng cái danh tiếng “tay câu” của mình, thực hiển nhiên đã tìm được chân mệnh thiên tử, A Tây vô luận đưa cái gì đều giống như bánh bao thịt ném cho chó.
(1* lục trà biểu: trà xanh bám người, ám chỉ những người vẻ ngoài thì thanh thuần thoát tục, nhưng bên trong lại thối nát, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡn, lợi dụng tình cảm người khác.)
“Ngươi chuẩn bị đưa cái gì?”
Phạm Đặc Tây ngây ngô cười gãi gãi đầu, “Ta chuẩn bị mua một khẩu súng lục ổ xoay Saxon làm lễ vật, đây là toàn bộ gia sản của ta.”
Nếu chỉ là mua chút hoa hồng gì đó, lão Vương cũng lười đến khuyên, người trẻ tuổi dẫu sao cũng phải ăn thiệt thòi một chút mới có thể nhớ lâu, nhưng một khẩu súng lục ổ xoay, giá như thế nào cũng phải sáu ngàn sư tiền, tương đương với việc bán thận mua quả IP× cho bé trà xanh, bánh bao thịt ném cho chó a, mập mạp muốn chính là cùng người ta lăn giường song túc song phi, người ta nhiều nhất cũng chỉ cho hắn nắm tay, làm không tốt quay đầu lại còn phải dùng thuốc khử trùng rửa tay.
“Ngươi không suy xét nhiều một chút, vạn nhất nàng không đáp ứng đâu? Vạn nhất cũng có người khác cùng ngày tỏ tình thì sao? Vậy chờ ngươi là quan tài…… còn lão bà vốn là không có.” Vương Phong vẫn là nhịn không được khuyên một chút, một đời hai huynh đệ, tiền của ngươi chính là tiền của ta, vô luận ở nơi nào, tiền đều là thứ tốt a.