_ Một ngàn tám trăm hai mười lăm ngày. _
_ Rốt cục kí tên vào đơn ly hôn. Mình không khóc, mình luôn luôn mỉm cười. Thật đấy, mình sẽ cười buông tay. _
_ Duật ca ca, anh tự do rồi. _
.
.
.
Haier Jones cảm thấy mình đang nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này lại chân thực đến mức khiến hắn muốn khóc.
“Em đúng là Tâm Tâm?” Nhìn cô gái phương đông trước mắt, hắn vẫn thấy khó tin.
Đào Tâm Nha khóc gật đầu, thấy anh hai không tin, cô hít mũi nói: “Em còn nhớ chuyện anh 13 tuổi rồi vẫn còn đái dầm!”
Haier lập tức giơ chân, đó là vết sẹo trong lòng hắn.
“Câm miệng! Anh đâu có đái dầm! Rõ ràng là em và thằng nhóc A Nhượng nửa đêm vào phòng hãm hại anh!” Kết quả hắn bị người hầu trong nhà cười, mấy ngày cũng không ngóc đầu lên được.
Nhưng việc này ngoài ba người bọn họ và người hầu trong nhà, không ai biết. Ngay cả hai lão Nguyên gia cũng không biết, nguyên nhân đương nhiên là do hắn hạ lệnh phong bế.
Đây là sỉ nhục của đời hắn!
Mà hiện tại, Haier trừng Đào Tâm Nha, tim đập rất nhanh, nhưng vẫn hoài nghi: “Việc này có phải A Nhượng nói cho em không?”
Đào Tâm Nha lắc đầu, sau đó nói một chuyện chỉ có hai anh em bọn họ biết.
“Em nhớ ngày bị ba đưa về Scotland, trên máy bay, em khóc đòi mẹ suốt. Khi đó anh hai lấy sữa đường cho em, nói với em…”
“Tâm Tâm đừng khóc, ăn viên sữa đường này. Đường ngọt ngào, Tâm Tâm ăn xong sẽ vui vẻ. Anh hai ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh Tâm Tâm!” Haier nghẹn ngào nói, hốc mắt phiếm hồng, “Em đúng là Tâm Tâm…”
Đào Tâm Nha khóc gật đầu.
Haier hít vào thật sâu, đè nén kích động trong lòng, hỏi cô: “Chuyện này là sao? Sao em lại biến thành cái dạng này?”
“Lúc đó em bị rớt máy bay, tỉnh lại đã thấy ở trong thân thể này…”
“Cho nên, hai năm nay em vẫn sống trên đời này?” Haier tiếp lời.
Đào Tâm Nha gật đầu.
“Vậy tại sao em không trở lại?”
“Em…” Đào Tâm Nha cắn môi, không dám nhìn anh hai, “Em không còn mặt mũi gặp anh. Lúc trước em nói nhiều lời tàn nhẫn như vậy với anh, làm anh thương tâm… Anh giận dữ không quan tâm đến em, cho nên em…”
“Nên em cảm thấy em chết rồi, anh hai vẫn sẽ hận em? Vẫn không để ý đến em như vậy sao? Đào Tâm Nha, em thấy anh hai em là người như vậy sao?” Haier kích động rống lên.
Đào Tâm Nha lắc đầu. Cô biết mình sai rồi: “Anh hai, xin lỗi…”
Haier đỏ mắt. Đúng là hắn tức giận, hắn phẫn nộ, nhưng mà… Nhìn em gái khóc không thành tiếng, cho dù giận đến mấy, cũng không áp được vui sướng trong lòng.
“Con bé ngốc này…” Hắn ôm em gái vào lòng.
“Anh hai, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Đào Tâm Nha ôm anh hai, khóc lớn tiếng.
Haier nén lệ trong mắt, ôm lấy em gái vừa mất đã tìm lại được, cứng rắn nói: “Nếu em không phải là em gái anh, anh nhất định phải bóp chết cái tên rắc rối này. Ly hôn thì ly hôn, đi Paris làm gì? Không định về nhà ư? Anh nói không quan tâm đến em, sẽ thực sự mặc kệ em à? Em cũng không nghĩ lại, năm năm liền không chịu liên lạc với anh, em không biết anh vẫn luôn chờ điện thoại của em sao?”
Lúc trước hắn nói ác như vậy, nhưng dù sao cô vẫn là em gái mà hắn yêu thương vô cùng. Cô chỉ cần thấp mình xin lỗi, hắn làm sao lại không để ý đến cô? Khi đó hắn cũng không chịu mất mặt, cứ giằng co cùng em gái. Kết quả thì sao?
Hắn đau lòng, hối hận.
Đào Tâm Nha sụt sịt mũi, hai mắt khóc hồng lên: “Em… Em chỉ là không còn mặt mũi gặp anh thôi. Em vẫn thực hối hận đã nói với anh những lời như vậy. Lại là lần đầu tiên anh dữ dằn với em, cho nên…” Cô ủy khuất nói, “Anh hai, thực xin lỗi!”
“Quên đi, coi như anh nợ em!” Anh em thì có thù hằn gì? Haier lấy khăn giấy lau nước mắt cho em gái, sau đó đứng dậy đến nhà bếp rót cho cô một ly nước ấm. “Được rồi, đừng khóc, sưng hết mắt rồi!”
Đào Tâm Nha nhận lấy cốc nước, khóc lâu như vậy, cô quả thực rất khát. Cô khóc thút thít uống nước.
Chờ em gái trấn định rồi, Haier mới hỏi: “Tâm Tâm, em và A Nhượng đã xảy ra chuyện gì? A Nhượng biết chuyện của em không?”
Đào Tâm Nha gật đầu, trầm mặc một lúc, thuật lại những lời Nguyên Duật Nhượng đã nói với cô cho anh hai nghe.
Haier nghe xong, khẽ thở dài: “Tâm Tâm, đúng là em sai rồi.”
Đào Tâm Nha không nói chuyện, cô cũng biết mình sai rồi.
“Nói cho cùng, cũng là anh hai làm hư em!”
“Anh hai, đâu có liên quan gì đến anh!” Đào Tâm Nha không để anh hai tự trách, “Tại em không hiểu chuyện. Đã chết qua một lần rồi, lại không thay đổi suy nghĩ của mình.”
Như Duật ca ca nói vậy, cô vẫn cứ ích kỉ như cũ.
“Còn bây giờ thì sao? Em muốn gì?” Haier hỏi em gái: “Em còn yêu A Nhượng không?”
Đào Tâm Nha sững sờ, lập tức cười khổ: “Em đâu dám yêu nữa. Lúc trước buông tay, em đã quyết định không yêu, không bao giờ yêu nữa!”
“Nếu thực sự không yêu, em sẽ biểu lộ như vậy sao?” Bộ dáng rõ ràng là đau xót vì tình.
Đào Tâm Nha gục đầu xuống, cầm chặt lấy cốc nước, nhẹ giọng nói: “Anh hai, em sợ, em sợ tình yêu của em lại làm tổn thương đến người xung quanh. Em chỉ mong anh ấy hạnh phúc!”
Em gái của mình, làm sao Haier lại không hiểu? Hiện tại cô đang trốn tránh! Ngồi bên cạnh em gái, hắn sờ đầu cô: “Tâm Tâm, em không muốn tự cho A Nhượng hạnh phúc sao?”
Đào Tâm Nha lắc đầu, không nghĩ ngợi nói: “Sao em có thể cho anh ấy hạnh phúc được? Em không có tư cách đó…”
“Sao em lại không có tư cách?” Hắn bắt cô ngẩng đầu lên, không cho cô lại vùi mình vào vỏ bọc nhút nhát. Đó không phải là em gái của hắn.
“Tâm Tâm, em đã từng hỏi A Nhượng muốn gì chưa? Em muốn cậu ta được hạnh phúc, vậy em đã hỏi, cậu ta muốn ai cho cậu ta hạnh phúc chưa? Hạnh phúc của cậu ta do cậu ta tự quyết định, mà không phải là em!”
Đào Tâm Nha sững sờ nhìn anh hai: “Nhưng anh ấy đang giận em…”
Haier tức giận trợn trắng mắt: “Trước mặt em cậu ta chỉ là con hổ giấy thôi, em sợ cái gì?” Cũng không nghĩ xem từ nhỏ A Nhượng đã sủng cô đến mức nào, cho dù có giận cô, cô làm nũng một chút liền đâu vào đó sao? Hơn nữa, hiện tại có chỗ dựa là anh trai hắn đây!
“Đi, anh hai đưa em đi tìm A Nhượng. Phải hỏi rõ, rốt cục cậu ta muốn cái gì!” Không cho em gái cơ hội giãy giụa, Haier tóm lấy cô liền đi tới Nguyên gia.
Kết quả tới Nguyên gia, lại nghe Trần An Mai nói Nguyên Duật Nhượng đã đi sân bay rồi, chuẩn bị đáp máy bay về New York.
Haier vừa nghe, chuẩn bị mang em gái đuổi đến sân bay. Còn chưa bước ra khỏi cổng Nguyên gia đã bị Trần An Mai gọi lại.
“Đợi chút Haier, mẹ có việc muốn nói với bé Tâm!”
“Mẹ nuôi, có việc gì để tối nói, giờ rất gấp!” Haier lo lắng nói.
“Chuyện của mẹ cũng rất vội!” Trần An Mai nghiêm túc nhìn Đào Tâm Nha, “Bé Tâm, dì không đồng ý chuyện của cháu và A Nhượng.”
Bà biết ngày hôm qua bé Tâm ngủ trong phòng con trai, cũng đoán được giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì. Chiều nay đã thấy con trai lạnh mặt rời đi, sau đó Đào Tâm Nha cũng mất hồn mất vía cáo biệt.
Tình hình như vậy làm bà và chồng vô cùng lo lắng. Họ nhất định cho rằng con trai đã bắt nạt cô bé.
Thân là cha mẹ sao bọn họ không nhận ra, bây giờ trong lòng con trai chỉ có Tâm Tâm. Tâm Tâm đã chết, không ngờ con trai lại xem bé Tâm thành thế thân của Tâm Tâm. Điều này làm sao được? Bé Tâm là một cô gái tốt, bà và chồng đều rất thích bé Tâm, sao có thể để bé Tâm bị thương tổn như vậy được!
“Dì Mai!” Đào Tâm Nha không ngờ mẹ nuôi sẽ nói như vậy với cô. Cô nhìn Trần An Mai, lại nhìn Nguyên Thành Hồng ngồi bên cạnh, trong đầu cô hỗn loạn, chỉ có thể nói theo bản năng: “Cháu… Cháu không có quan hệ gì với Nguyên tiên sinh hết, hai bác đừng hiểu nhầm… Cháu và anh ấy không có gì…”
“Cô bé, cháu đừng hiểu nhầm!” Trần An Mai ngắt lời cô, nắm lấy tay cô, “Dì và bác Hồng không phải ghét gì cháu, chúng ta chỉ không nỡ… Cháu không biết A Nhượng đang nghĩ gì đâu. Nó… nó…” Trần An Mai cắn răng, cuối cùng vẫn nói thẳng, “Nó chỉ xem cháu là thế thân thôi!”
Đào Tâm Nha lăng lăng, ”Thế thân?”
“Đúng, nó xem cháu là thế thân của Tâm Tâm. Dì Mai không thể để nó đối xử với cháu như vậy. Cháu là một cô gái tốt, đáng được…”
Haier đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, “Mẹ nuôi, nó chính là Tâm Tâm.”
Trần An Mai nhíu mày, giận dữ mắng Haier: “Con đang nói linh tinh gì thế? Chẳng nhẽ con cũng xem bé Tâm thành Tâm Tâm?”
“Con không có!” Haier giải thích, “Nó đúng là Tâm Tâm. Tâm Tâm không chết, nó vẫn sống…”
“Con đang nói ma quỷ gì thế hả?”
“Anh hai nói thật đấy!” Đào Tâm Nha ngắt lời bọn họ, nhìn hai lão Nguyên gia kinh ngạc, cô nhẹ giọng nói: “Cha mẹ nuôi, con chính là Tâm Tâm.”
“Cháu…” Trần An Mai kinh ngạc nhìn Đào Tâm Nha, “Con bé này đang nói cái gì…”
“Con không chết. Không, đúng hơn mà nói, đại khái là con mượn xác hoàn hồn!” Đào Tâm Nha khẩn trương cười với mẹ nuôi.
Dù sao Trần An Mai cũng đến từ phương đông, bà đã từng nghe qua chuyện như vậy, nhưng bà nghĩ chuyện này chỉ có trong sách hay phim ảnh thôi, “Con… Con đúng là Tâm Tâm?” Bà run giọng hỏi.
Đào Tâm Nha gật đầu.
Trần An Mai nhìn Haier, Haier cũng gật đầu. Mà bên cạnh Nguyên Thành Hồng sớm khiếp sợ.
Trần An Mai kinh ngạc nhìn Đào Tâm Nha, đột nhiên giơ tay tát cô một cái: “Con bé hư hỏng này! Lại để cha mẹ nuôi đau lòng khổ sở vì con! Con bé hư, con bé hư!” Bà mắng, lại khóc ôm Đào Tâm Nha vào lòng.
“Thực xin lỗi, mẹ nuôi!” Đào Tâm Nha mới ngừng ngóc lại tiếp tục rơi lệ, cô quay đầu nhìn Nguyên Thành Hồng đang kích động, “Thực xin lỗi, cha nuôi.”
Tay Nguyên Thành Hồng run run, không nói nên lời, chỉ có thể bước lên ôm lấy vợ và con gái nuôi.
Haier sờ sờ cái mũi chua sót, “Ách, không phải con cố ý quấy rầy, nhưng mà con và Tâm Tâm đang định đến sân bay…”
“Đúng, Tâm Tâm, con và A Nhượng…” Trần An Mai đẩy Đào Tâm Nha ra, lo lắng hỏi, “Tâm Tâm, con và A Nhượng đã xảy ra chuyện gì? Hai người các con…”
“Được rồi, phu nhân!” Nguyên Thành Hồng ngăn vợ lại, “Chuyện của tụi nhỏ cứ để tụi nó giải quyết!”
Ông nhìn Đào Tâm Nha, “Tâm Tâm, đi đi!”
Đào Tâm Nha gật đầu, theo anh hai đi ra cửa, khi đến cửa, cô dừng chân, quay người kiên định nói với hai lão: “Cha mẹ yên tâm, lần này con sẽ không làm chậm trễ hạnh phúc của Duật ca ca!”
Lần này, cô muốn hỏi anh, anh muốn hạnh phúc như thế nào?
Nguyên Duật Nhượng đang chờ đợi.
Lúc nãy, anh nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ nói, Đào Tâm Nha đang chạy đến sân bay, bảo anh chờ cô.
“Con phải nói chuyện đàng hoàng với Tâm Tâm đi. Cơ hội chỉ có một lần, lỡ mất là không còn nữa đâu!” Trần An Mai thở dài, thấm thía nói.
Đạo lý đó, sao Nguyên Duật Nhượng lại không hiểu?
Anh đã mất một lần, sao lại không biết có được đáng quý biết bao?
Nhưng cô gái kia có biết anh muốn gì không? Khi nào cô mới thực sự lớn lên, khi nào mới có thể hiểu lòng anh?
Xa xa, anh nhìn thấy cô bôn chạy tới.
Đào Tâm Nha cũng thấy Nguyên Duật Nhượng. Tim cô đập thật nhanh, bàn tay chảy đầy mồ hôi. Cô sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn đứng trước mặt anh.
“Hi!” Nặn ra một nụ cười, cô chào hỏi.
Mà anh, mặt không chút biểu cảm, trầm mặc đối diện với cô.
Đào Tâm Nha liếm môi, giọng nói run run vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên định nói: “Anh nói đúng. Em vẫn thực ích kỉ, chưa từng hỏi anh muốn gì, tự quyết định tất cả cho anh. Em sẽ vì sai lầm của em mà xin lỗi anh!”
Đối mặt với những lời của cô, Nguyên Duật Nhượng vẫn lạnh lùng.
Mà cô, có lẽ vì đã nói ra, cũng dần dần hết khẩn trương, hai tay nắm chặt, cô vươn tay nhìn anh.
“Cho nên, em muốn hỏi anh, Duật ca ca, anh thực sự muốn gì?”
“Nếu anh muốn trả thù em thì sao? Buộc chặt em vào cuộc đời anh, để em không thể đi bất cứ đâu, chỉ có thể nghe anh nói. Anh bảo em đi hướng đông, em tuyệt đối không đi đằng tây. Em phải trở thành nô lệ của anh, thỏa mãn yêu cầu của anh, bao gồm cả nhu cầu giường chiếu. Sau đó, đến chết em cũng không thể rời khỏi anh. Như thế nào? Em làm được không?”
Đào Tâm Nha không nghĩ anh sẽ nói như vậy, cô ngốc ngốc đứng trước mặt anh, “Này…”
Nguyên Duật Nhượng lạnh lùng nhướn mày, “Sao? Không chịu? Thế thì còn gì để nói nữa!” Anh xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!” Đào Tâm Nha nắm lấy cánh tay anh, “Em chưa nói là không được…”
Ánh mắt chăm chú của anh làm cô đỏ mặt: “Không… Ý em là…”
“Như thế nào?” Anh đang đợi đáp án của cô.
“Nhưng… Nhưng nếu ngày nào đó anh gặp được người trong lòng…” Vậy thì đến lúc đó, sự tồn tại của cô không phải là dư thừa sao?
“Yên tâm, không có ngày đó đâu!”
“Hả? Tại sao?” Cô ngây ngốc hỏi.
Anh cũng mất bình tĩnh: “Bây giờ anh đang hỏi em, hay là em hỏi anh? Sao? Đào Tâm Nha, có nói hay không?”
“Nhưng… Như thế là đủ rồi sao? Không phải anh rất ghét em sao? Em làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn không hiểu chuyện, còn ích kỉ…”
Lấy thân mình trả nợ cho anh, cũng không đủ bù đắp lại.
Cô khiếp sợ tự ti như vậy làm cho Nguyên Duật Nhượng thở dài. Đây vẫn là tiểu công chúa kiêu ngạo bốc đồng ngày xưa sao? Tự tin của cô đâu hết rồi?
“Đào Tâm Nha, anh chỉ hỏi em một câu thôi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, không cho cô cơ hội trốn tránh, “Em còn yêu anh không?”
Còn yêu không?
Lời này, cô cũng tự hỏi mấy lần.
Cô tự nhủ không yêu, nhưng vẫn không nhịn được tham luyến. Anh không biết, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô đều mừng thầm.
Nhưng… cô vẫn không dám xa cầu nhiều lắm. Lúc trước vì quá tham lam, cô mới sai lầm nhiều như vậy. Cô thực sự sợ mình lại tái phạm.
Cô gục đầu xuống, sợ hãi: “Em chỉ muốn anh được hạnh phúc.
Anh hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc.
Nguyên Duật Nhượng thở dài trong lòng. Đối mặt với cô như vậy, anh còn có tính tình gì nữa?
“Bé ngốc!” Anh ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai, “Sao em không nghĩ đến em sẽ cho anh hạnh phúc?”
Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ cần em ở bên cạnh anh, đã là hạnh phúc rồi!” Làm sao anh có thể trả thù cô được? Cô là tiểu công chúa anh nâng niu cưng chìu trong lòng bàn tay từ nhỏ cơ mà.
Đào Tâm Nha kinh ngạc, không tin được những gì mình vừa nghe. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt khóc đỏ lên làm anh cực kì đau lòng.
Nguyên Duật Nhượng khẽ hôn lên mắt cô, “Câu trả lời của em là gì? Nha Nha, em còn yêu anh không?”
Đào Tâm Nha rưng rưng cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy… không bao giờ buông tay ra nữa, được không?”
Cô lại gật đầu.
Còn anh, rốt cục lộ ra nụ cười, ôm lấy tiểu công chúa của anh.
Cuối cùng, cô lại trở về trong vòng tay anh…