Chương 4: Hẹn ước

Chương 4 : Hẹn ước

— Hô, không khí bên ngoài thật tốt.

Với tư cách là thủ đô của Nam Việt quốc, mỗi ngày người đến người đi ở nơi đây là phi thường náo nhiệt.

- Thiếu Gia, chúng ta vẫn là trở về đi.

Nhìn lớn cửa Túy Tiên lâu, tiểu Ngọc nhút nhát e lệ nói.

- Không có việc gì, Thiếu Gia ta đã nói với ngươi là ta có không ít tiền.

Tiểu Ngọc là người duy nhất bên mình, thị nữ duy nhất, sau khi ăn cơm còn phải mua chút quần áo, đồ trang sức tốt cho nàng, mặt khác mình cũng phải mua chút ít dược liệu.

- Nhị vị khách quan, mời vào trong.

- Trên lầu còn có bàn không?

Dương cũng không muốn ở dưới đại sảnh, trên lầu sẽ thoải mái hơn.

- Có, có.

Tiểu nhị vội nói.

- Nhị vị khách quan muốn ăn gì?

Sau khi ngồi xuống, tiểu nhị lại hỏi.

- Hảo tửu, thức ăn ngon, cứ bê lên là được.

Dương cũng không nhìn thực đơn, trực tiếp nhìn tiểu nhị nói.

- Tốt, hai vị khách quan chờ một lát, sẽ tới ngay.

Thế là sau chốc lát trên bàn ăn đã có gần hết tất cả các món sơn hào hải vị trên rừng dưới biển làm hắn không nhịn được mà lao vào ăn tới tấp như hổ đói mặc kệ Tiểu Ngọc ngồi bên lo lắng không có tiền trả để rồi mãi sau hắn nói nàng mới chịu nhón đũa ăn từng chút một .

Đúng lúc này, dưới lầu đi lên một nam một nữ, một nam một nữ này ăn mặc hoa lệ, nam tử tuấn dật, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.

- A! Hoá ra hôm nay mọi thứ đảo lộn hết ta, cái thằng phế vật mà cũng đòi đi ăn ở Tuý Tiên lâu ư .

Nói rồi con mắt sáng ngời, kinh hỉ đi tới:

- Thật là ngươi ah, ta còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ.

Ở trong trí nhớ của Dương tên này là kẻ luôn cầm đầu nhóm bắt nạt hắn ,là còn trai trưởng của Hoàng gia , được cho là người sẽ đột phá Trúc Cơ kì nhanh nhất ,là hi vọng của Hoàng gia tương lai ,vâng,không ai khác đó chính là Hoàng Âm

— Chào ngươi ! Lâu lắm rồi ta mới thấy ngươi đấy !

Đối diện với giọng nói ngọt ngào và đầy khả ái này hắn cũng chỉ tiếp tục im lặng mà thôi . Nàng tên là Trịnh Hạ Băng , là viên ngọc của Trịnh gia . Nàng từ nhỏ đến lớn mọi việc nặng nhọc đều chưa trải qua ,mọi việc đều do hạ nhân làm nên phải biết là cha nàng cưng nàng đến mức nào . Thế nhưng nàng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo mà luôn chan hoà với mọi người . Hắn cũng biết thân biết phận mình mà :(

- Hạ Băng ngươi cùng phế vật này nói chuyện làm gì.

Lúc này Hoàng Âm có chút bất mãn nói.

Dương lạnh lùng nhìn hắn, nhưng không nói gì, hắn tinh tường, Hoàng Âm này tuyệt đối là thiên tài trẻ tuổi, mình hiện tại mới Luyện Khí tầng năm, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

- Đừng nói như vậy ,hắn cũng là anh em của ngươi đó .

Trịnh Hạ Băng tỏ ra rất bất mãn.

- Phế vật là phế vật. Mà hắn chỉ là anh em cùng cha khác mẹ của ta thôi . Ngươi lo lắng cho hắn à ?

Đối với câu hỏi này của Hoàng Âm nàng chỉ biết im lặng không nói thêm gì nữa vì đây là chuyện nội bộ nhà người ta mà.Trịnh Hạ Băng biết rõ căn cốt tư chất của Dương không tốt, không thể tu luyện chân khí, nhưng nàng lại rất bất mãn, như thế nào cùng là một phụ thân, tại sao đối đãi huynh đệ ruột thịt của mình như vậy.

- Hoàng Âm, nơi đây không phải ngươi mở, ta muốn tới thì tới, không cần phải xin phép ngươi.

Dương ngăn chặn phẫn nộ trong lòng mình, ngữ khí rất bình thản nói.

- Ngươi cái phế vật này còn dám mạnh miệng đúng không, không hảo hảo tu luyện, rõ ràng đi ra khắp nơi làm loạn, mặt mũi Hoàng gia chúng ta, Hoàng phủ chúng ta đều bị ngươi làm mất mặt, nếu như không phải cha ta chưa cho phép ,ta đã sớm tiễn ngươi ra khỏi Hoàng gia rồi .

Dương nghe xong Hoàng Âm rõ ràng còn cãi lại, không khỏi thập phần phẫn nộ.

- Hừ, Hoàng gia thì ngon lắm sao , giỏi lắm sao? Lưu lại cũng thế, đi cũng chẳng sao, Hoàng Chấn Dương ta còn không đến mức ra khỏi Hoàng gia thì sống không được.

Ngữ khí của Dương thập phần bình thản.

- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi rất tốt.

Hoàng Âm khó thở, chỉ vào Lỗi nói:

- Tốt, ngươi đã không muốn ở lại Hoàng gia, ta thành toàn cho ngươi, đến lúc đó xem ngươi đi ra khỏi Hoàng gia sẽ sống như thế nào.

Lúc này đồ ăn đã lên hết ,bọn tiểu nhị cũng biết đường mà lui nhanh xuống, Dương cũng không để ý tới hắn, mà nhìn Trịnh Hạ Băng nói:

- Hạ Băng cô nương, muốn cùng một chỗ ăn cơm hay không?

- Ngươi có tiền sao? Những thức ăn này tối thiểu cũng phải một trăm lượng trở lên, đến lúc đó bởi vì ăn cơm chùa sẽ bị đánh chết.

Hoàng Âm lạnh lùng nói.

- Cái này không cần ngươi lo lắng, ngươi vẫn là nhanh biến đi, đừng quấy rầy hào hứng ta ăn cơm.

Dương nói.

BA~.

Hoàng Âm giận dữ, một bạt tai phiến trên mặt Dương, dù sao thực lực sai biệt quá lớn, Dương căn bản trốn tránh không kịp.

-Hừ , ta mất hứng ăn rồi .Hạ Băng ngươi muốn thì ăn một mình đi ta cảm thấy buồn nôn

  • Hắn sao phải như vậy.

Trịnh Hạ Băng thở phì phì nói:

- Dương à ,ngươi không sao chứ, đừng để ý đến hắn .

Một bên thị nữ tiểu Ngọc lau vết máu ở khóe miệng cho Dương, sắc mặt vô cùng lo lắng.

— Mẹ thằng chó ! Mày nhớ mặt bố mày nhá , có một ngày ta dóc xương mày ra chứ ở đó mà nghênh ngang ra vẻ ta đây .

Hắn lên tục ngẫm nghĩ cách đánh bại thằng Hoàng Âm ,một tên luyện khí tầng 8 mà thôi, nương theo tu luyện của mình, trong nửa năm đánh bại hắn có lẽ vậy là đủ rồi, bất quá trong phủ khẳng định là không được, Yên Linh sơn mạch là lựa chọn tốt nhất, trong Yên Linh các loại ma thú đều có, ở chỗ sâu trong Yên Linh thậm chí có cả cửu giai Thánh thú.

Sau khi tính toán nhanh chóng ,máu cũng được lau khô rồi, nhìn Trịnh Hạ Băng nói:

- Trịnh cô nương không cần lo lắng chủ là vết thương phần mềm , không quá đáng ngại ( mồm đau vc mà cứ sĩ gái ,hơn 3 tiểu cảnh giới chứ ít mô . )

Trịnh Hạ Băng thấy Dương như vậy, cho rằng hắn là cố giấu, dù sao ai gặp được chuyện như vậy cũng sẽ không dễ chịu, vì vậy an ủi:

- Tiểu Lỗi đệ đệ, nếu như ngươi không muốn ở Hoàng gia mà nói, cùng với ta đi Tiêu Linh Môn a. Ta đi cầu sư phó nghĩ biện pháp.

Dương lắc đầu nói:

- Không có việc gì, ta nói được làm được , Tiêu Linh Môn ta sẽ sớm đến nhưng giờ chưa phải lúc .

Tiêu Linh Môn là một trong thất đại môn phái trên đại lục, tuy xếp hạng cuối cùng, nhưng cũng không thể khinh thường, thực lực của nó vô cùng cường đại, chỉ Nguyên Anh cũng có 8 vị , Hoá Thần cũng có hơn mười vị, Luyện hư cũng có ba vị.

- Dương à, thế nhưng mà. . .

- Ngươi không cần phải lo lắng , ta tự có dự toán riêng cho mình .

Dương có tính toán của mình, còn nữa hiện tại hắn căn bản không có tu vị gì, tiến vào Tiêu Linh môn căn bản không có bất luận chỗ tốt nào. Nói sau có vào hay không vẫn là một chuyện không biết.

- Ngươi. . . Ngươi thật sự là tức chết ta rồi.

Hạ Băng thấy Dương không nghe lời mình, tức giận đến dậm chân.

- Thật sự không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.

Đối với Hạ Băng này quan tâm mình như vậy, Dương vẫn là rất cảm kích.Dù gì thuở nhỏ hai nhà đã ngầm thông gia với nhau rồi nhưng tên Hoàng Dương này lớn lên ăn hại mới để vụt mất nàng . Thầm nghĩ trong lòng, chờ sau khi mình cường đại lại báo đáp nàng a.

- Hạ Băng, ta muốn nhờ ngươi chuyện này.

- Chuyện gì, nói đi, cùng ta còn khách khí như vậy, người quen cả mà.

Trịnh Hạ Băng nghe Dương nói có việc muốn mình hỗ trợ, lập tức mặt mày hớn hở, xem ra hắn vẫn là thông suốt rồi, cùng với mình trở lại Tiêu Linh Môn, ở lại Hoàng gia nhất định sẽ bị khi phụ sỉ nhục đến chết.

- Mấy ngày này làm phiền ngươi giúp ta chiếu cố tiểu Ngọc thoáng một phát.

Dương nhìn Trịnh Hạ Băng, dù sao mình trong khoảng thời gian này định đi đến Yên Linh rèng luyện , không có thời gian chiếu cố tiểu Ngọc, mà tiểu Ngọc một người ở trong Hoàng gia nhất định sẽ bị các loại khi dễ, là người tri kỷ nhất của mình, Dương như thế nào cũng không muốn để nàng chịu đựng khi dễ.

- Đừng, Thiếu Gia, chẳng lẽ ngươi không cần tiểu Ngọc nữa sao?

Nghe xong thiếu gia muốn đưa mình cho người khác, tiểu Ngọc liền luống cuống tay chân.

- Không phải, tiểu Ngọc, Thiếu Gia như thế nào sẽ bỏ không cần nàng, tiểu Ngọc nghe lời như vậy, đối với Thiếu Gia tốt như vậy, bất quá gần đây Thiếu Gia có chuyện ra ngoài, lo lắng bọn hắn đối với nàng bất lợi, cho nên mới nhờ Hạ Băng hỗ trợ chiếu cố nàng thoáng một phát, chẳng lẽ nàng muốn cho Thiếu Gia thời điểm ra ngoài lo lắng cho nàng sao?

- Thiếu Gia, ta nghe lời ngươi.

Nghe được thiếu gia không phải không muốn mình, trong nội tâm tiểu Ngọc nhẹ nhàng thở ra.

- Hạ Băng ngươi đồng ý nhá !

Dương nhìn Trịnh Hạ Băng

- Chiếu cố ngược lại là không có vấn đề, mấu chốt là, ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ ngươi định đấu cùng bọn họ sao? Ngươi không có khả năng đấu qua được bọn hắn.

Nàng nhìn hắn, rất nghiêm túc nói ra, trong nội tâm nàng tinh tường, Dương căn bản là không cách nào tu luyện, nếu như đối kháng cùng Hoàng Âm, cái kia không khác gì muốn chết.

- Hiện tại ta không đấu lại bọn họ, cho nên ta muốn ra ngoài tu luyện.

Dương nói.

Trịnh Hạ Băng lắp bắp kinh hãi:

- Ra ngoài tu luyện, ngươi. . . ngươi cái kia còn không bằng cùng ta tới Tiêu Linh Môn.

- Haiz .., trong lòng ta biết rõ, ta nhất định sẽ trở nên cường đại, nửa năm sau, ta muốn cho tất cả mọi người giật mình, những người từng xem thường ta kia, những người đã từng tổn thương qua ta, ta muốn bọn hắn hoàn lại gấp trăm ngàn lần.

Nói xong, Dương có chút thanh sắc nội liễm.

- Thiếu Gia.

- Không nói thêm nữa, tiểu Ngọc, hôm nay nàng cùng với Hạ Băng đi thôi.

Dương nói xong lấy ra hai kiện đồ vật, một cây ngọc trâm, mặt khác là năm trăm lượng bạc, đưa tới trong tay tiểu Ngọc:

- Tiểu Ngọc, hai dạng đồ vật này nàng giữ lấy, Ngọc trâm này là mẫu thân của ta lưu lại, sau khi nàng nhận lấy là người của ta rồi, chờ sau khi ta có thực lực, ta trở về Tiêu Linh Môn đón nàng, nhớ kỹ, nghe lời của Hạ Băng, nếu như có thể mà nói, đi theo sư thái của Hạ Băng nàng mà hảo hảo tu luyện .