Chương 10: Xuân quang xạ tiết (2)

-A..a ..a
Một tiếng thét chói tai xé rách trời xanh, làm kinh sợ bao nhiêu là linh thú trong rừng , bọn chúng tưởng như lại có một con linh thù nào đó mới lạ trong khu rừng bọn nó sinh sống cơ chứ. Như Thuý hai tay chỉnh sửa lại y phục , hoảng loạn muốn rời ngay khỏi thân thể ướt át của tên bại hoại đang phía dưới nàng, nhưng càng vội càng rối, nàng vừa đứng dậy muốn lùi lại, mắt cá chân phải liền bị trẹo ngã phịch xuống đất.
Như Thuý nghĩ từ hôm qua tới hôm nay, không ngờ bị hai nam nhân nhìn thấy thân mình, tên trước thì nhìn trộm từ xa (là nó chứ ai ngươi khỏi phải đi tìm xa tận chân trời gần ngay trước mắt ;) , hiện tại ngược lại, tên gia hỏa này lại ngang nhiên đụng chạm gián tiếp vào đó ,khiến nàng chua xót trong lòng, nhất thời đau buồn thấu tới tim, không ngờ ngồi dưới đất ôm gối khóc nức nở.
Dương ấp úng không biết phải làm sao , đây cũng là lần thứ hai hắn làm cho nàng khóc, kinh lịch qua rừng rậm nguy hiểm , đối diện với linh thú và sự sống còn để mạnh lên làm hắn trở nên lãnh khốc vô tình tâm ngoan thủ lạt hơn. Nhưng chỉ có ai cùng lớn lên mới hiểu được trong nội tâm hắn cũng có một nơi mềm yếu, một khi được coi như là bằng hữu,là tri âm tri kỉ thì tim hắn cũng có thể biến thành rất mềm yếu.
Dù mới quen biết nhưng hắn đã hai lần nhìn rõ thân thể con gái người ta rồi . Nếu lần trước nàng không biết ,âu , thì cũng bỏ qua đi . Nhưng lần này hắn lại bị nàng bắt tại trận không những thế còn xúc phạm “ cấm địa “ của người ta rồi thế thì còn gì phải chối cãi nữa . Dương tâm lí đối với nàng dần sản sinh một loại ham muốn chiếm hữu khó nói bằng lời, hắn có lẽ bản thân không nói mà cũng tự coi Như Thuý đã là nữ nhân của mình, mặc dù nàng không phải là hoàn mĩ.
-Nè, chân nàng sao rồi, ta giúp nàng xem nhé." Dương chạm vào vai nàng đang run nhẹ lên trong sự hờn dỗi, thanh âm trở nên rất ôn nhu .
-Không cần ngươi quan tâm, ngươi đồ hỗn đản, vô lý thế nào ta lại tin ngươi, ngươi thực sự đã làm chuyện đó với ta rồi. Nàng bất cần dùng lực hất tay hắn ra, lúc này nàng đích thị là tiểu nữ hài đang chịu oan khuất, nàng quên mất nàng là Thánh nữ của Quang Minh đỉnh , là một thánh nữ thanh cao mà mọi thần dân đều kính trọng.
-Oan uổng quá, ta chưa hề làm gì cả. Vừa mới có một trận cuồng phong quét qua, thổi bay y phục của nàng. Thiên địa lương tâm, ta chỉ là muốn chỉnh lí lại y phục cho nàng thôi, để nàng tỉnh dậy khỏi thấy ngượng nghịu, ai biết nàng lại tỉnh lại đúng lúc đó." Hắn vội giải thích, chỉ là hắn không dám nói cuồng phong đó do hắn mà thành.
-Ta có chết mới tin ngươi." Ti Bích tiếp tục thút thít, thực ra đã nghe vào lời giải thích của Dương, tiềm thức của nàng đã tin một nửa, do vì vừa mới phát hiện y phục bản thân toàn bụi bẩn, nhưng hiện tại nàng ngoài việc che dấu ra không còn biện pháp nào khác, qua sự tình ngượng ngập như thế, nàng không hiểu phải đối diện với hắn như thế nào đây, cũng chỉ có thể tiếp tục khóc thôi. Chả nhẽ bây giờ bỏ qua rồi nói hề hề với hắn là chưa có gì xảy ra . Hứ ! Nàng chưa có điên .