-Đây là thiên đàng sao?!
Tỉnh dậy với một cái đầu đau như búa bổ, Vương Thần nhìn xung quanh mình một mảnh không gian tối đen tĩnh lặng, cái sự tối tăm cùng yên lặng này càng làm cho con người ta cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối hơn. Cố nết cái hình thể nặng trĩu, hắn ngạc nhiên nhìn bản thân trắng như bạch cốt tinh mà kinh hãi.
-Cái quái gì đây? Ta biến thành thể loại gì rồi?!
Động chạm khắp bản thân phát hiện tất cả mọi thứ vẫn nguyên vẹn, trừ màu da ra thì mọi thứ đều giống lúc hắn sống y như đúc không có gì thay đổi. Mà nếu có thì chắc là tầm nhìn của hắn hiện tại, bởi vì Vương Thần phát hiện mình không cần ánh sáng vẫn nhận diện được xung quanh.
Cho dù tất cả đều là màu đen đi nữa.
-Đây là địa ngục môn sao? Không đúng, nếu vậy thì ta phải bị mấy tên đầu trâu mặt ngựa dắt đi rồi. Đâu còn nhởn nhơ suy nghĩ một mình thế này.
Nghĩ một lúc không ra kết quả, Vương Thần trong đầu là suy nghĩ bối rối đâm vào ngõ cụt. Tất nhiên là hắn không có hoảng loạn, nhưng lần đầu tiên trải nghiệm sự chuyện kì lạ này. Không khỏi thâm tâm bị thấp thỏm không yên.
“Ting...Linh hồi ngài đã được hệ thống bảo vệ tuyệt đối, tất nhiên mọi thứ đều là hoàn hảo nguyên vẹn.
-Ai!? Cái gì đấy? Mau bước ra đây! Đừng có giả thần giả quỷ.
Âm thanh lạ truyền vào trong đầu hắn, Vương Thần lập tức thân thể chuyển sang thủ thế, cả người xoay đi xoay lại tìm kiếm xung quanh nơi phát ra thanh âm. Nhưng đương nhiên là không thấy được cái gì.
“Chủ nhân không thể tìm được hệ thống đâu, mà nếu ngài muốn thì ta cũng đáp ứng ngài...”
Giọng nói mềm mại lại một lần nữa truyền vào đầu hắn, Vương Thần lúc này bị một ánh sáng rất chói làm cho mờ cả tầm nhìn. Hoàn toàn che khuất tất cả, đến khi mở ra quan sát đã bị rung động thật lớn.
Không gian tối đen ghê rợn giờ đây như căn phòng lớn vô tận được bật sáng trưng, bóng đen không hiện diện giờ đã có một cái bảng khổng lồ lơ lửng trước mặt. Cộng theo là một cái cục nhồi bông phồng trông cực kì dễ thương có hai cánh thiên thần bay lượn.
Sinh vật này có đôi mắt đen nháy, lông vàng trắng như thiên thần sẵn sàng đốn gục vô số tâm hồn thiếu nữ, chiếc cánh và thân hình mềm mại làm người ta chỉ muốn ôm thật chặt một cái. Tuy bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài này nhưng Vương Thần vẫn giữ yên tâm thái nghi ngờ, gặng hỏi cảnh giác.
-Ngươi là cái thứ gì vậy?
“Cục bông” trước mắt bị hắn hỏi liền thích thú bay trước mắt hắn, ngây thơ đáp lại.
“Ta là tinh linh hệ thống, là một người chỉ dẫn cho chủ nhân.”
Nói rồi có vẻ nó làm đôi mắt to tròn bóng nước dễ thương nhìn hắn như muốn lấy sự tin tưởng, Vương Thần nghe vậy vẫn cảnh giác nhưng buông lỏng phần nào. Từ trước đến nay hắn chưa thấy sinh vật nào như vậy, mà lần đầu thấy cũng liền bị vẻ ngoài của nó ảnh hưởng đến tâm trí.
-Hình như nó là con cái...
Thầm nghĩ, Vương Thần lúc này ánh mắt sắc bén vào thẳng trọng tâm vấn đề. Tất nhiên với cái bảng cùng cách xưng hô nãy giờ, hắn đã đoán ra 90% phần nào đấy. Là một thanh niên địa cầu có sở thích lướt web. Hắn động tâm không ngờ bản thân rơi vào hoàn cảnh này, mà lại còn sau khi chết xong.
-Ngươi chính là một “hệ thống”?
Cục bông ngây thơ quay đầu sang một bên suy nghĩ một lúc ,sau đó bay một vòng xung quanh hắn đáp lại.
“Nếu theo như cách nói của chủ nhân ở thế giới của ngài, thì đúng là ta có phần giống vậy!”
-Mục đích của ngươi là gì?
“Hệ thống không thể tiết lộ mục đích của hệ thống, nhưng tất nhiên nó sẽ ràng buộc ngài trong tiến trình tương lai. Thỉnh cầu chủ nhân tăng tiến để có thể đủ điều kiện tiếp nhận chúng.”
Cục bông đối đáp trôi chảy không có gì lúng túng, Vương Thần nhìn cái thứ dễ thương trước mặt ngây thơ trả lời câu hỏi của mình như đã biết trước. Không biết có nên tin tưởng vào nó không. Sau một hồi suy nghĩ khá lâu, hắn đành phải thở dài ra một cái.
-Giờ ta có gặng hỏi thì cũng chỉ nhận câu trả lời như vậy, đẳng cấp bản thân vẫn chưa đủ để tiếp nhận.
-Chỉ có thể khi đạt được điều kiện, mới có thể chính xác biết được mục đích của nó.
....
“Chủ nhân ngài yên tâm, hệ thống thật sự đã hợp nhất làm một với ngài. Vĩnh viễn chỉ có một kí chủ duy nhất, nếu như ngài gặp chuyện không may thì hệ thống cũng không thể tránh khỏi!”
Chứng kiến sự không tin tưởng từ phía Vương Thần, cục bông liền nói cái giọng ngọt chảy kẹo đường. Bé xíu liền triển hiện một cái hình ảnh từ không gian khác. Vương Thần nhìn vào liền cảm nhận mình với một thứ gì liên kết rất chặt, tựa như chỉ cần một trong hai tách ra sẽ ngay lập tức tiêu tán.
Đến lúc này dựa vào cảm nhận bản thân xác nhận thì hắn mới thả lỏng được đôi chút, coi như gỡ được gánh nặng nào đó trong mình. Kiểm tra đi kiểm tra lại sợi dây liên kết đấy, hắn mới yên tâm lời của cái sinh vật này là đúng. Sinh mệnh của nó cùng của hắn liên kết rất chặt, hắn đã thử kéo ra xem sao. Nhận lại là cơn nhói đau đớn dù là một linh hồn không tri giác.
Bỏ đi chướng ngại trước đó, Vương Thần liền nhanh chóng lộ ra khuôn mặt bị che dấu. Tới tấp tiến tới trêu đùa.
-Cục bông, rốt cuộc ngươi là sinh vật gì mà lại có thể mềm đến vậy...Ưm, rất mềm cùng sướng...Ngươi tên là gì? Có tên không?
Ôm thử cục bông vào trong người, Vương Thần mới nhận ra thứ này rất dễ gây nghiện. Cục bông mềm mại dễ thương ấm áp trong người. Loại xúc cảm này thật khó chối bỏ.
-Ưm, ngài đừng có ôm chặt em như vậy chứ..Hừm, em không phải là sinh vật mà là một tinh linh hệ thống, em đặc biệt nói với ngài một lần nữa ta là tinh linh hệ thống giúp đỡ của ngài nha....Ưm,em hiện tại vẫn chưa có tên.
Bị bàn tay của hắn châm trọc cùng việc bị gọi là một sinh vật khiến tinh linh cục bông nổi giận, dùng gương mặt giận dỗi phồng hai bên má đỏ ửng, đường đường là tinh linh cao quý mà lại bị nhầm tưởng là con gì quái lạ. Bảo sao không tức. Mà Vương Thần lúc này như muốn hòa tan trước nó, không nhịn nổi hướng tới cái má bánh bao muốn bóp một cái. Miệng nhếch mép tà mị nói.
-Nếu như ngươi không có tên sẽ rất bất tiện cho ta khi xưng hô ngươi phân biệt với hệ thống, mà tinh linh khi gọi sẽ không phải là hay... Vậy thì hãy lấy cho ngươi một cái tên đi!
Nghe được Vương Thần sẽ đặt tên cho mình, cục bông bé bỏng hai mắt sáng lên như ngôi sao, nhìn hắn với con mắt chờ đợi to tròn đen nháy.
Mà nhìn khuôn mặt đấy, đang định đặt một cái tên đơn giản thì hắn liền khựng lại. Bản thân dành ra vài phút suy nghĩ.
-Y Tiên...Vương Y Tiên được không? Vương là họ của ta,Tiên là muốn nói đến dáng vẻ của ngươi. Như một tiểu tiên dễ thương bé bỏng. Còn Y...Y thì..Hừm...
Làm vẻ mặt suy tư, hắn bèn lộ ra nụ cười hắc hắc nhìn Tiểu Tiên hai mắt sáng chờ đợi hắn giải thích ý nghĩa tên của mình.
-Còn Y là ngoại trang....Hehe, ai bảo nhìn ngươi từ ngoài giống như cái cọ bồn cầu ngày xưa ta hay sử dụng.
“A! Chủ nhân sao lại dám trêu ta.”
Mang tâm thái chờ đợi nhưng bị Vương Thần đùa bỡn, nàng ta nhảy lên hướng tới bàn tay phải cắn một cái. Nhưng lực cắn thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy một cái miệng mềm mại ấm nóng làm tay hắn run lên vì khoái cảm. Định hình tâm trí cái tâm trí “sa đọa” này. Vương Thần trong khoảnh khắc này mắt nhắm môi cười. Cười khổ một cái dỗ dành nàng ta.
-Đùa ngươi vậy thôi,đúng là y là bên ngoài ngươi, nhưng thú đầu tiên ta liên tưởng tới là một sủng vật dễ thương khoác lên mình bộ váy của tiên nữ...
Cười một cái, Vương Thần lúc này soái khí một lúc đều là triển lộ ra ngoài. Làm cho Y Tiên mặt đỏ bừng. Cái cánh bay loạng choạng, trong đầu xấu hổ một mảnh.
“Chủ nhân đang nghĩ cái gì vậy chứ...Hừ, chẳng phải nói ta giống một cái cọ bồn cầu sao...Ưm, nhưng ngài ấy nói ta giống một tiểu tiên dễ thương...”
Lần đầu trong đời được khen, không khỏi suy nghĩ choạng vạng va đập. Mặt nóng ran đỏ bừng.
Về phía Vương Thần, lúc này đang mần mò trên cái bảng trước mặt. Sau một hồi thì hắn cũng đã hiểu sơ sơ về cơ chế của nó.
Hệ thống này hiện tại có vẻ đã hết năng lượng, cấp độ chỉ còn một, nói ra với tình hình của hắn với nó. Không khác gì khố rách áo ôm chung.
“Xin lỗi mò.”
Tiểu Tiên mắt rưng rưng như muốn khóc, Vương Thần run run khóe miệng.
Cũng may là nó không phế hẳn, ít nhất vẫn có các chức năng hữu ích. Gồm thông tin cá nhân, túi đồ, vòng quay may mắn cùng điểm danh giới hạn.
Nói ra mấy thứ này không lạ gì với hắn ở kiếp trước, nhìn trông giống với mấy cái rpg hay thực tế ảo hay chơi.
Thông tin cá nhân là một cái bảng xem qua chỉ số bản thân, vân vân thứ khác, miễn là liên quan đến hắn.
Túi đồ thì là một không gian hệ thống, nó cho phép hắn cho vào mọi thứ miễn nó không có sinh mệnh, giới hạn hiện tại là năm mét vuông cất trữ.
Vòng quay may mắn như tên, giống mấy cái gacha chết tiệt kiếp trước. Thứ này đối với một tên xui xẻo như hắn là khắc tinh thật sự.
Nhắc đến xui xẻo, Vương Thần lại trầm ngâm. Nghĩ lại về cái chết của mình.
-Không biết Trúc Sương thế nào...
-Em còn khỏe không?
-Đã có người mới chưa?
Vô số câu hỏi bỏ ngỏ không thể có lời giải đáp, quay sang Tiểu Tiên đang làm cái gì đấy. Hắn liền thấy nàng trên người tỏa ra vô số ánh sáng. Làm ra cái gì đấy sự chuyện.
-Tiểu Tiên, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?
Bất ngờ cùng khó hiểu trước hành động của nàng, Vương Thần hỏi.
Tiểu Tiên cũng không dấu gì hắn liền ngay lập tức đáp lại.
“Em đang làm thân thể cho chủ nhân, đồng thời làm vòng bảo hộ để ngài có thể hạ giới an toàn.”
-Hạ giới?!
Vương Thần trên đầu mọc ra vô số câu hỏi, Tiểu Tiên nhìn vậy thì đang định giải thích. Nhưng bất chợt từ cơ thể kia ánh sáng bị rò rỉ. Liền luống cuống tập trung lại.
“Xin lỗi chủ nhân, hiện tại em đang hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng. Sắp tới khi đi xuống đó, em sẽ giải thích kĩ càng.”
Truyền lại ý niệm cho hắn, Tiểu Tiên mím môi đầy tập trung hoàn thành công việc. Mà Vương Thần tuy rất tò mò nhưng biết không nên phá rối nàng lúc này. Đành quay lại tìm hiểu nốt mấy cái chức năng kia.
Mà sau khi tìm hiểu, hắn phát hiện mình không thể mở ra túi đồ với điểm danh giới hạn. Chúng đều yêu cầu thân thể mới có làm được. Có lẽ hiện tại đang ở trong không gian hệ thống, mấy món kia hiện đang ở góc nào đấy. Nhưng nhìn cái nơi rộng không thấy điểm cuối này....
-Thôi cứ xuống cái Hạ Giới nàng ta nói rồi tính sau đi...
Cười trừ, Vương Thần thầm nghĩ. Đúng lục này hắn cảm nhận có cái gì đó đang rất cuốn hút hắn, làm cho bản thân muốn tiến tới chạm vào. Quay lại liền thấy một luồng hào quang bao trùm rất giống cơ thể người. Mà Y Tiên thì mặt đã đỏ bửng, trên thân dính mồ hôi như đang làm công việc siêu nặng nhọc. Giọng nói mang phần đuối sức.
“Chủ nhân, ngài mau mau tiến vào trong, nếu không sẽ không kịp mất.”
Tuy rất lo lắng cho nàng trông rất mệt mỏi, nhưng giọng điệu thúc giục làm hắn nghe theo nhanh chóng tiến vào. Chỉ thấy khi chạm Vương Thần bị một lực hút cực mạnh bám víu vào, tựa không thể chống cự.
Một cơn buồn ngủ ấp đến, Vương Thần trong cơn mê man thấy Tiểu Tiên đang nằm ngủ trên một chiếc tổ trắng như màu lông của nàng, vẻ mặt vô cùng bình yên. Cũng yên tâm mà xuôi theo giấc ngủ lôi cuốn, nhắm lại tâm nhãn.
Rất nhiều chuyện xảy ra, giờ mới được nghỉ ngơi. Hắn do mệt mỏi tinh thần lên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, miệng vẫn còn nhếch lại, có vẻ như rất chờ đọi địa điểm sẽ tới...