-Mãi mới làm việc xong...
Trong cái tối của màn đêm và ánh sáng mờ ảo của thủ đô, bên cạnh phải của con đường đại lộ rộng lớn. Một chiếc xe với một nhãn hiệu nổi tiếng đang đậu ở đây, trên mui trần của xe là một nam thanh niên trẻ tuổi.
Hắn trên tay cầm sẵn một túi đồ ăn nhanh vừa mua còn nóng hổi, trên miệng còn đang tu một lượt sạch chai nước khoáng. Đổ ra tay để lau mặt cho tỉnh, từng làn nước mát làm cho vẻ mặt hắn tươi tắn hơn trước.
Chỉ thấy gương mặt người thanh niên mang một nét cương nghị mà không thô, da trắng như trứng póc, cái mũi cao khá gọn, môi hồng nhạt, đôi mày kiếm sắc bén, đặc biệt là đôi mắt tà mị không thể diễn tả kết hợp như một phép màu làm cho khuôn mặt hài hòa lạ thường. Mái tóc đen vuốt ra đằng sau. Người khác khi nhìn không thể không nói hắn là một cái mỹ nam nhân tin cậy.
Là một người làm việc ở công sở nhưng thân hình hắn không hề yếu đuối hay thư sinh, thuần một dạng cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện sau lớp áo sơ mi trắng. Cơ bụng hằn qua lớp áo rõ ràng hiện lên sáu mũi săn chắc. Thân người cao mét tám mươi ổn định. Nếu nói gu tiêu chuẩn của phụ nữ thì hắn có thể xếp hạng top.
Vương Thần nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, trái với vẻ ngoài điển trai là một tâm trạng ủ rũ cộng thêm mệt mỏi không che dấu trên khóe mắt thức đêm mà thâm đen. Thức ăn cũng đã được hắn đánh chén xong.
Vương Thần tên thật đầy đủ là Vương Gia Thần, hiện đang là chủ tịch của một công ty khá là khét tiếng trên thị trường công nghệ cả nước. Là người nắm giữ nhiều thị phần nhất và được coi là người giàu nhất cả nước.
Trái lại với tâm trạng vui vẻ và hứng khởi của người khác khi biết bản thân như vậy. Vương Thần lại chỉ cô đơn ngồi một mình mà nhận thành quả một mình. Bởi vì thực sự...Xung quanh hắn chẳng có một người thân nào cả.
Bố mẹ người thân đã mất vì tai nạn từ khi còn nhỏ, buộc hắn phải chiến đấu với những người trong gia tộc đang lăm le chức vị gia chủ của hắn. Sự lạnh lùng cùng nhẫn tâm đi theo hắn từ nhỏ đến lớn khiến hắn không thể nào không cảnh giác với tất cả mọi thứ.
Bất quá một điều, Vương Thần cuối cùng chỉ là con người. Dù sao thất tình lục dục không thể tránh khỏi, có những lúc cũng không thể nào gồng gắng được mạnh mẽ, khuôn mặt yếu đuối cùng cô đơn của hắn lúc này. Lẽ nào cho thấy cái bóng bị che dấu sau hào quang của hắn.
-Cuộc sống này...Thật trông gai a...
Lấy lại vẻ lạc quan tà mị vốn có, Vương Thần nhếch một bên mép cười. Dù sao đi nữa hắn cũng không thể nào cứ để tâm đến mấy cái suy nghĩ phá rối đấy được. Việc quan trọng trước mắt của hắn chính là đi xe về nhà, đi tắm rửa rồi lên cày tí truyện tranh với game.
Nghĩ đến khung cảnh lúc nữa. hắn không thể nào không thấy phấn khích cho được. Ngày mai là chủ nhật, là ngày nghỉ sau một tháng làm việc với tần suất liên tục. Chắc chắn phải xả hết ưu phiền cho thỏa mãn.
Cầm túi rác đi đến thùng rác lề đường, vừa đi Vương Thần vừa nghĩ một số chuyện. Quái lạ là hôm nay hắn sao không thấy có cái xe nào đi qua đây cả. Tuy là đã mười một giờ đêm nhưng ít nhất phải có lác đác mấy cái vượt qua. Sao giờ vẫn chưa thấy.
Một cái gì đó chợt nảy sổ trong đầu hắn, từ lúc đi trên con đường này hắn đã thấy có gì đó hơi là lạ rồi. Cảm giác lạnh sóng lưng giờ hiện rõ khiến hắn không khỏi tâm trí tập trung. Lập tức xoay người thật nhanh về phía chiếc xe đua còn đang đóng mui trần.
Phóng thẳng con xe bứt tốc trên làn đường, nhưng cảm giác rờn rợn kia vẫn không thuyên giảm. Lúc này đây Vương Thần sắc mặt không khỏi tím tái. Một ánh đèn sáng chói hiện cả sau và trước mắt hắn.
-Cái gì vậy!?
Ngưng trọng tâm thái, ngay khoảnh khắc Vương Thần đánh lái sang bên. Bất quá đuôi xe không tránh khỏi va chạm. Làm lực quá mạnh bật hắn bay ra ngoài đường, lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
“Oanh!”
Con xe sang trọng cũng không chịu nổi va chạm ma sát cực mạnh mà bắt dầu bùng cháy, nổ một tiếng lớn chói tai tạm thời cướp đi thính lực Vương Thần, tạo thành tiếng vang vang trong khoang tay. Hắn khó khăn đứng dậy nhưng lúc này một tiếng nổ cùng mùi thuốc súng lan trong không khí.
“Đoàng”
Một lỗ lớn ngay bên phải ngực, lúc nhận ra thì đã là lúc Vương Thần đã nhìn thấy nó hiện hữu một lỗ. Cơn đau đớn dừng lại bất chợt bỗng bộc phát truyền lên dây thần kinh. Cơn đau thấu trời kèm với đó là lời châm chọc phát ra trong làn khói đen dày đặc che phủ.
-Vương Gia Thần, ngươi có ổn không?
Lọt vào tai Vương Thần lúc này âm thanh không khỏi khiến hắn đôi mắt mở thật to. Giọng nói này...Cách gọi này...Không lẽ....
Với đôi mắt tràn đầy tơ máu không tin của mình, Vương Thần quan sát là một tên quái dị bước ra. Hắn liên tục xoay xoay cái ổ nòng súng. Khuôn mặt không che dấu sung sướng nhìn hắn từ trên cao xuống. Tựa vô cùng khinh thường.
-Vương Gia Đinh!! Ngươi...!!
Gằn từng chữ một trong cơn đau đớn, Vương Thần lúc này như muốn điên dại. Hắn sao không hiểu đại cục ở đây là gì cơ chứ. Vô số vệ sĩ áo đen tạo thành một vòng xung quanh tạo thành hàng rào ngăn chặn, trên tay mỗi người là khẩu súng lục nạp full nòng. Đề phòng hết mức mọi chuyện, dường như kế hoạch mọi thứ đã được vẽ ra từ trước, mà kẻ bị dù vào trong. Không ai khác lại là Vương Thần hắn.
-Vương Thần. Hahaha, cuối cùng đã có một ngày người ở trong thảm cảnh thế này! Thật không ngờ đúng không?
Vương Gia Đinh tiến tới sút thẳng vào đầu Vương Thần một cú thật mạnh không có chút do dự. Hắn nhận một sút mạnh vào đầu không khỏi choáng váng. Từng câu nói của tên kia truyền vào quỷ dị lúc to lúc nhỏ. Hoàn toàn không phân biệt được nổi.
-Thật đáng thương, ai mà biết được cậu chủ của Vương gia giờ nằm như chó chết thế này chứ?
Nhổ một bãi nước bọt lên đầu Vương Thần, Vương Gia Đinh nắm tóc hắn mà giật ngược lại. Quan sát Vương Thần đang nhăn nhó mặt mày vì dư âm cơn choáng. Vả vả mấy cái cho tỉnh. Vương Thần nhìn vào khuôn mặt trước mặt không quá một giây liền nhổ một ngụm đờm đỏ ngọt vào mắt.
-Tặng mày đấy thằng ngu thất bại..
Không quên nhếch mép khiêu khích, Vương Gia Đinh không ngờ bị nhổ vào mắt liền không khỏi không thấy gì cùng ghê tớm. Ngay lúc này Vương Thần cũng bật dậy mà cho hắn ta một tấm thẳng mắt.
“A!!”
Không kịp cho hắn ta kịp nói, Vương Thần một tay cơ bắp bịt miệng. Bàn tay bóp cái cổ da nhợt nhạt yếu đuối do sắc dục quá độ.
“Đoàng...Đoàng...”
Nhưng chưa được bao lâu, bọn vệ sĩ của tên kia đã nổ súng chĩa vào Vương Thần hắn. Phải nói bọn chúng qua bài bản đã nâng cao thực lực ngắm súng của mình. Ngắm vô cùng chuẩn trên thân của hắn. Vương Thần chỉ đành bất lực nằm xuống khí lực thất thoát.
Mà Vương Gia Đinh được thuộc hạ đỡ dậy đưa cho chiếc hắn lau mắt, liền lộ ra khuôn mặt tức giận nhăn nhó xấu xí, khẩu súng trên tay chỉ thẳng trên người Vương Thần liên tục vang sáu tiếng súng không ngừng nghỉ.
“Con chó chết tiệt này, đt m con súc vật phế vật, dám phản kháng lại tao...Haha, những ai nghịch lại tao đều phải chết...Hộc..”
Thở hồng hộc do quá yếu đuối sau vài cú đánh, Vương Gia Đinh cười một cách kinh dị, hai mép miệng như muốn chạm đến mang tai, mồ hôi chưa gì đã chảy trên đầu của hắn. Những cú đá đạp thẳng vào vết máu trên người Vương Thần.
Vương Thần giờ này không khá khẩm bao nhiêu, như cái xác chết bất động, chỉ còn tâm trí hoạt động chút ít nhìn con đường trải bê tông chưa khô. Vết máu hòa vết bùn đất làm hắn trông rất kinh người. Tựa như một huyết nhân đã chết.
-Mẹ kiếp...
Trong đầu liên tục nguyền rủa tên chó trước mặt, Vương Thần giờ đây không thể làm gì hơn ngoài điều đấy.
Ân, hắn là Vương Gia Thần, gia chủ của Vương Gia - quyền lực nhất đất nước.
Kẻ đang đứng trước mặt hắn chà đạp liên tục. Vương Gia Đinh - người em trai có vai vế phế vật trong gia tộc hắn.
Giống như bao cái thứ văn chương vớ vẩn khác, Vương Gia Đinh do quá ghen tỵ với hào quang của hắn liền ẩn nhẫn mười năm lập kế hoạch. Tìm ra sơ hở của hắn liền đem người đến tính sổ.
Đ * t m nó, biết thế hôm nay mang người theo...
Đ * o hiểu sao còn bày đặt ảo tưởng cô đơn, con m * nó...
Nó canh đúng ngày không mang người theo...
Đcmm lão thiên...
Trong lúc hắn còn đang lầm bầm trong giây phút trôi qua sinh mệnh, lúc này trên bầu trời đầy sao. Vô số trực thăng quân đội cùng những tốp đèn từ xa nhấp nháy ánh vàng. Vương Gia Đinh sau khi thở hồng hộc qua màn xả tức xong. Liền nheo mắt nhìn cái thứ đang tiến tới siêu nhanh đó xong.
“Không ổn rồi Đinh ca, là người của ..”
Một tên cận vệ từ xa hớt hải chạy đến báo hiệu, nhưng chưa kịp nói xong thì liền có một viên đạn ghim qua đầu nổ tung tóe như dưa hấu dập. Dồn dập theo sau là những cái đầu đang yên thì nổ. Cách xa hơn 3km là một đội súng tỉa đang kéo gạt thay đạn, từng ống rỗng bay ra sau mỗi lần kéo.
“Chạy đi đại ca, không ổn, mọi chuyện đan....”
Lúc này tên cận vệ gần Vương Gia Đinh nhất liền câm họng ngã xuống, ngay giữa quả tim là một lỗ tròn bé hiện rõ ràng. Tất cả đám người không tránh khỏi số phận đều nằm xuống. Từng chiếc dây trực thăng thả xuống kéo theo một đoàn người vũ trang đầy đủ. Cầm súng chĩa vào Vương Gia Đinh đang ngã cả người xuống, đũng quần ướt một mảng trước mặt.
Một chiếc xe màu bọc thép đi đến, từ trong cánh cửa một nữ nhân kéo theo một dàn bác sĩ hùng hầu hớt hải tiến đến vùng đất bùn. Mặc kệ cho áo trắng chạm qua dính phải màu hoen ố. Nữ nhân nước mặt lưng tròng, tiến đến ôm thân thể nam nhân đang nằm kia. Khuôn mặt trắng nõn rơi xuống vô số giọt nước mắt.
-Vương ca! Vương ca! Huynh tỉnh dậy, tỉnh dậy cho muội mau!!
-Các người!!! Mau mau đến sơ cứu cho huynh ấy !!!
Nói rồi các bác sĩ đều hớt hải nhanh chóng thay nhau đi đến bên cạnh, nhưng rồi ai nấy mặt mày đều thất sắc. Bởi vì ngay ngực trai của Vương Thần hắn. Đang chảy ra giòng máu tuôn không ngừng. Một bàn tay run rẩy đặt trên mặt của người thiếu nữ kia. Vương Thần với giọng nói thều thào, như một nhánh cây héo úa sẵn sàng bị cơn gió đưa đẩy rời cành.
-Sươn-g...Nhi, ta hiểu...bản thân.... nh...như thế nào...mà...
“Huynh đừng nói nữa..Hức hức...Huynh sẽ trở lại bình thường...trở về với muội đúng không...?”
Đáp lại lời nàng là ánh mắt hiền từ của Vương Thần dành cho nàng, một ánh mắt mà từ trước đến nay hắn chưa dành cho ai khác. Có lẽ khi người ta đến phút cuối của cuộc đời, khi đã chuẩn bị giã từ tất cả. Thì những giá trị lâu nay ít chú ý đến. Mới nở rộ rõ ràng trước mặt.
-Nếu cho t...ta thời gian...
-Ta hứa...Sẽ..kh-không ph...phụ lòng muội...
-Ta xin lỗi...Trúc Sương...
Dùng hết sức tàn cuối cùng của bản thân, Vương Thần trăn trối những lời cuối. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại rơi vào khoảnh khắc này, đôi mắt sáng trước đó giờ đang bị nặng trĩu khóe mắt rung xuống. Dần dần che lại.
Ngay sau đó, đầu Vương Thần gục xuống. Trước mũi đã không còn thở, trái tim ngừng đập kết thúc sự sống.
-Không...Không...Không!!!
Đau đớn thê lương ngửa mặt lên trời mà khóc, ôm chặt cái xác lạnh lẽo của Vương Thần. Lục Trúc Sướng đôi mắt rơi lệ ướt đẫm khuôn mặt. Ông trời như cũng cảm thương cho số phận cả hai mà đổ xuống vô vàn hạt mưa nặng trĩu.
Tất cả mọi người xung quanh, ai ai cũng cúi gầm mặt xuống. Một số người không khỏi quay mặt sang một bên che dấu khuôn mặt đang khóc của mình. Vị gia chủ gần gũi quan tâm đến họ, giờ đã không còn tại thế nữa rồi.
Trời mưa giá rét, nhưng giờ trong lòng ai cũng lạnh lẽo thâm tâm, Lục Trúc Sương giờ khuôn mặt không còn mục đích sống, duy nhất cánh tay ôm khuôn mặt của Vương Thần còn rất chặt không buông.
Bên lề đường cách xa, từng tiếng súng trường đạn ra khỏi nòng vang lên. Kèm theo là tiếng thảm thiết của Vương Gia Đinh đang bị bắn thẳng vào người. Tất cả như cố tình không giết hắn, muốn cho hắn chịu đựng địa ngục trần gian trước khi chết....
Hôm sau, trên truyền hình đất nước vang lên một tin chấn động khắp nơi. Vị gia chủ đứng đầu Vương Gia - Vương Gia Thần. Đã chết từ hôm qua, hưởng dương lúc còn hai sáu tuổi.
....
“Dẹt...Dẹt...”
Trở lại Vương Thần, sau khi mất ý thức hắn liền bị cuốn trôi vào một không gian nào đó. Đập vào tai là một tiếng nữ nhân lạnh lùng ngự tỷ.
“Ting...Chúc mừng [ Vương Gia Thần ] đã làm chủ nhân hệ thống!”