Hai người, hai khôi lỗi lao vào đánh nhau, hai khôi lỗi rất nhanh biến mất chẳng giúp gì được cho hai trong trận chiến, Lạc Minh không ngờ cậu cũng có Khôi Minh Mộc, Trần Thiên vươn tay tung ra quyền đánh vào Lạc Minh.
"Linh Động Quyền".
Lạc Minh thấy được linh động quyền di chuyển rất nhanh, có sức công phá lớn, lại còn linh hoạt khiến hắn có chút hoa mắt.
"Không Minh Quyền".
RẦM, RẦM, RẦM.
hai quyền va chạm cậu và Lạc Minh nhìn thấy mặt của đối phương, cậu thấy Lạc Minh khuôn mặt đã có chút tái đi, BÙM hai người lui ra xa giữa võ đài đã có một lỗ to do sức công phá hai người tạo ra, Trần Thiên quan sát Lạc Minh thấy hắn để ta ra sau lưng biết tên này tay đã chịu lực vượt qua thân thể, cậu dùng Lăng Tinh Bộ đến trước mặt Lạc Minh, khốn khiếp hắn mạnh quá Lạc Minh nghĩ, hắn chăm chú nhìn thì thấy Trần Thiên đang di chuyển vô cùng mờ ảo, thì không khỏi nhìn xung quanh nhưng mọi thứ vẫn như vậy khi Trần Thiên đứng trước mặt cậu cười.
"Ngươi thua rồi".
BÙM, Lạc Minh bị đánh bay xuống võ đài.
"Sao Lạc Minh có thể thua được".
"Tên này ai gian chắc rồi".
"Lạc Minh đánh với Cao Tuấn sư huynh mất một lúc mới thua, sao lại thua tên này nhanh như vậy chứ".
Thiếu nữ đứng cạnh Cao Tuấn vui vẻ nói.
"Linh thạch của các ngươi là của bổn cô nương, hihi".
Cao Tuấn nhìn Trần Thiên nghĩ không lẽ hắn mạnh hơn ta sao, Trần Thiên đi xuống đài thì thiếu nữ chạy lại vỗ vai cậu nói.
"Ta chia cho ngươi ít linh thạch thắng được này".
Trần Thiên được thiếu nữ ném cho nhẫn trữ vật, cậu quan sát thiếu nữ tóc đen dài, mặc y phục xanh, khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực và mông khá to.
"Xin hỏi?".
"Ta tên Cố Linh Nhi, chúng ta có thể làm bằng hữu sao".
Cố Linh Nhi cười nói nói, Trần Thiên nhìn nàng rồi nói.
"Được chúng ta có thể làm bằng hữu, ta tên Trần Thiên".
Lạc Minh đứng dậy hướng Trần Thiên lên tiếng.
"Chúng ta đánh lại trận đó do ta sơ xuất".
"Này rõ ràng ngươi thực lực yếu kém mà nó do sơ xuất, đúng là không biết xấu hổ".
Cố Linh Nhi phồng má chỉ Lạc Minh nhìn vô cùng đáng yêu, Cao Tuấn lúc này đi lại nói.
"Đánh một trận nữa đi".
Không lẽ Lạc Minh lại thua ngươi nữa sao Cao Tuấn nghĩ.
"Đánh trận nữa".
"Đánh trận nữa".
"Đánh trận nữa".
"Các ngươi đừng yêu cầu vô lý như vậy chứ, rõ ràng tên đó yếu kém đánh không lại Trần Thiên".
Cố Linh Nhi chỉ thẳng vào đám đệ tử nói, Trần Thiên gật đầu nói.
"Một trận nữa thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu".
Trần Thiên bước lên võ đài, Lạc Minh lấy ra viên đan dược ăn vào cười âm hiểm đi lên võ đài.
"Rõ ràng đã thua còn mặt dày khiêu chiến".
Cố Linh Nhi không vui nói, Cao Tuấn chuyên tâm quan sát Trần Thiên để hiểu rõ cách chiến đấu của cậu, nếu có gặp dễ dàng đánh bại cậu.
"Lần này ta sẽ không thua".
Lạc Minh nói, Trần Thiên nhún vai nói.
"Thủ hạ bại tướng".
"Khốn nạn, Vạn Mộc Sâm La".
Những dây trói xuất hiện tiến đến chỗ Trần Thiên cậu đạp Lăng Tinh Bộ né tránh.
"Lại là thân pháp khốn kiếp này".
Cao Tuấn bên xuất chú tâm quan sát những bước di chuyển của cậu nhưng nó quá mờ ảo hắn không nhìn ra được gì, Cao Tuấn nhìn không ra thì Lạc Minh lại càng không hắn chăm chú nhìn nhưng vẫn không thấy gì.
"Bát Cực Lôi".
Những tia lôi điện đến thẳng người Lạc Minh sức công phá được tăng mạnh khiến võ trường tạo ra một vụ nổ, ĐÙM ĐÙM ĐÙM.
Lạc Minh té trên võ đài bất tỉnh, cả võ trường tĩnh lặng, Cao Tuấn âm thầm cho cậu vào danh sách người cần đề phòng.
"Thấy không bổn cô nương đã nói tên đó thực lực yếu kém thua Trần Thiên là điều đương nhiên".
Cố Linh Nhi vui vẻ chỉ từng đệ tử nói, Trần Thiên nhìn Lạc Minh rồi đi xuống võ đài, Cố Linh Nhi vui vẻ chạy lại kéo tay cậu nói.
"Chúng ta đi chơi thôi".
"Này này, Linh Nhi chậm lại đã".
Trần Thiên nói, Cố Linh Nhi kéo cậu đi khỏi võ trường, Cao Tuấn thấy hai người rời đi nhìn lại Lạc Minh nói.
"Đưa về phòng cho Lạc sư đệ uống đan dược vào".
"Dạ Cao sư huynh".
Bọn đệ tử đưa Lạc Minh quay về phòng, Trần Thiên thì bị Cố Linh Nhi kéo đi chơi khắp tông môn dạo ngũ động, đến chiều tại một ngọn núi cao cách Thiên Minh Môn không xa Cố Linh Nhi và Trần Thiên đứng trên đỉnh nhìn xuống Thiên Minh Môn.
"Khung cảnh thật đẹp".
"Đúng là rất đẹp".
Trần Thiên nói, Cố Linh Nhi nhìn sang cậu rồi hỏi.
"Trần Thiên ngươi tại sao lại gia nhập Thiên Minh Môn?".
"Tại sao hả?".
Cậu trầm ngâm đúng tại sao cậu lại gia nhập Thiên Minh Môn là vô tình vẫn là hữu tình, Cố Linh Nhi thấy cậu như vậy nói.
"Tại sao không quan trọng, thế giới vô cùng lớn đừng có nhốt mình tại một nơi nhỏ bé này, hãy đi khám phá thế giới, chinh phục đỉnh cao thế giới, sống một cuộc đời không thẹn với bản thân mình".
Trần Thiên nghĩ đúng không nên sống thẹn với bản thân tu sĩ tuổi thọ vô cùng nhiều, nếu bị trói một nơi nhỏ bé sao mà chịu được huống chi cậu có hệ thống, xuyên không mà không chinh phục thế giới thì xuyên không làm gì, đã vậy đi trên con đường nghịch thiên và tìm thật nhiều lão bà về, cậu cuối cùng tìm được mục đích của mình, nhiệm vụ phát ra lúc đầu không có thời gian cụ thể cậu muốn yên ổn tu luyện đợi ngày vô địch, Cố Linh Nhi thấy Trần Thiên như vậy thì cười nói.
"Chúc mừng ngươi tìm được mục tiêu của chính mình".
Trần Thiên gật đầu xem như xác định, Cố Linh Nhi lên tiếng.
"Thôi bổn cô nương về nhà đây sớm muộn chúng ta cũng gặp lại tạm biệt".
Cố Linh Nhi trên tay xuất hiện một thẻ bài cô bóp nát nó rồi biến mất.
Hệ Thống:[ Nhiệm vụ ẩn.
Giải khai tâm cảnh.
Phần thưởng: một lần triệu hoán vũ kỹ địa cấp ].
Hệ Thống:[ Ting Cập Nhập Tuyến Thời Gian.
Nhiệm Vụ: Thống nhất Thương Khung Đại Lục.
Phần Thưởng: ???.
Thời Gian: Trong 100 Năm.
Thất Bại: Chết. ]
"Vậy cũng được sao, phải nhanh chóng mạnh lên, vậy triệu hoán vũ kỹ luôn đi".
Trần Thiên bất ngờ nhìn nhiệm vụ ẩn rồi nói.
Hệ Thống:[ triệu hoán vũ kỹ địa cấp đếm ngược 50s… 40s… 20s.. 10s.. 5s.. 0s ].
Hệ Thống:[ Kinh Tảo Hoành Thiên địa cấp thượng phẩm ].
"Kiếm pháp sao cũng được mình đang thiếu kiếm pháp thật".
Trần Thiên đứng dậy về Địa Minh Động, Như Tuyết đang đứng ở cửa chờ thấy Trần Thiên, thấy cậu vừa về đến nàng nói.
"Sao giờ này mới về hả tên nghịch đồ, sư tôn đang lo ngươi bị hồ ly tinh nào bắt mất chứ".
Trần Thiên bất ngờ không ngờ sư tôn mình lại đứng ở cửa chờ cậu về, lúc này cậu lên tiếng đáp.
"Sư tôn con nào bị hồ ly tinh nào bắt mất chứ, nếu có cũng chỉ bị sư tôn bắt mắt thôi".
"Dừng sư tôn ngươi không như thiếu nữ 15, 16 tuổi dễ bị lời ngươi dụ, nhanh về phòng ta chuẩn bị cho ngươi Trúc Cơ Đan để đột phá trúc cơ rồi".
Như Tuyết nhìn cậu nói, Trần Thiên nghe vậy cười tươi lên tiếng.
"Đa tạ sư tôn ta sẽ đột phá trúc cơ giành hạng 1 trong thi đấu tông môn".
Trần Thiên nhanh chân chạy về phòng, Như Tuyết nhìn theo cậu đến khi không thấy nữa nàng quay người đi vào phòng.
Trần Thiên về đến phòng thấy trên bàn đã có một hợp thì biết nó là trúc cơ đan thì mở ra cầm lấy đi đến giường nuốt vào bắt đầu đột phá.
Sáng hôm sau, trong phòng Trần Thiên cậu bước ra ngoài đi đến đại sảnh Địa Minh Động hôm nay là ngày thi đấu trong tông môn, bước đến Như Tuyết đang nằm nói.
"Sư tôn chúng ta đi thôi".
"Ngươi đi trước đi, sư tôn ngươi chút nữa sẽ đến".
Như Tuyết lười nói, cậu gật đầu rời đi khỏi Địa Minh Động đến quảng trường cậu thấy rất nhiều đệ tử của bốn động đã đầy đủ, cậu nhìn lại Địa Minh Động chỉ có mình cậu thở dài không thôi, sư tôn ngươi không thu thêm mất sư huynh muội chứ Trần Thiên nghĩ, lúc này lão tổ cùng Cao Bân và tám vị trưởng lão đi đến ghế được xếp sẵn ngồi xuống, một vị trưởng lão bước lên đài nói.
"Hôm nay là ngày thiên đấu trong tông môn còn gọi là ngũ động đấu, để chọn ra năm người có thiêu phú cũng như tu vi tham giai thi đấu ngũ môn".
Tất cả đệ tử la hét lên.
"im lặng, năm nay cũng như mấy năm trước thi đấu có hai vòng thực chiến và kiểm tra độ tinh khiết trong linh lực, qua vòng thực chiến lại kiểm tra độ tinh khiết không qua vẫn loại bình thường, phần thưởng sẽ được công bố sau kết thúc thi đấu vậy thì ngũ động đấu chính thức bắt đầu".