Chương 4: Thiếu nữ

lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, từ xa có một chiếc xe ngựa chạy qua mặt Trần Thiên, cậu thấy thế đuổi theo nói.

"Xin cho tiểu tử này có giang với tiền bối".

Tên xe phu nhìn cậu nói.

"Không được".

"Không sao đâu Ngũ Lão, cho công tử này có giang đi một đoạn cũng được".

Một giọng nói trong trẻo yêm tai truyền ra, tên xe phu nói.

"Dạ tiểu thư, lên xe đi tiểu tử".

Ngũ Lão dừng xe lại.

"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiểu thư".

Trần Thiên chắp tay nói, cậu đi lên ngồi kế bên Ngũ Lão, Ngũ Lão quất roi.

HÍ HÍ HÍ HÍ.

Hai con linh mã di chuyển, Ngũ Lão nhìn sang cậu nói.

"Thiếu niên ngươi là người của Thiên Minh Môn".

"Đúng vậy tiền bối".

Trần Thiên đáp, Ngũ Lão nói tiếp.

"Ngươi mới đi lịch luyện về từ Lâm Yêu Mạch đúng không".

"Đúng".

Cứ thế một người hỏi một người đáp, bên trong xe thiếu nữ kia vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cậu lúc này hướng thiếu nữ hỏi.

"Tiểu thư, sao cô không nói chuyện gì hết vậy".

"Này tiểu tử, ngươi muốn chết sau".

Ngũ Lão hâm he nói, thiếu nữ lên tiếng.

"Trần công tử, tiểu nữ chẳng có chuyện gì để nói cả".

"Vậy ta kể cho tiểu thư nghe truyện cổ tích nhé, truyện ta kể tên ăn khế trả vàng".

Trần Thiên cười bắt đầu kể câu truyện cổ tích, thiếu nữ chú tâm nghe truyện, Ngũ Lão cũng không làm phiền hay người chuyên tâm đánh xe.

"Vậy người anh chết do lòng tham của chính mình, Trần công tử kể câu chuyện đúng là một bài học bổ ích, nhưng chỉ là với phàm nhân thôi, tu sĩ có những kẻ không có sự hài lòng, bọn hắn muốn toàn bộ thứ tốt thuộc về mình, vì một cơ duyên giết huynh đệ, giết tỷ muội, giết phu thê, giết người thân, có rất ít tu sĩ làm được lời như công tử nói".

Trần Thiên trầm ngâm nghĩ đây là tu chân giới, nơi không có tình nghĩa giống như thiếu nữ nói một cơ duyên đủ để làm cho tình nghĩa tan vỡ, tiếp đó là một đoạn đường dài không ai lên tiếng, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng của linh mã chạy trên đường, Ngũ Lão dừng lại nói.

"Nơi này cũng gần tới Thiên Minh Môn rồi, tiểu tử xuống xe được rồi".

Trần Thiên nhảy xuống chắp tay nói.

"Đa tạ Ngũ Lão, đa tạ tiểu thư cho ta đi nhờ xe, tạm biệt".

Cậu quay người rời đi, Ngũ Lão nhìn theo Trần Thiên rồi hướng thiếu nữ trong xe hỏi.

"Tiểu thư có lẽ người đã kích tên tiểu tử này rồi".

"Trần công tử là người tốt ta chỉ nhắc nhở người mà thôi, thế giới này có bao nhiêu người tốt đều đã chết hết rồi, hiếm có người như Trần công tử".

Thiếu nữ cười nói, Ngũ Lão gật đầu đáp.

"Tiểu thư nói đúng, tên tiểu tử đó rất dễ gần khiến người ta muốn chăm sóc".

"Lên đường về thôi".

HÍ HÍ HÍ HÍ, lộc cộc, lộc cộc.

Trần Thiên chạy bộ về tông môn, về đến Địa Minh Động thì người ngồi ở chính động không phải là sư tôn là một lão già đang nhắm mắt, cậu đi đến trước mặt lão già chắp tay lên tiếng.

"Tiền bối người là ai?".

Không trả lời, cậu quan sát một hồi vẫn không thấy động tĩnh cậu hít sâu la lớn.

"Được rồi đừng la, ta nghe thấy, ta không điếc".

Trần Thiên dừng lại thấy lão già đã mở nhắn nhìn cậu, cậu lên tiếng.

"Xin hỏi tiền bối là ai?, làm sao đến Địa Minh Động này".

"Ta là lão tổ, mặc dù không phải sư tổ sáng lập ra Thiên Minh Môn, nhưng trải qua 100 năm chắn giữa ta cũng được xem là lão tổ".

Lão tổ cười vuốt râu nói, nghe vậy Trần Thiên chắp tay cúi người nói.

"Trần Thiên ra mắt lão tổ".

Lão tổ cười lên tiếng.

"Nha đầu Như Tuyết nhận được một đồ đệ tốt, không giống cái tính lười biếng tham ăn của nó".

"Lão đầu tử đừng nói xấu ta trước mặt đệ tử chứ".

Như Tuyết bước ra nói, Trần Thiên nhìn thấy nàng bước ra nói.

"Sư tôn đệ tử trở về".

"Sao không đi trả nhiệm vụ ở nhiệm vụ đường mà đã về làm gì, nhanh nhanh đi chỗ khác".

Như Tuyết xua đuổi Trần Thiên, khéo miệng cậu giật giật nói.

"Đệ tử đi ngay".

Quay người rời đi tìm đến nhiệm vụ đường trả nhiệm vụ trứng Huyết Tử Xà, lão tổ và Như Tuyết thấy cậu đi xa rồi bắt đầu trò chuyện, đến nhiệm vụ đường cậu đi đến quản lý từ nhẫn lấy ra hai quả trứng nói.

"Đây sư huynh ta đến trả nhiệm vụ".

"À, một quả được rồi, quả này không phải của Huyết Tử Xà".

Tên quản lý chỉ tay vào quả trứng xanh bên tay trái cậu, cậu nhìn nó rồi nhìn lại trứng Huyết Tử Xà đánh giá thấy khá một trời một vực đành thu về nhẫn tìm hiểu sau.

"Đây thẻ điểm của ngươi 400 điểm".

"Đa tạ sư huynh".

Trần Thiên lấy thẻ điểm rời đi khỏi nhiệm vụ đường, cậu đi đến võ trường để xem có ai không để luyện tay vừa đến đã gặp Cao Tuấn và Lạc Minh ở trên võ đài đánh nhau, cậu tìm một chỗ ngồi xuống quan sát trận chiến, khi về đến cậu cũng nghe nói Lạc Minh liên tục khiêu chiến Cao Tuấn đã thua hơn 99 trận rồi.

"Không Minh Quyền".

"Lạc Thiên Kiếm Pháp"

Vẫn như cũ không có gì thay đổi cả Cao Tuấn là người chiến thắng.

"Sư đệ lần này tiến bộ rất lớn".

Cao Tuấn nhìn Lạc Minh cười nói, Lạc Minh đứng dậy chắp tay nói.

"Đa tạ sư huynh nương tay"

"Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn nương tay là chuyện nên làm".

Cao Tuấn phất tay nói Lạc Minh quay người rời đi, Trần Thiên thấy trận chiến kết thúc cũng quay người rời đi về lại Địa Minh Động, cậu đi vào không thấy lão tổ nhưng lại thấy sư tôn mình không như mọi ngày nằm lười biếng nữa, Như Tuyết nhìn cậu nói.

"Mấy hôm nữa sẽ thi đấu trong tông môn, ta có lấy ba quyển vũ kỹ cho ngươi dùng mà tu luyện".

"Đa tạ sư tôn".

Trần Thiên cười tươi nhận lấy rồi chạy về phòng, Như Tuyết nhìn cậu rời đi tiếp tục như mọi người lười biếng nằm xuống ghế, về đến phòng cậu lấy ra ba quyển vũ kỹ ra xem.

Bát Cực Lôi Huyền Cấp Trung Phẩm.

Khôi Minh Mộc Địa Cấp Hạ Phẩm.

Vạn Mộc Sâm La Huyền Cấp Hạ Phẩm.

Bát Cực Lôi khi sử dụng quanh thân thể xuất hiện những dòng điện làm tăng sức công phá cũng như những tia lôi điện tấn công.

Khôi Minh Mộc tạo ra một khôi lỗi bằng những mộc linh khí xung quanh có tu vi trúc cơ.

Vạn Mộc Sâm La xuất hiện những dây leo trói đối phương nhưng lại vô hiệu với người có cảnh giới cao hơn mình một bậc.

Trần Thiên nhìn qua ba quyển vũ kỹ chọn lấy Bát Cực Lôi và Khôi Minh Mộc tu luyện trước, Vạn Mộc Sâm La quá dễ phá bỏ nên cậu không tu luyện, gần đến ngày thi đấu tông môn lúc này tại đại sảnh của Địa Minh Động Như Tuyết đang nhắm mắt nằm đó thì.

"Sư tôn ta sắp đột phá trúc cơ rồi".

"Mới trúc cơ thôi làm quá lên".

Như Tuyết lười biếng nói, đúng là nghịch thiên ta năm đó tu một năm mới lên trúc cơ tên đệ tử này lại tuần đã sắp trúc cơ nàng nghĩ.

"Nên đệ tử thông báo một tiếng rồi đi võ trường đây".

Trần Thiên nói xong chạy đi mất, Như Tuyết nhìn cậu biến mất đứng dậy đi vào trong phòng mình lấy ra một viên đan dược, rồi đi đến phòng cậu để bên trong rời đi, đến võ trường cậu đi lên võ đài nói.

"Không biết có vị sư huynh, đệ nào lên đây cùng ta đánh một trận không".

Lạc Minh đi lên võ đài nói.

"Ta đấu với ngươi".

Trần Thiên nhìn người lên đài là Lạc Minh thì cười nói.

"Vậy chúng ta bắt đầu".

"Khôi Minh Mộc".

Lạc Thiên dùng Khôi Minh Mộc triệu hồi ra khôi lỗi như do tu vi còn thấp nên chỉ có tu vi là luyện khí tầng 6, cậu nói.

"Ta cũng có, Khôi Minh Mộc".

Bên dưới đệ tử lúc này tập chung vào trận chiến của Trần Thiên và Lạc Minh, lúc này bên dưới có một đệ tử nói.

"Trần Thiên và Lạc Minh nào vào đặt tỷ lệ 10:1".

"Ta đặt Lạc Minh".

"Ta cũng vậy".

Rất nhanh bên Lạc Minh đã chất chồng linh thạch bên Trần Thiên lại không có viên nào, Cao Tuấn và một thiếu nữ đứng ở xa cũng quan sát lấy trận chiến hai người, Cao Tuấn nhìn sang thiếu nữ nói.

"Chúng ta cũng đặt cược không".

"Vậy thì muội đặt Lạc Thiên thắng".

Thiếu nữ cười nói, Cao Tuấn đặt Lạc Minh hắn tin Lạc Minh sẽ thắng Trần Thiên người rất ít xuất hiện trong tông môn.