"Lễ hội luyện đan này gồm hai vòng, vòng một là kiểm tra độ tuổi vì sao ư?, vì có rất nhiều người giả mạo tuổi cũng như ngoại hình đi tham gia lễ hội này, độ tuổi hợp yêu cầu là dưới 100 tuổi, vòng hai là thi luyện đan gồm hai phần thi" chủ trì nhìn toàn trường rồi gật đầu, phắc tay một cái trên đài xuất hiện một quả cầu thủy tinh lơ lửng:
"Đây là võ cầu đo độ tuổi mời các vị tham gia lên đo độ tuổi, dưới 100 là màu vàng, trên 100 là màu đen".
Toàn trường không ý người đổi sắc mặt, một số người thầm lặng rời đi nhưng không bao lâu có một số tiếng hét phát ra, kết cụ không cần nói cũng biết là bị giết hoặc tàn phế.
"Vậy thì bắt đầu".
Bắt đầu từng người đi lên kiểm tra độ tuổi, vòng này không có gì đặc sắc cả nhưng kiểm tra phải đến tối mới xong vì nhiều người tham gia, một số người lại giả tuổi và ngoại hình phải bắt lại.
Tối đến mỗi người tham gia được sắp xếp một căn phòng riêng lẻ tạo những nhà trọ, Trần Thiên ngồi bên trong phòng tu luyện không gian yên tĩnh, bên trên nóc nhà hai thân ảnh mặc đồ đen lờ mờ di chuyển, cả hai dừng lại trên nóc nhà Trần Thiên.
"Hôm nay không thấy tiểu thư đứng cạnh tên này?".
"Bắt hắn khai ra chỗ tiểu thư là được…!!".
Cả hai gật đầu xông vào bên trong phòng trên tay xuất hiện hai thanh đoản kiếm đến Trần Thiên.
"Hàn Đoản Sát".
"Hàn Đoản Sát".
Hai thanh đoản kiếm lao đế sát cổ Trần Thiên, cậu tỉnh dậy lắc người né tránh hai thanh đoản kiếm suýt lấy mạng mình,
"Thanh Liên Ám Chưởng".
Những đóa hắc liên lao đến hai thân ảnh.
ĐÙM ĐÙM ĐÙM.
Hai thân ảnh ám sát cậu tu vi cũng là nguyên anh trung kỳ, cả ba bị lùi ra xa, Trần Thiên phản đòn bị chính lực mình đánh văng ra bên ngoài.
Từ phía sau thân ảnh to con quan sát trận chiến này, tên to con luôn luôn quan sát Trần Thiên cuối cùng than thở nói:
"Huyết mạch này không lẫn đi đâu được nhưng tu vi này quá yếu rồi….!!".
Trần Thiên đứng dậy chăm nhìn căn phòng đầy khói bụi hai thân ảnh người Hàn gia xuất hiện, cả hai dùng hết tốc độ tiến công cậu.
"Băng Phượng Chưởng".
"Băng Phượng Chưởng".
Hai con phượng hoàng làm bằng băng nguyên tố lao đến cậu, Trần Thiên nheo đôi mắt mình lại hai tay chắp lại với nhau:
"Viêm Trụ".
BÀNG, BÀNG, BÀNG.
Viêm Trụ tuy khắc chế được hai con phượng hoàng băng, nhưng trên lệch đẳng cấp vũ kỹ quá lớn Viêm Trụ là huyền cấp cực phẩm, Băng Phượng Chưởng là thiên cấp trung phẩm.
Động tĩnh này cũng làm cho một số người tỉnh giấc đi ra bên ngoài xem xét tình hình, đám người thấy cậu và hai thân ảnh chiến đấu cũng không lại giúp, chỉ đứng quan sát Trần Thiên chiến đấu.
ĐÙM, ĐÙM, ĐÙM.
Trần Thiên bị bay ra xa trúng vào vách tường khói bụi mù mịt, hai tên thừa thắng xông lên, cả hai lao vào làm khói mù mịt.
"Chàng thật thảm hại…!!".
Từ trong khói bụi truyền ra âm thanh nữ nhân một lúc sau là hai tên Hàn gia bị đánh bay ra xa, khói bụi tan hết thân ảnh nữ nhân này hiện rõ, khiến những nam nhân đang quan sát trận chiến nhìn chảy cả nước miếng, bộ y phục tím bó sát người, đôi chân dài miên mang, ba vòng to, thon rõ ràng nữ nhân này là xà nhân nữ vương tiền nhiệm Thanh Nguyệt.
Nàng sao khi tu luyện Cửu Mãng Thôn Thiên tu vi tiến bộ vượt bậc cộng với môi trường trong ngũ hành giới, Thanh Nguyệt tu vi độ phá đến hóa thần sơ kỳ, nàng lúc này đôi mắt sắt lạnh nhìn hai tên Hàn gia được phái đến.
"Hai tên sâu bọ các ngươi, hôm nay không ai thoát được".
Nàng nhấc tay lên cao chỉ vào hai tên Hàn gia:
"Thôn Nguyệt Tiễn Tinh Xạ".
Nhiều mũi tên nhỏ được bắn ra từ đầu ngón tay trắng nõn của Thanh Nguyệt, hai tên Hàn gia lúc này biến sắc nhanh chóng xoay người bỏ chạy nhưng không kịp, nhiều mũi tên lần lượt xuyên qua thân thể hai tên Hàn gia, cả hai té xuống đất thân thể bị tên xuyên qua để lại những lỗ thủng làm máu chảy không ngừng.
Trần Thiên thấy cảnh này không khỏi hít một thơ lạnh, cậu tiến lại gần từ nhẫn lấy ra một bình thuốc rắc vào hai cái xác một lúc sau thì biến mất.
Trần Thiên nhìn sang Thanh Nguyệt đang đứng bên cạnh nói:
"Nàng muốn vào Ngũ Hành Giới hay ở bên ngoài cùng?".
Thanh Nguyệt quan sát xung quanh rồi nói:
"Bổn vương muốn vào bên trong Ngũ Hành Giới, chàng có gì có thể gọi".
Nàng rất muốn có thời gian cùng cậu bồi dưỡng tình cảm, nhưng không phải hiện tại nàng chỉ vào bên trong chờ đợi đến lúc có không gian dành cho hai người.
Trần Thiên cũng hiểu điều này, hai người họ chưa có thời gian riêng lúc nào để bồi dưỡng tình cảm cả, cậu cũng rất muốn có thời gian để làm nhưng không nên cậu gật đầu đồng ý.
"Hết chuyện rồi về đi…!!".
Cậu nhìn đám người nhiều chuyện nói, cả đám người quay người rời đi nhưng không ít kẻ dừng lại một chút rồi mới rời đi.
Trần Thiên cũng quay người trở lại phòng mình, cậu dọn dẹp lại tất cả mọi thứ lộn xộn bên trong, thân ảnh to con lúc này xuất hiện trong phòng cậu lên tiếng:
"Ngươi là con của ai trong Trần gia?".
Nghe tiếng nói phát ra làm cậu giật mình người có thể vào đây không một tiếng động chỉ là người có tu vi cao hơn mình hoặc công pháp đặc thù, cậu không nghĩ nhiều xoay người tung quyền đến nơi phát ra tiếng nói.
ĐÙM.
Làn sóng xung kích làm cho căn phòng trở nên lộn xộn trở lại, thân ảnh to con không một tí nhúc nhích, hắn cản lại quyền cậu kéo cậu lên đối mặt với chính hắn nói:
"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là con của ai trong Trần gia?".
"Phụ, mẫu ta lại không biết ai Trần gia là cái gì ta lại càng không biết…!!" Trần Thiên nhìn khuôn mặt dữ tợn đang nhìn chính mình một sức ép vô hình như đang nghiền nát tâm trí cậu.
Tên to con không nói nhiều lột bộ chiến giáp cậu đang mặc ra, lấy tay chạm lên trên bộ ngực cậu lúc này lấp đầy bằng những hình ảnh của một con rồng đen quấn quanh người, tên to con nhăn khuôn mặt lại nói thầm:
"Trần Trung Kiên".
Hắn bỏ tay cậu xuống rồi nghiêm túc nhìn cậu nói:
"Ngươi không được để ai phát hiện ra hình con rồng này đặc biệt người Trần gia".
Tên to con nói xong quay người rời đi trước khi ném lại cho cậu một chiếc nhẫn trữ vật, Trần Thiên nhìn nhẫn trữ vật trong tay trầm ngâm rồi nhặt lại chiến giáp mặc vào, cậu lại phải chỉnh lại căn phòng rồi đến giường ngồi xuống nhìn nhẫn trữ vật, cậu lấy ra một viên đan dược và một quyển sách rách nát:
"Đây là cái quái gì?".