Tây Bắc Đại Lục, được gọi Nhân Yêu Vực nơi sinh sống của con người và yêu thú hóa hình, nơi này vô cùng hỗn loạn các cuộc chiến giữa các thế lực xảy ra liên tục bị diệt rồi lại mọc lên.
Như Tuyết cùng đám đệ tử Thiên Minh Môn đến nơi này được mấy tháng lập ra thế lực tên Thiên Minh Các, lúc đầu lập ra Thiên Minh Các vô cùng khó khăn rất nhiều thế lực chèn ép sau khi Như Tuyết được một cơ duyên đột hóa thần sơ kỳ, Thiên Minh Các đi vào quỹ đạo phát triển trở thành thế lực nhất, nhì ở Nhân Yêu Vực, Như Tuyết cũng được gọi là Bạch Sát Ma Nữ.
"Các chủ".
Cao Tuấn bước vào căn phòng chắp tay nói, phía sau tấm màn ngăn cách là Như Tuyết đang nằm trên ghế:
"Có chuyện gì..?".
"Có mấy thế lực muốn kết minh với Thiên Minh Các chúng ta".
"Phải xem mấy thế lực đó đưa quà gì tới, Cao Tuấn ta muốn bế quan tập trung tăng tu vi, Thiên Minh Các do ngươi cai quản".
Như Tuyết đứng dậy rời đi, Cao Tuấn nghe vậy gật đầu lui ra ngoài.
Bên ngoài đại sảnh Thiên Minh Các có hơn năm người đang ngồi chờ đợi kết quả, Cao Tuấn bước ra nhìn đám người:
"Muốn kết minh với Thiên Minh Các phải xem thành ý của các vị rồi".
Đám người nghe theo gật đầu lần lượt đưa những món quý giá mình có được, Cao Tuấn gật đầu cười nói:
"Từ nay Thiên Minh Các và các vị đều là đồng minh chúng ta giúp đỡ lẫn nhau".
Đám người gật đầu, cùng một nơi Nhân Yêu Vực một thế lực tên Yêu Môn là nơi sống của các yêu thú, đại sảnh hai ba người mang hình dáng nhân loại nhưng vẫn có một số đặc tính nhất định của yêu thú.
"Thiên Minh Các là cái thá gì chứ..!".
Tên nói ra là một trung niên khuôn mặt tức giận ngồi giữa đại sảnh.
"Hỏa Tức Kê huynh đừng nóng giận chúng ta có thể liên hệ một số đồng loại để hợp sức đánh Thiên Minh Các".
Hỏa Tức Kê nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra cũng là một trung niên khuôn mặt tương đối lông lá nói:
"Viên Tử Hầu, huynh nói đúng chúng ta có thể kêu gọi một số đồng loại giúp đỡ".
"Haizzz, các ngươi tối ngày đánh đánh giết giết… chẳng có tí phong độ gì cả…!".
Hai người nhìn một thục phụ xinh đẹp đang ngồi cầm lấy tách trà uống nước, thục phụ nhìn hai người nói tiếp:
"Sao..?, ta nói không đúng sao nhìn ta".
"Không, ngươi nói đúng, một con hồ ly làm gì thích đánh nhau chứ, toàn ở trên giường phục vụ đàn ông".
Hỏa Tức Kê cười mắt nhìn thục phục chứa đầy dâm dục.
"Lão nương mặc dù là hồ ly, nhưng chưa bao giờ câu dẫn đàn ông, toàn bọn hắn thấy ta là quỳ đấy chứ...!".
"Hừ, hồ tộc các ngươi đều không phải thứ gì tốt cả".
Viên Tử Hầu nhìn nàng nói, thục phụ nghe vậy cười đáp:
"Ta nhớ không làm Viên Tử Hầu huynh có thành thân cùng một người tộc ta, nhưng không biết do yếu hay sao mà người ta phải tìm người khác, để lại cái sừng dài mấy phân thì phải".
Viên Tử Hầu tức giận đứng dậy tung chưởng về phía thục phụ, hắn có nỗi nhục bị vợ là hồ tộc cắm sừng nên không ưa hồ tộc mấy, nàng nhảy lên né tránh rồi phản công.
"ĐỦ RỒI…".
Tiếng nói tràn đầy uy nghiêm lên bước vào là một lão già tay chống gậy đi vào, hai người dừng lại ngồi xuống, Hảo Tức Kê cũng nhường chỗ cho lão già ngồi lên, lão già nhìn hai người nói:
"Chưa đánh địch ngoài, nội bộ đã loạn còn đánh gì nữa…!".
"Thiềm Lão dạy chí phải, là do chúng ta sơ xuất".
Viên Tử Hầu và mỹ phụ đứng dậy chắp tay nói.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau bàn kế sách..".
Bên trong chỗ bế quan Như Tuyết, nàng đi vào trong nằm xuống giường nói:
"Nghịch đồ sư tôn rất nhớ ngươi".
Quay lại với Trần Thiên, cậu đang tiến lên từng bước một trong áp lực hóa thần phía sau cậu mấy người cũng đã đuổi tới, Man Vĩnh đi đến cạnh cậu hỏi:
"Sao không dùng linh tu bảo vệ cơ thể?".
"Ta rèn luyện thể tu..!".
Trần Thiên thở thổn thểnh trả lời rồi di chuyển nhanh hơn nữa tiếp đến gần cuối đường đến tầng 3, cậu thổ huyết quỳ xuống ôm ngực nghĩ cực hạn rồi sao.
Phía sau Man Vĩnh thấy tiến đến đỡ lấy cậu nói:
"Thể tu rất khó tu luyện, ngươi nên đi từng bước không nên quá nóng vội".
"Ngươi nói đúng ta không nên nóng vội nhưng ngươi không phải là ta, ngươi không biết được thứ ta phải chịu".
Trần Thiên nhìn Man Vinh nói, Man Vĩnh bất ngờ trước câu nói của cậu, Trần Thiên bỏ quay Man Vĩnh nghĩ gì cắn răng tiếp tục di chuyển áp lực ngày một lớn, Trần Thiên trong não liên tục truyền đến hình ảnh sư tôn cậu Như Tuyết làm động lực cho cậu tiến lên.
Man Vĩnh nhìn theo bóng lưng cậu rồi đuổi theo, phía sau Quân Ngọc Dao cùng Lâm Huyền thấy được Trần Thiên cố gắng như vậy, cả hai người máu chiến nổi lên không chịu thua đuổi theo cậu.
Bên ngoài mấy người cũng quan sát thấy được chiến ý của Trần Thiên làm người khen không hết lời nói nếu cậu là con bọn họ tốt biết mấy, Mạc Hoàng Giai nhìn cậu lúc này cũng vừa mắt quay sang Mạc Vân hỏi:
"Con thấy người tên Lý Việt này ra sao?".
"Chỉ là một thiếu niên mới ra giới tu chân có chút cố gắng là bình thường...".
Mạc Vân lạnh giọng trả lời, Mạc Hoàng Giai thấy vậy lắc đầu tiếp tục quan sát cậu.
"Này ngươi đừng tùy tiện chiếm lấy thân thể chứ".
"Ngươi trả lời chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở nên ta trả lời thay..!".
"Hứ, sau này không được tùy tiện như thế nữa".
Trong tháp Trần Thiên cuối cùng bước vào đến tầng ba, cậu ngồi xuống tại chỗ nhìn xem thân thể nhiều mồ hôi và máu Mãn Vĩnh đi đến đưa thuốc cho cậu:
"Này đây là Phục Thương Đan uống vào có thể hồi phục nhanh hơn Liệu Thương Đan gấp mấy làn".
"Đa tạ, ơn này ta nhất định sẽ trả".
Trần Thiên nuốt viên đan vào miệng, Man Vĩnh giúp cậu rất nhiều trong việc tu luyện thể tu, Man Vĩnh nhìn tầng ba nói:
"Tầng ba sao lại chẳng có gì cả?".
Trần Thiên nhìn hắn trong mắt chứa đầy nghi hoặc, Man Vĩnh liếc qua đỏ mặt nói:
"Đây là lần đầu tháp được sử dụng".
Cậu gật đầu tiếp theo là Lâm Huyền cùng Quân Ngọc Dao tiến vào tầng ba nhìn nhau, Trần Thiên lên tiếng:
"Cùng nhau đi thôi".
Ba ngưòi gật đầu, cả bốn người vừa bước vào nhiều luồng kiếm khí chém đến chỗ.
VÙ VÙ VÙ.
"Kiếm khí..!".
Quân Ngọc Dao lên tiếng nhắc nhưng quá trễ, thân thể Man Vĩnh bị mấy đường kiếm khí chém ngang xuyên quay lớp da thể tu làm cậu chảy máu.
"Có cách tìm ra kiếm khí không?".
Trần Thiên nhìn Quân Ngọc Dao, nàng lắc đầu nói:
"Kiếm khí là thứ gần như vô hình, tìm ra nó chỉ có thể tìm điểm trung tâm mà phá chia nhau ra".
Nghe vậy đám người chia ra mỗi người một nơi kiếm khí cũng theo đó mà bắn ra.
VÙ VÙ VÙ.
"Lăng Tinh Bộ".
Trần Thiên đạp bộ phá di chuyển như không thấy được kiếm khí nên cũng bị dính mấy đòn, ba người kia cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu.
VÙ VÙ VÙ.
Lần này còn nhiều kiếm khí hơn nữa bay khắp tứ phía làm bốn người khó khăn tìm ra vị trí trung tâm của nơi phát ra kiếm khí.
"Bây giờ càng lúc càng khó để xác định trung tâm nơi kiếm khó phát ra rồi..".
Quân Ngọc Dao trên người cố mấy vết chém rách làm làn dan trắng nõn đầy máu xuất hiện, khuôn mặt nàng thanh tú, tóc đen dài cột đuôi ngựa, ba vòng như một chỉ có bộ ngực nhô ra một chút, y phục xanh lam phắc phơi khi di chuyển.
"Dùng vũ kỹ phá nát tầng ba này để tìm ra trung tâm kiếm khí".
Trần Thiên lên tiếng, cậu lấy ra Xích Lam Kiếm thi triển vũ kỹ.
"Kinh Tảo Hoành Thiên".
Hai người Man Vĩnh cùng Lâm Huyền thấy vậy cũng làn lượt tung ra vũ kỹ.
"Kim Cốt Quyền".
"Quần Tảo Thiên Quân".
Chỉ có Quân Ngọc Dao ngơ ngác nhìn ba người nói:
"Ba tên điên nếu phá hư tháp bị loại rồi sao?".
"Quy tắc do con người đặt ra cũng có thể hủy bỏ, đừng dùng cổ hữu mà ép buộc chính mình phải tuân theo".
Trần Thiên vừa tung vũ kỹ vừa nói, Quân Ngọc Dao im lặng nhìn cảnh ba người phá tầng ba không nói tiếp nữa.
"Bát Cực Lôi".
"Viêm Trụ".
ĐÙM ĐÙM ĐÙM.
Tầng ba liên tục chấn động bởi công kích ba người, bên ngoài Mạc Thiên Hoàng nhìn cậu nói:
"Đích xác thực là tên điên haha".