Chương 7: Chương 7: Nổi danh xấu xí.

Chương 7: Nổi danh xấu xí.

Sờ sờ lên khe rãnh trên mặt chính mình, Khuynh Nguyệt bĩu môi, nếu đem làn da này đổi cho nàng thì thật tốt.

Thật đúng là đẹp trai đến nàng cũng mê.

Gương mặt này còn đẹp trai hơn Phan An, khôi ngô hơn Vệ Giới, liều mạng với Tống Ngọc, tức chết Lan Lăng Vương!

*Tứ đại mỹ nam Trung Hoa xưa: Phan An, Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới, Tống Ngọc. Cả 4 người này đều có những điểm chung đó là, tài mạo song toàn, tài năng văn học, thơ ca..., khiến người đời phải ngưỡng mộ!

Ngắm người nam nhân đẹp trai nứt trời này, Khuynh Nguyệt thực hạ lưu mà vuốt vuốt cằm, giống như nếu thất thân với một vị đại soái ca như vậy, cũng không tệ.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ suy nghĩ mà thôi.

Đang suy nghĩ nên xử lý tuyệt thế mỹ nam này như thế nào, người đang hôn mê choáng váng lại đột nhiên mở hai mắt ra, sát khí tới như bão táp!

Khuynh Nguyệt lòng đột nhiên trầm xuống, tay nhanh chóng lướt qua đầu giường, một cái dao mổ heo trong nháy mắt xuất hiện trong tay nàng.

Cái này là lúc nàng đến phòng bếp ăn trộm thịt gà thuận tay cầm theo, chính là để đề phòng bất trắc.

Cổ tay khẽ vung, một đao đánh xuống đầu của người nam nhân.

Hai mắt của nam nhân đen trầm đến dọa người, linh lực bắt đầu tuôn ra, hơi thở cường hãn bắn ra bốn phía, Khuynh Nguyệt trong nháy mắt cảm giác như có ngọn núi lớn đè lên người, như đang dần dần đoạt đi hô hấp của nàng.

Trước mắt bóng người chợt lóe, cổ của nàng đã bị người bóp lấy, một trận trời đất quay cuồng, cả người hung hăng bị đập lên giường.

Loảng xoảng, dao giết heo rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

Ngay sau đó, một thân thể cường tráng cao lớn đè xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

Sát khí trong mắt, cơ hồ đang dần ngưng tụ lại.

Tay bóp cổ nàng không ngừng bóp chặt hơn, có hồ đem nàng siết đến tắt thở.

"Khụ khụ . . . . . buông . . . . . . buông. . . . . . khụ khụ. . . . tay."

Mặt nghẹn đến đỏ bừng, câu nói đứt quãng, hai tay không ngừng đánh vào cái tay đang kiềm trụ cổ mình.

Ánh mắt nam tử kia lạnh như băng lại không có chút nào buông lỏng, năm ngón tay không ngừng siết chặt.

Lão nương liều mạng với ngươi!

Đồng tử đột nhiên co rút lại, vô tận tinh thần lực phong tỏa người nam nhân, mặt mày Khuynh Nguyệt hung hăng.

Người nam nhân chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau đớn, tay khẽ buông lỏng.

Liền trong một giây thất thần, Khuynh Nguyệt đã tránh thoát khỏi trói buộc, lăn đến đuôi giường không ngừng thở hỗn hển.

"Công kích tinh thần lực?"

Người nam nhân chăm chú nhìn, ánh mắt khóa chặt vào người Khuynh Nguyệt.

Tinh thần lĩnh vực là một lĩnh vực rất thần bí, trên đời này người có thể dùng tinh thần lực để công kích không nhiều.

Khuynh Nguyệt cả người đề phòng, trong trạng thái tấn công đối mắt cùng người nam nhân: " Đồ vong ân phụ nghĩa, lão nương vừa nãy còn mới cứu ngươi, ngươi cư nhiên lại muốn giết ta."

"Ngươi cứu ta?" Nam nhân khinh thường cười lạnh: " Giang gia Thất cô nương, trời sinh là phế vật, là ngươi cứu ta?"

Đây tuyệt đối là truyện buồn cười nhất hắn từng nghe qua.

Cố Khuynh Nguyệt sửng sốt: " Ngươi như thế nào lại biết ta là Giang gia Thất cô nương."

Khóe miệng nam nhân cong lên: "Gương mặt xấu xí này, chính là dấu hiệu."

Cố Khuynh Nguyệt: ". . ."

Được rồi, có thể xấu đến mức cả thiên hạ đều biết, cũng không dễ dàng a.

Đột nhiên, độ cong trên khóe miệng nam nhân cứng đờ, tựa hồ nghĩ đến cái gì, hai mắt hơi hơi nheo lại.

Cái trong cơ thể hắn kia, giống như đã lâm vào ngủ say.

Hay là . . . . . .

"Ngươi đã biết cái gì."

Sát khí bắt đầu tỏa ra.

Khuynh Nguyệt vừa mới thuận khí xong thì hơi thở quanh thân lại đột nhiên trầm xuống, không xong, hắn muốn giết người diệt khẩu.

Lập tức không hề do dự, năm ngón tay trực tiếp vung tới cổ của người nam nhân.

Ngồi chờ chết không phải là phong cách của nàng, tuy rằng biết rõ thực lực của mình không bằng người nam nhân trước mắt, nhưng nàng cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trói.

Ánh mặt lạnh lẽo của người nam nhân chợt lóe, nhanh chóng xuất thủ, năm ngón tay xòe ra trực tiếp chụp tay nàng lại.

Cố Khuynh Nguyệt bỗng nhiễn xoay người lại, quay lưng hướng người nam nhân đồng thời cánh tay cong lại, lấy khuỷu tay đâm về phía sau.

Có ý tứ.

Không có một tia linh lực, sử dụng thân thể, chiêu thức quái dị nhưng lại rất hữu hiệu, độ mạnh yếu vận dụng rất xảo diệu.

Người nam nhân tựa như có hứng thú, một tay nữa vươn ra, chế trụ khuỷu tay của nàng.