Chương 2: Chương 2: Sinh vật không xác định.

"Đi, đem nàng ta bắt lại cho ta."

Gian phòng ở sau lưng bị phá hủy, một âm thanh hùng hùng hổ hổ truyền tới, Khuynh Nguyệt cắn răng, chống người đứng dậy nhanh chóng trốn đi.

Ba chân bốn cẳng leo lên cây đại thụ duy nhất trong sân, Khuynh Nguyệt còn chưa kịp thở phào, một cảm giác lạnh như băng liền dâng lên, làm nàng rợn cả tóc gáy.

Khí tức nguy hiểm, ngay sau lưng của nàng.

Nhanh chóng xoay người đồng thời hướng tay ra bổ tới.

Nhưng không nghĩ tới chưa kịp đánh xuống đã bị một cánh tay cứng như sắt chế trụ.

Tất cả sự chú ý trong nháy mắt bị đôi mắt kia hấp dẫn, đó không phải là mắt của con người, con ngươi màu đỏ, lúc này đang tản ra hồng quang diêm dúa.

Tựa như quỷ hút máu trong màn đêm tối tăm, đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Đột nhiên, hồng quang tan biến đi, tròng mắt trở nên đen nhánh như mực, mênh mông như hàng ngàn vì sao trên trời, nhưng đây cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, cặp mắt kia lại lần nữa biến đỏ, hồng quang đại thịnh, rực rỡ lóa mắt.

Thật giống như đang cực lực nhẫn nhịn, lại tựa như đau khổ giãy giụa.

Tâm Khuynh Nguyệt bùm bùm nhảy, từ trên người hắn, nàng cảm giác được một cỗ khí tức làm người ta sinh lòng sợ hãi.

Một cơn gió âm trầm thổi qua, trước mặt một mảnh trống rỗng, tay Khuynh Nguyệt còn giơ giữa không trung, phía trước không hề có bóng người.

Chớp chớp mắt, lại chớp mắt, một màn này, là thật hay là ảo giác?

Trừ bỏ một đôi mắt phiếm hồng quang kia, nàng cái gì cũng không nhớ rõ, kia là người hay quỷ, là nam hay nữ đều không có một chút ấn tượng......

Đúng lúc này, phía dưới vang lên âm thanh quát mắng, đem suy nghĩ của Khuynh Nguyệt kéo trở về.

"Chạy đi nơi nào, trốn? Mau tìm cho ta, hôm nay mà tìm thấy lão nương phải lột da nàng ta!"

Một người phụ nữ trung niên dáng người đẫy đà từ trong phòng đi ra, hùng hổ chỉ huy hai nha hoàn tìm khắp nơi.

"Lâm đại nương đừng vội, Cố Khuynh Nguyệt trên dưới đều là vết thương, không chạy thoát được đâu." Nha hoàn Xuân nhi diện mạo xinh đẹp , mặc váy xanh đang lấy lòng nói.

Bên cạnh, Thu Nhi cũng nắm bắt cơ hội, nịnh hót: "Đúng nha Lâm đại nương, ngươi đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe."

Lâm đại nương vỗ vỗ ngực, trong mắt mảy may lóe lên tia ác độc: "Đại tiểu thư đã buông lời, hôm nay phải đem tiểu tiện nhân Cố Khuynh Nguyệt giết chết."

Xuân Nhi vừa nghe liền che miệng cười khẽ: "Nàng ta là cái thứ gì, còn không bằng phế vật, khuôn mặt đó xuống địa ngục còn hù chết Diêm vương, làm sao có thể xứng đôi với đệ nhất thiên tài Thái tử điện hạ của Càn Thiên quốc chúng ta."

Lâm đại nương đứng ở giữa sân, nghe hai nha hoàn giễu cợt, biểu tình ngạo mạn không ai bì nổi, ánh mắt ẩn ẩn sát khí.

Mắt lạnh nhìn về phía sân, không lớn, chau mày, rốt cuộc chạy đi đâu.

Sáng sớm hôm nay, nàng ta mang hai nha hoàn đến tìm tiểu tiện nhân xui xẻo Cố Khuynh Nguyệt, mới hành hạ một hồi, ném nàng từ trong phòng ra.

Kết quả liền không thấy tắm hơi, cũng quá tà môn.

"Nhanh chóng tìm, đem tiện nhân kia tìm ra, lột da nàng!"

Sau khi Lâm đại nương nói xong, liền cảm giác được sau cổ chợt lạnh, có vật gì đó túm lấy.

" Ngươi tìm ta sao."

Cố Khuynh Nguyệt giống như ma quỷ, lặng yên xuất hiện sau lưng nàng ta không một tiếng động, một tay bóp cổ nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, hiện lên hàn quang dày đặc.

Thân hình nhỏ gầy, áo quần xốc xếch, chỗ da thịt bị đánh qua còn chảy máu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lồi lõm, còn có một chiếc khe to, dữ tợn kinh khủng.

Xuân Nhi cùng Thu Nhi vừa nhìn thấy gương mặt đó của Cố Khuynh Nguyệt, lập tức buồn nôn, vô luận nhìn bao nhiêu lần, cũng không có cách nào đối diện với khuôn mặt này.

" To gan, Cố Khuynh Nguyệt đồ tiện nhân này, còn không mau buông Lâm đại nương ra."

Khuynh Nguyệt mắt lạnh quét ngang, ẩn ẩn sát khí nhìn về phía Xuân Nhi đang nói: "Ngươi là cái thá gì, cư nhiên dám hô to gọi nhỏ với ta."

"Phản rồi, phản rồi, Cố Khuynh Nguyệt ngươi... đồ tiện nhân lại dám làm phản."

"Ta chính là làm phản đấy, thì sao nào."

Vừa nói tay vừa dùng sức, bóp chặt cổ của Lâm đại nương, Lâm đại nương sợ tới mức thét chói tai.

"Cố Khuynh Nguyệt, ngươi dám."

" Ngươi nhìn xem ta có dám hay không."

Mới vừa bị phản bội, linh hồn lại trọng sinh vào trong một thân thể phế vật đã làm nàng đủ tức giận, mới vừa rồi còn không biết bị tên sinh vật nào làm khiếp sợ, đám cẩu này còn dám ở trên đầu nàng hoa tay múa chân, tự tìm chết!

Cúi đầu, nhìn những vết dao trên người, còn vết thương ở ngực như bị lửa đốt qua, thương tích đầy mình.

Những khổ hình này không phải nàng chịu, là nguyên chủ của thân thể này chịu, giờ nàng lại xuyên qua thân thể này, tất cả đau đớn đều truyền đến cho nàng, cơ hồ làm nàng đau muốn ngất đi.

"Chết đi đồ mập, một cẩu nô tài mà dám kêu la om sòm với lão nương."

Khuynh Nguyệt đá một cước vào đầu gối Lâm đại nương, trực tiếp đem người đá quỵ xuống đất.

Sau đó, nàng cúi người xuống, tay chụp vào đầu nàng ta đè xuống.

Phanh.

Đầu đụng vào sàn nhà cứng rắn, lập tức máu tươi văng khắp nơi.

" Tiện nhân, ngươi lại dám..."

Phanh!

Lâm đại nương lời vừa mới thốt ra, Khuynh Nguyệt lập tức níu lấy tóc nàng ta, lại hung hăng dập xuống đất.

Phanh phanh phanh.

Liên tiếp mấy lần, Lâm đại nương chỉ có thở dốc, không còn sức để tức giận nữa.

Ánh mắt của Cố Khuynh Nguyệt âm trầm như biển rộng, lộ ra khí thế xâm phạm.

Cố Khuynh Nguyệt muốn dập đầu nàng ta cho đến chết, nếu đã chiếm cứ thân thể nguyên chủ, nàng liền giúp nàng ta báo thù rửa hận.

Xuân Nhi cùng Thu Nhi thấy cả người Khuynh Nguyệt đầy sát khí, hoàn toàn đã bị làm cho sợ choáng váng, hai người ôm nhau đứng một chỗ run lẩy bẩy, nỗi sợ hãi từ trong linh hồn!

Khuynh Nguyệt mắt lạnh quét ngang, hai người lập tức mềm nhũn té xuống đất, không ngừng hướng nàng dập đầu.

" Thất cô nương tha mạng, Thất cô nương tha cho nô tỳ."

Ôi mẹ ơi, đây là cái người hèn yếu vô năng, dù có bị ủy khuất cũng chỉ có thể nuốt vào bụng Thất cô nương đó sao.

Quá đáng sợ, ngoan độc trong ánh mắt kia, làm các nàng ngay cả dũng khí nhìn thẳng cũng không có.

Đây quả thực là một tên sát thần!

Khuynh Nguyệt buông Lâm đại nương đang thở thoi thóp ra, đứng lên, vết thương trên người còn đang nhỏ máu, dẫm lên máu hướng Xuân Nhi và Thu Nhi đi tới.

Tha mạng?

Mới vừa rồi các nàng cầm chủy thủ sắc bén, thời điểm một đao cắt ở trên người Khuynh Nguyệt, có từng nghĩ muốn tha cho tính mạng của nàng.

Khi các nàng cầm nến đốt ở trên người Khuynh Nguyệt, có từng nghĩ qua tha cho tính mạng của nàng.

Dĩ vãng một lần kia đã dồn Cố Khuynh Nguyệt vào chỗ chết, có từng nghĩ qua tha cho nàng một mạng.

Đã như vậy, giờ phút này ba người có tư cách gì cầu xin nàng tha mạng.

Xuân Nhi cùng Thu Nhi hoàn toàn bị sát ý trong mắt Cố Khuynh Nguyệt dọa sợ, theo bản năng muốn chạy.

vốn hai người đang xụi lơ bỗng nhiên sức mạnh bộc phát, liều mạng hướng ra ngoài viện chạy, điên cuồng gào thét.

" Cứu mạng a, Thất cô nương nổi điên."

"Thất cô nương nổi điên muốn giết người, cứu mạng a a"

"Ồn ào."

Lạnh lùng ném xuống hai chữ, thân thể Cố Khuynh Nguyệt chợt lóe, trong nháy mắt đã bóp lấy cổ hai người.