Chương 1: Chương 1: Nhảy lầu, xuyên qua.

Trên nệm giường trắng như tuyết, Cố Khuynh Nguyệt cả người áo cưới trắng thuần ngồi ngay ngắn, ngạo mạn thong dong, dù là bị trói tay ở trên giường, cũng không thể áp chế khí chất nữ vương của cô.

Lạnh lùng nhìn bom hẹn giờ đặt trên bàn, bắt đầu đếm ngược.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Lương mặc âu phục đi giày da ở phía trước: "Tại sao."

"Cái này còn cần phải hỏi sao, đương nhiên do là chị cản đường chúng tôi ." Phía sau lưng Trần Lương, một người phụ nữ mặc trang phục phù dâu gợi cảm đi ra, em gái cô, Cố Mạn Lộ.

Cố Khuynh Nguyệt cười tự giễu: "Đồ sói mắt trắng."

Chẳng lẽ không phải là sói mắt trắng sao, Cố Mạn Đường là bé gái mồ côi Cố gia thu dưỡng, nhưng người này lại phản bội cấu kết với vị hôn phu của cô.

Hôm nay là đám cưới của cô cùng Trần Lương, đôi cẩu nam nữ này thế mà trong hôn lễ hạ độc vào rượu của cô!

Điều buồn cười nhất là. cô đường đường là chưởng môn của phái Thông Linh, những loại độc kia đều vô dụng đối với cô, Trần Lương liền bắt phù dâu Cố Mạn Lộ lợi dụng điểm yếu uy hiếp người thân áp chế cô.

Thật buồn cười a, cô cư nhiên còn trình diễn màn tỷ muội tình thâm, vì cứu người phụ nữ đang diễn kịch này mà hy sinh bản thân mình.

Quay đầu lại bất quá là một tiếng cười nhạo!

Hận sao, chính mình có mắt không tròng, có thể trách ai.

Cố Mạn Lộ đắc ý tới gần Cố Khuynh Nguyệt: "Chỉ gái, chị biết Lương ca ca vì điều gì mà tổ chức hôn lễ này không, bởi vì... Chị là chưởng môn phái Thông Linh, hôn lễ của chị, mọi người ở Thông Linh môn đều sẽ tham gia."

Thần sắc lạnh nhạt của Cố Khuynh Nguyệt biến đổi: "Cô có ý gì?"

"Ha ha ha." Cố Mạn Lộ cười lớn, tay ấn xuống điều khiển.

Đối diện vách tường trắng, phản chiếu lại hiện trường hôn lễ một màu máu, chú bác của cô, người thân của cô, không chừa một ai!

"Trần Lương, Cố Mạn Lộ, các người sẽ chết không tử tế!"

"Nguyễn rủa vẫn là miễn đi, chị gái tốt của em, giao ra 《 luyện hồn thuật 》, có lẽ em sẽ để cho chị chết toàn thây."

"Ha, thì ra đây là mục đích của các người, muốn 《 luyện hồn thuật 》, nằm mơ đi."

"Tiểu Mạn, đừng cùng cô ta nói lời vô nghĩa, thông linh môn giờ đã là của chúng ta, có 《 luyện hồn thuật 》 hay không đều như nhau, đi thôi."

Trần Lương nói rồi ôm eo Cố Mạn Lộ, sắc mặt lãnh khốc nhìn bom đang đếm ngược, còn có bảy phút.

"Trần Lương, vì cái gì, tôi tự nhận mình không hề thua kém cô ta."

Cố Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói, ở sau lưng cầm một cây châm dài, không ngừng tìm phương pháp giải thoát.

Cẩu nam nữ, tôi chết cũng muốn kéo các người xuống địa ngục!

"Lương ca ca, chúng ta đi thôi, thời gian không còn nhiều."

"Trần Lương, tôi chỉ muốn đáp án, tôi đến tột cùng chỗ nào không bằng Cố Mạn Lộ."

Trần Lương không quay đầu lại, thanh âm lãnh khốc truyền đén: "Năm ấy, tôi sáu tuổi đang được huấn luyện ở đảo bị rắn độc cắn thương, là Tiểu Mạn cứu."

Khuynh Nguyệt thoát tay ra, đột nhiên châm chọc cười: "Trên đùi anh có một vết sẹo, đó là một chiếc bớt hình trái tim đi. tôi nhớ rõ lúc huấn luyện ở trên đảo dùng hỏa độc thuật cứu một bé trai bị rắn cắn, bởi vì không cẩn thận nên vô tình đốt phải."

Trần Lương đột nhiên quay đầu, hai tay nắm thành đấm, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy châm chọc của cô.

"Cô nói cái gì!"

Hắn vẫn luôn cho rằng người cứu hắn lúc trước là Cố Mạn Lộ, nếu lầm, kia.....

"Lương ca ca, đừng nghe chị ấy nói hươu nói vượn, chúng ta mau đi, chỉ còn ba phút."

Sắc mặt Cố Mạn Lộ đột biến, ôm lấy Trần Lương kéo ra bên ngoài.

Trần Lương một tay đẩy cô ta ra, chạy vọt tới trước mặt Khuynh Nguyệt.

Trong mắt Khuynh Nguyệt hiện lên một tia âm ngoan, liền trong nháy mắt xông lên người Trần Lương, môi đỏ khẽ nhúc nhích, một quả huyết sắc độc châm từ miệng cô phun ra, đam thẳng vào giữa trái tim dơ bẩn của hắn ta.

"Lương ca ca."

Nhìn Trần Lương ngã xuống, Cố Mạn Lộ hoa dung thất sắc chạy tới.

Thân thể Khuynh Nguyệt vừa chuyển, nhắm vào lưng Cố Mạn Lộ, ngón tay thon dài khẽ búng, một cây châm độc băn sra.

Cố Mạn Lộ hét lên rồi ngã gục xuống, cả người run rẩy không thể nhúc nhích, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Đồ tiện nhân Cố Khuynh Nguyệt, đối với ta hạ độc gì."

Cố Khuynh Nguyệt coi như cô ta đang đánh rắm, đếm ngược một phút đòng hồ, trên trán cô đổ mồ hôi lạnh.

Ở phía sau lưng sờ soạng một phen, lại thêm một ngân châm xuất hiện trong tay, hoảng loạn mò mẫn mỡ khóa.

Tích tắc tích tắc đếm ngược, không thể nghi ngờ đây là bùa đòi mạng cô.

Ánh mắt hoảng sợ, động tác trên tay lại đâu vào đấy, càng là tình thế cấp bách thì càng không thể loạn.

Bốn mươi giây.

Ba mươi giây.

Hai mắt Trần Lương tràn đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Khuynh Nguyệt hoảng mà không loạn : "Cố Khuynh Nguyệt, cô vừa nói có ý gì?"

Cả người cứng đờ, biết sẽ không thể tránh một kiếp này, lại chấp nhất muốn nghe đáp án.

Có chết thì cũng phải nhắm mắt.

Cố Mạn Lộ lòng rơi xuống đáy cốc, thần chết đang đếm ngược từng giây, lừa dối mà đến hạnh phúc tan biến, làm cho nội tâm người ta đau đớn.

Hai mươi giây, mười lăm giây...

Thời gian đang trôi qua, đây quả thực là đang cùng tử thần cướp thời gian.

"Nguyệt nhi, nói cho anh, người kia có phải hay không là em..."

Mồ hôi theo sợi tóc nhỏ xuống, Khuynh Nguyệt trừng mắt hung ác nhìn Trần Lương, lời nói hàm chứa ý trả thù cùng khoái chí: "Anh không phải rất thông minh sao, tự mình đoán nha."

Cô sẽ không nói lại lần thứ hai, Trần Lương, để hắn mang theo nghi vấn xuống địa ngục thôi, chết cũng đừng nghĩ chết được nhắm mắt!

Mười giây, chín giây, tám giây......

Đinh.

Còng tay mở ra, sắc mặt Khuynh Nguyệt tái nhợt chợt buông lỏng, ngân châm trong tay nhanh chóng mở xích trên chân.

Năm, bốn......

Chợt cô nhảy lên, hướng tới cửa, không có thời gian!

Nhưng khi đi ngang qua chân bị Trần Lương bắt lại: "Nguyệt nhi..."

"Đi chết đi."

Ba, hai...

Nhìn bom đang đếm ngược, hai mắt Khuynh Nguyệt đột nhiên trợn to, chạy trốn đã không còn kịp rồi, bây giờ chỉ còn cách nhảy từ lầu hai mươi bảy , trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống.

Aó cưới trắng tinh, ở giữa không trung sẹt qua một độ cong yếu ớt.

Oanh...

Tiếng nổ vang lên thật lớn, toàn bộ hai mươi bảy tầng nháy mắt sụp đổ, ngọn lửa ngất trời, khói đặc cuồn cuộn.

Biển lửa vô tận, tức khắc không có lối ra.

Thân thể Khuynh Nguyệt đang nhanh chóng rơi xuống, đủ loại cảnh vật đang thụt lùi về phía sau, bên tai gió thổi vù vù, tựa hồ xen lẫ một thanh âm trầm thấp mà từ tính.

"Nguyệt, nên trở lại."

Phanh!

Một phen ngã xuống mặt đất, nội tạng của nàng cơ hồ đều bị ngã hỏng!

Đau đến chết đi sống lại đông thời cũng may mắn, nhảy từ tầng hai mươi bảy xuống cư nhiên không chết!

Chỉ là thân thể thực sự đau nha, toàn thân đều là máu.

Nhìn quần áo đỏ thẫm của chính mình, lại đem váy cưới cũng bị nhuộm thành màu đỏ, đây phải chảy biết bao nhiêu máu a.

Cố Khuynh Nguyệt đang nhe răng nhếch miệng dừng một lát, chợt cúi đầu nhìn thân thể mình, không đúng, đây không phải là thân thể của nàng.

Nàng tuổi trẻ mỹ mạo, dáng nười nóng bỏng, sao có thể gầy như đậu cô ve, ngực lại bằng phẳng như sân bay thế này được, đây là tình huống gì a!

Hơn nữa máu trên người cũng không phải do té bị thương, mà là bị người ta thiên đao vạn quả!

Quan trọng nhất là, nàng bây giờ mặc, không phải váy cưới nhuộm máu, mà là một bộ cổ trang váy dài màu đỏ!

Ong...

Trong đầu truyền tới một trận đau nhói, một cỗ trí nhớ không thược về nàng đang tràn vào.

Con mẹ nó!

Nhảy lầu từ thế kỷ hai mươi mốt lại không biết nhảy đến góc xó xỉnh của thời đại nào, vận khí nàng cũng quá con mẹ nó tốt đi!