Ngay khi Vũ Khúc vừa nhắm mắt, một bóng đen hiện ra giữa không trung, tạo thành hình bầu dục, tiếng vù vù phát ra trong không khí, rồi từ giữa khoảng không ấy, một người đàn ông choàng áo đen bước ra. Người đàn ông có cơ thể khá to lớn, chừng cao 2 mét, cơ bắp không quá phô trương, ánh mắt sắc lạnh, tóc vuốt ngược lên.
Tuy vậy Vũ Khúc vẫn chưa mở mắt ra, nói
“Tam Ca, ngươi đến rồi đấy ư?”
“Ừm”
Người đàn ông kia đáp
Lúc này Vũ Khúc mới mở mắt ra, chỉ vào bàn gỗ bên cạnh và nói
“Mời ngồi”
Người đàn ông kia liền ngồi xuống, sau đó ông ta hỏi
“Thất Đệ, vậy ngươi đã trao “hi vọng duy nhất” cho thằng nhóc đó ư?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Vũ Khúc từ tốn trả lời
“Ván cược này… lớn đấy!”
Người đàn ông kia nở một nụ cười, nhưng là cười khổ
“Chẳng phải ngươi cũng làm thế ư?”
“Ta khác, ngươi khác, ta chỉ là dùng một phần Bản Mệnh Hắc Hỏa, còn ngươi là dùng toàn bộ Dục Tử Trùng Sinh Hỏa! Một phần Bản Mệnh Hắc Hỏa kia của ta có thể cắn nuốt Thần Hỏa khác để khôi phục được, còn Dục Tử Trùng Sinh Hỏa kia là toàn bộ những gì ngươi còn, nếu mất nó thì Thất Tẩu trên thế gian này sẽ biến mất hoàn toàn, rơi vào luân hồi!”
“Ta biết, ta biết chứ, nhưng đành đặt cược thôi, Sinh Mệnh Hồn Hỏa của cô ấy cũng đã đến giới hạn rồi…”
Vũ Khúc có chút phiền muộn trả lời, người đàn ông kia cũng có chút sầu cảm
“Haizz, cũng tại nó quá cố chấp, chẳng chịu “lọc khí” gì cả… Cứ ôm khư khư cái suy nghĩ kia mãi…”
Rồi người đàn ông có vẻ chán nản thở dài, rồi nói như thể độc thoại
“Muốn thành “Thánh” cần “thành tựu đặc biệt”, muốn thành “Thần” cần “thành tựu độc nhất”, muốn kết hợp Linh Khí, Yêu Khí, Chân Khí, Đạo Khí, Tiên Khí, Ma Khí, Mana với nhau đâu phải chuyện dễ, chuyển tu chẳng phải tốt hơn sao…”
“Haha, Tam Ca, ăn tủy trong xương mới biết vị ngon, ngươi mới là con lươn đã chuyển tu, người ta “Dục Ngả Cửu Trùng Hóa Thánh” rồi, cảm nhận khác, cảm xúc khác, cảm giác khác chứ, trùng tu theo ngươi thì so ngươi trùng tu thành ma tộc còn khó hơn!”
Vũ Khúc cười nói với người đàn ông kia
“Vậy ta chỉ biết chúc ngươi may mắn mà thôi, mong không có chữ “lần sau” a”
“Cảm ơn”
Chợt người đàn ông kia có chút nghiêm nghị
“Chắc ngươi cũng cảm nhận được nhỉ, “hắn” đã có “thứ đó” rồi….”
“Ừm, ta chỉ thắc mắc là của kiếp trước hay “kiếp trước”?”
Vũ Khúc gật gù trả lời
“Kiếp trước hắn cũng có, nhưng khá lâu về sau, kiếp này lại không bị ảnh hưởng bởi kiếp trước, vậy có lẽ là từ “kiếp trước”, ít nhất thì kí ức từ “kiếp trước” vẫn bị rò rỉ còn kiếp trước thì không…”
“Vậy thì tùy thời mà đưa hắn “thứ ấy” thôi, kết hợp với “thứ đó” và Hắc Hỏa của Tam Ca chắc hẳn là thành công…”
“Ừ, chỉ mong hắn không tìm đường chết quá sớm…”
“Vậy nếu không còn gì thì tạm biệt, Tam Ca, thượng lộ bình an”
“Chỉ là 2 tầng ý chí cấm chế thôi mà, ngươi làm như chủ nhân trực tiếp hạ cấm chế ấy!”
Người đàn ông nói rồi giơ tay trái lên, một đám lửa màu đen xuất hiện giữa không trung, rồi hóa thành một hình bầu dục, ở giữa hình bầu dục ấy là khoảng không sâu thẳm. Xong hắn bước qua và biến mất.
Thấy vậy, Vũ Khúc cũng đứng khỏi ghế, cảm khái nói
“Vận đổi sao dời a…”
Xong lão khoan khoái bước ra sân, để ngát chút rau xanh nấu bữa trưa~
…
Lý Trường Minh sau một hồi ổn định tâm lý, nôn mửa đủ kiểu, cuối cùng đã lấy lại được trạng thái như trước
“Chẳng lẽ “say phi hành” , “say truyền tống” là đặc tính mặc định của ta bên thế giới này ư?”
Lý Trường Minh thắc mắc, theo lý thuyết đáng lẽ hắn đã lên Trúc Cơ rồi, các cơ quan bộ phận được cường hóa, thậm chí tiêu chuẩn “sợ” cũng bị đẩy lên khá cao, coi như giờ mũi kiếm ngay trước mắt cũng chẳng làm hắn nao núng bao nhiêu, ấy vậy mà hắn vẫn bị “say phi hành” , “say truyền tống”!
“Chuyện này truyền ra thì có nhục chết không a…”
Lý Trường Minh thầm nghĩ rồi bước tiếp, chợt, hắn phát giác được một nguồn chân nguyên gần đây, ở phía sau hắn!
Lý Trường Minh liền quay mặt lại, ở cách đó vài chục mét, hắn thấy một kẻ đứng cạnh mép vực. Người này có quần áo màu đen của nam, huy hiệu xanh lá xoắn vào tâm, là U Huyền Tông đệ tử, thân hình khá cao to, tóc dài màu tím, ánh mắt sắc xảo.
Người này dường như cũng nhận ra Lý Trường Minh nên quay ra, lạnh giọng nói
“Hừ, một con kiến hôi Trúc Cơ trung kì, bình thường ngươi tất tử nhưng lão tử đang vui nên ngươi chỉ cần đưa hết gia sản ra đây thôi!”
Nghe vậy, Lý Trường Minh cũng khá tức giận nhưng đành nhịn, từ trực giác của hắn, kẻ này phải là Trúc Cơ đỉnh phong, hơn nữa còn là loại vượt cấp giết địch!
Lý Trường Minh tiến lại gần để giao nộp nhẫn không gian, nhưng hắn giao cái của cô gái Phượng Gia bị hắn giết lúc bí cảnh bắt đầu, còn cái của hắn thì cất ở ngực trái. Chợt kẻ đó như nhận ra điều gì, hắn cười lớn và nói
“Haha, hóa ra là ngươi, “kẻ ăn bám” của Tô Thánh Nữ, là gì ấy nhỉ, à, Lý Trường Minh! Không ngờ ta lại gặp được ngươi, vậy thì thủ cấp của ngươi cho ta mượn một lát!”
Rồi hắn ta bật thẳng đến chỗ Lý Trường Minh, đất đá dưới chân hắn vỡ ra, dễ dàng nhìn ra hắn là thể tu!
Chỉ trong chốc lát, hắn tiến đến sát người Lý Trường Minh, nhưng Lý Trường Minh cũng chẳng phải dạng dễ chơi, hắn liền dùng Ảnh Ta lướt dưới bóng cây, giờ cũng đã là chiều tà nên tỉ lệ phản phệ của Ảnh Tà khá thấp
Vồ hụt mồi, kẻ kia quay sang nhìn Lý Trường Minh với ánh mắt sắc lạnh
“Hừ, chết trong một đòn có phải tốt hơn không, đỡ làm ta tức giận…”
Nghe vậy, Lý Trường Minh run run người, hắn nói
“…Ta vừa đến thì có một cô gái Phượng Gia suýt nữa giết chết ta, rồi gặp Trúc Cơ đỉnh phong cực đại cũng là Thánh Nữ của Hợp Đạo Tông, rồi gặp Mạc gia tôn nữ, rồi gặp “tiểu thư” của Thất Dạ Sơn Chủ, đến giờ ngươi cũng muốn giết ta nữa! Thật sự… ta… không nhịn nổi nữa!”
Nói rồi Lý Trường Minh lấy ra từ nhẫn không gian trong lồng ngực một thứ gì đó, khi xuất hiện, gió nổi lên, vài tia sáng lóe thành đường cong tụ tập vào bàn tay Lý Trường Minh, có thể thấy là vật bất phàm. Sau vài giây, thứ đó hiện nguyên hình, là một cây cung màu trắng và xanh lam! Cây cung trông vô cùng tinh xảo, nhưng vẫn có vài chỗ bị mài mòn bởi năm tháng, ở phía đầu cánh cung có 3 hình tròn phát sáng rực màu lam.
“Thần cấp binh khí!”
Kẻ kia giật mình kêu lên, Lý Trường Minh cũng chẳng thèm quan tâm, hắn kéo cây cung, một luồng chân khí kết hợp với linh khí tụ vào thành mũi tên, và khi hắn thả tay ra, mũi tên xé gió lao đi với tốc độ cực nhanh
Kẻ kia kể từ lúc nói lời thoại kia thì đã bay đi xa rồi, nhưng mũi tên như có mắt, nó liền uốn người bắm theo kẻ đó, cuối cùng mũi tên bay nhanh hơn, bắt kịp kẻ đó và phát nổ, nhưng không có tiếng nổ như bình thường mà là một tiếng “Tinh” thánh thót như một tiếng đàn gảy!
Giữa không trung, một giọng nói tức giận vang lên
“Tiểu tử, là ngươi ép ta! 1000 điểm khí vận của ta! Tất cả là do ngươi! Khung Tử Long ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Một âm thanh máy móc cũng vang lên
[Kí chủ sử dụng 300 điểm khí vận để mua [Khiên Thiên Không – Hàng Mã], mua với thời gian cấp tốc trừ thêm 50 điểm khí vận, giao dịch nhanh trừ 25 điểm khí vận, bỏ qua khâu đồng ý trừ 25 điểm khí vận, nhận thấy kí chủ ở tình huống 100% chết, tự động bật [Vô Địch] trong 3 giây, mỗi giây trừ 200 điểm khí vận, tổng là trừ 1000 điểm khí vận, túc chủ còn 253 điểm khí vận]
Lý Trường Minh nhìn vào không trung, kẻ kia vẫn còn ở đó, chỉ khác là trên tay hắn có một thứ gì đó màu trong suốt, lại phản chút ánh nắng mặt trời, quần áo hắn rách rưới, trên người có kha khá vết thương, bên cạnh hắn là một thứ màu tím than, có 2 cánh, Lý Trường Minh có thể đoán được thứ này
“Hệ thống!”
“Hừ, bí mật đã lộ, vậy đành giết người diệt khẩu mà thôi!”
Kẻ kia tức giận nói