Nghe vậy, Lý Trường Minh đành ngồi xuống ở ghế kế bên Vũ Khúc. Vũ Khúc bắt đầu kể
“Ngày xửa ngày xưa, cách đây hơn bốn ngàn năm trăm năm, khi ấy ta đang du lượn trên trời thì cảm nhận được không gian bất thường ở gần đây. Khi đến nơi thì ta gặp cảnh tượng không gian đang bị xé ra, có vẻ như là một sinh vật cường đại nào đó đang cố tình phá giới! Ta liền bay vào không gian hỗn tạp đó để xem sinh vật cường đại trong đấy là gì, và ta liền nhận ra trong đó là… một con Phượng Hoàng! Phượng Hoàng trời sinh có không gian chi lực, lại có chí hỏa hộ thân, để xé rách Hạ Giới Không Gian thì chỉ cần Hóa Thần cấp Phượng Hoàng là đủ, nhưng nhìn vào tình trạng của con Phượng Hoàng, ta không thể tin vào mắt mình: nó không có tu vi! Không những thế, bề ngoài của con Phượng Hoàng này cũng có đôi khác với những con tạp huyết ta từng gặp, Huyết Mạch lại nồng đậm, rõ ràng là một loại Thuần Huyết Phượng Hoàng! Ta đến gần, theo thói quen hóa thành hình người, ai ngờ nó thấy ta làm vậy, nó cũng liền… hóa hình, là nữ! Điều này làm ta vô cùng ngạc nhiên, rốt cục một con Phượng Hoàng không có tu vi, lại có thể xé rách không gian, đồng thời có thể hóa thành hình người, lại còn là thuần huyết! Nàng ấy bắt đầu giao tiếp với ta, nhưng là bằng thứ ngôn ngữ ta chưa từng nghe bao giờ, nhưng ngay khi ta nói chuyện, nàng vẽ ra một vòng tròn bằng ngón tay, trên đó có các hoa văn kì là, và ngay lập tức, nàng có thể nói bằng ngôn ngữ ta thường dùng!”
“Sau một thời gian giao tiếp, ta được biết nàng đang lưu lạc từ một “Thế Giới Song Song” đến đây, thế giới ấy có những thứ gọi là phép thuật và dùng năng lượng là mana, cùng một số thứ ta chưa nghe bao giờ.”
Nghe đến đây, mắt Lý Trường Minh sáng lên, vì hắn có thể hiểu những thứ này, đó là thế giới fantasy!
“Ta cùng nàng vừa gặp đã yêu, ta đặt cho nàng 1 cái tên, Vân Minh Minh, sau đó ít lâu chúng ta…”
Nghe đến đây, não Lý Trường Minh tự động lược bỏ phần cơm chó. Về cơ bản thì chỉ có 3 nội dung chính, một là họ có một đứa con, nhưng phải ấp khá lâu vừa mới nở, hai là Vân Yêu Yêu tuy sức mạnh cực khủng nhưng tuổi thọ lại ngắn, chỉ có hơn năm trăm năm, đó là Vũ Khúc còn dùng Thiên Tài Địa Bảo để bồi dưỡng, cuối cùng là khi cô ấy tọa hóa thì cơ thể trở thành hài cốt nhưng tỏa ra hào quang kì lạ khiến xương không bị mài mòn bởi thời gian.
Lúc này, thấy Vũ Khúc có vẻ đã nói xong, Lý Trường Minh bèn hỏi
“Vậy giờ tiểu bối đã có thể đặt câu hỏi được chưa?”
“Rồi, ngươi đã có thể hỏi”
Vũ Khúc thoải mái nói, có vẻ tâm trạng của lão đang rất tốt
“Vậy tiền bối hiện tại… tu vi gì?”
Nghe vậy, Vũ Khúc đăm chiêu
“ Đại khái là… Đại Thừa đỉnh phong đi”
Lý Trường Minh giật mình, hắn không ngờ mình vẫn đánh giá thấp vị tiền bối này!
“Ngươi có biết Đại Thừa đỉnh phong là gì không? Có cần ta giải thích giúp không?”
“Dạ, tiểu bối biết”
“Ừm, vậy thôi”
“Vậy tiền bối, tại sao ngài lại chọn ta vào nơi này vậy…”
Lý Trường Minh hỏi, hắn cũng khá thắc mắc, phải biết trong lần thí luyện này có rất nhiều người ưu tú hơn hắn, hắn cũng không nghĩ thân phận “người xuyên không” của mình bị lộ a. Còn bị “chọn” thì hắn dám chắc, vì theo phản ứng của đám Yêu Thú và Tu Chân Giả trong nơi này hơi không hợp lẽ thường, như thể tất cả đang đồng nhất dồn hắn vào đây vậy, chỉ có Đại Thừa kì cường giả như Vũ Khúc điều khiển mới là hợp lý nhất.
“Có 3 lý do, thứ nhất ngươi là người ta quen biết nhất trong đám này”
Lý Trường Minh nghe vậy liền gật đầu, hắn cũng thỉnh thoảng gặp Vũ Khúc, chỉ là do bế quan nên khoảng nửa năm gặp một lần mà thôi
“Thứ 2, ngươi là Khí Vận Chi Tử mang khí vận nồng nặc, cơ hội thành công cũng cao hơn người thường”
Lý Trường Minh có chút giật mình, không ngờ Vũ Khúc có thể nhìn thấy “khí vận” của hắn!
“Thứ 3… ngươi là Thiên Ngoại Chi Tử, hay theo các ngươi gọi thì… ừm… “xuyên không giả”.”
Vũ Khúc thản nhiên nói
“Hả!”
Nghe vậy, Lý Trường Minh giật mình thốt lên, hắn không ngờ thân phận này bị nhìn thấu!
“Có gì mà bất ngờ?”
Vũ Khúc nhướn mày hỏi
“Dạ, không có gì…”
Lý Trường Minh lí nhí đáp, hắn không nghĩ đại năng Đại Thừa kì có khả năng khủng khiếp đến vậy!
“Còn câu hỏi gì không?”
“Vậy… những người khác như thế nào rồi… mấy kẻ trước ấy…”
Lý Trường Minh lại hỏi, hắn có nghe Vũ Khúc nói “…mấy kẻ có hệ thống ta cũng gặp nhiểu rồi, chỉ là chẳng ai qua được ải này nha…”, tức là cũng có kẻ đã thử vào đây trước rồi…
“À, chết hết rồi”
“…”
Lý Trường Minh cảm giác mất niềm tin vào cuộc sống, có phải chăng nếu hắn không thể thành công kế thừa thứ này thì kết quả của hắn cũng sẽ giống bọn họ...
Dường như hiểu được suy nghĩ của Lý Trường Minh, Vũ Khúc nói tiếp
"Thực ra mấy kẻ đó chết do quá bướng bỉnh mà thôi, dù không chịu được Hồn Hoả mấy vòng ngoài nhưng vẫn cố đi tiếp, còn lý sự nào là "Càng nguy hiểm thì cơ duyên càng lớn", "Cơ hội nằm trong hiểm nguy",... Cuối cùng nếu ta không nhanh tay bẻ dòng Hồn Hoả thì linh hồn mấy kẻ đó đa tan thành mây khói, thậm chí còn không vào được Luân Hồi! Cơ mà ta tin ngươi sẽ khác bọn họ, ít nhất sẽ không chết, vì ngươi rất "biết nghe lời" a~"
Nghe đến đây, Lý Trường Minh cũng có chút cảm thông với mấy kẻ kia, bọn họ chắc hẳn đều ảo tưởng mình là nhân vật chính, mà nhân vật chính thì toàn "Nghịch Thiên mà đi" nên mới có suy nghĩ ấy. Cẩu Đạo mới là Vương Đạo a~. Cơ mà nếu nói về nhân vật chính có lẽ chỉ có 1 kẻ xứng đáng vơi danh hiệu ấy, đó là Tần Quang.
Vừa nghĩ dứt lời, màn hình thông báo của hệ thống hiện ra
[Hảo hữu của bạn Tần Quang vừa may mắn thu hoạch được Thông Mạch Thánh Đan 4 sao, thật may mắn]
"Mẹ nó!"
Lý Trường Minh cảm thấy cay đắng cuộc đời, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!
"Vậy Vũ Khúc tiền bối, tiểu bối muốn đi lịch luyện một chút, mong tiền bối giúp cho...."
"Được, vậy đây là Sinh Sinh Bất Ly Quả, còn đây là thứ mà ngươi có vẻ... thèm muốn, Song Tu Bảo Điển!"
Vũ Khúc đáp lại, trên tay chẳng biết từ lúc nào đã có hai quả màu xanh rực sáng và một quyển sách cũ
"Cảm tạ tiền bối!"
Lý Trường Minh nhanh chóng cảm ơn và thu vào nhẫn không gian, liêm sỉ gì tầm này nữa!
"Vậy ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ"
"Vậy gặp lại sau nhé"
Nói rồi Vũ Khúc giơ 5 ngón tay lên, đặt vào trán Lý Trường Minh, rồi hắn chợt cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn, và vài giây sau liền xuất hiện ở vách vực!
"Wow, cưỡng chế truyền tống! Chẳng biết khi nào mình mới được như vậy..."
Vừa suy nghĩ vu vơ, Lý Trường Minh vừa bước tiếp, nhưng được vài bước hắn quay ra chui vào bụi cây nôn mửa!
...
Ở căn nhà gỗ, sau khi cưỡng chế truyền tống Lý Trường Minh xong, Vũ Khúc lại uể oải nằm xuống, trở lại trạng thái mọi khi của lão
"Mong nhóc có thể thành công a... Minh Nhi, ta nhớ nàng quá..."
Nói rồi lão chợp mắt một lât, ngay khi lão nhắm mắt lại, một kí hiệu loé lên trên trán lão, kí hiệu 3 thanh cùng chĩa về 1 hướng rồi nhập thành 1 màu đen tuyền, kí hiệu ấy chỉ loé lên trong chốc lát rồi tắt, sau đó là sương trắng mênh mông....