Trước Thất Dạ Sơn Lâm, trong khu an toàn có 15 đoàn người, mỗi đoàn có một lá cờ khắc huy hiệu khác nhau, phân biệt là Cửu Đại Tông Môn, Ngũ Đại Gia Tộc và Hoàng Thất Đại Hành, và tất nhiên tất cả đều là Trúc Cơ kì tu sĩ!
Một ông lão tóc bạc phơ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt đứng trước mặt15 đoàn người ấy, dù không hiển lộ ra tu vi nhưng có thể nhìn thấy qua đôi mắt một sự cao thâm mạt trắc, hiển nhiên người này đã đạt đến một trình độ Phản Phác Quy Chân!
Ông ta bắt đầu nói, giọng nói được gia trì thêm năng lượng chân nguyên nên nghe vô cùng rõ như thể ông ta đang thì thầm vào tai từng người, hiển nhiên ông ta có khả năng thao túng chân nguyên vô cùng tinh diệu
“Ta là Nguyên Sơn, hay còn được người khác gọi là Cốt Sơn Chân Nhân, chắc hẳn ai cũng từng nghe qua rồi. Các ngươi đều là tinh anh…”
Rồi Nguyên Sơn bắt đầu bài phát biểu của mình, tuy nội dung khá bình thường nhưng hầu hết mọi người đều chăm chú lắng nghe, đó cũng là cách để thể hiện sự kính trọng với vị chân nhân này.
Nguyên Sơn, hay thường được gọi là Cốt Sơn Chân Nhân, tương truyền ông có tư chất không quá cao nhưng vì tu tiên lộ mà đã đạp qua núi thây biển máu, thậm chí dùng xương cốt kẻ địch làm sơn môn. Kiếm, đao, thương đều đạt đến “Hợp Nhất Cảnh”, tranh đoạt thiên tài địa bảo tính kế từng kẻ một, cả đời gồng gánh cả U Huyền Ma Tông vì thời điểm ấy toàn cặn bã, chỉ có khi Vu Khuyết lên ngôi tông chủ ông ta mới tạm nghỉ ngơi.
Nói chung thì hôm nay có 2 nội dung chính, một là chúc may mắn với những kẻ tham gia bí cảnh lần này, hai là ông ta thông báo mình sẽ rời Linh Vũ Giới để đến Thượng Giới
Sau bài phát biểu dài dằng dặc thì bí cảnh cũng bắt đầu.
Sở dĩ gọi là bí cảnh vì nó là một nơi mô phỏng Thất Dạ Sơn Lâm mà thôi, nghe nói là Thất Dạ Yêu Tôn đã tạo ra, bên trong ấy rất rộng, có thể xưng ngang ngửa Ngọc Thanh Tông cả Ngoại Môn và Nội Môn! Nó được gọi là Chi Ngoại Thiên Viên
Cốt Sơn Chân Nhân nắm lấy một cây thương dài, có họa tiết của rồng, ông vận chuyển chân nguyên lên, một luồng chân nguyên màu trắng bạc tỏa ra năng lượng bao bọc lấy cây thương, rồi ông đâm vào không gian, mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, không gian bị vỡ ra từng chút một, cuối cùng lộ ra một cái thông đạo, bên trong trông như xoáy nước.
“Haiz, lão già này”
Cốt Sơn Chân Nhân nói như tự thoại rồi quay sang đoàn người
“Ta đã mở ra thông đạo của bí cảnh, giờ là việc của các ngươi…”
Nói rồi ông ta… biến mất, không, phải nói là Thuấn Di!
Ngay khi ông ta vừa rời đi, mọi thứ biến thành khung cảnh hỗn loạn, có kẻ chen lấn xô đẩy vì muốn chiếm tiên cơ, có kẻ lại thản nhiên chờ “chuột bạch” vào trước, tuy tất cả đều là tinh anh cả, nhưng trong truyền thuyết kể rằng sâu trong Thất Dạ Sơn Lâm - Chi Ngoại Thiên Viên có một bí mật cực lớn liên quan đến Thăng Thiên Chi Lộ, trước kho báu lớn như thế có mấy ai kìm lòng được!
Thông đạo bí cảnh không nhỏ, cũng khoảng bán kính 20m nên mọi người chen nhau vào vẫn không vấn đề gì, còn Lý Trường Minh thì đang đứng một chỗ cười. Hắn khác mọi người, hắn có hệ thống cơ mà! Tuy hệ thống chỉ có tác dụng chủ yếu là thông báo nhưng nhờ đó hắn sẽ biết được ai lấy cơ duyên, rồi hắn sẽ… “mượn” người đó, còn nếu không được thì giết tạm, à không, đánh trọng thương là được rồi, đằng nào lá bài tẩy của hắn cũng nhiều, miễn sao không gặp Thánh Nữ Thánh Tử cùng mấy kẻ Khí Vận Chi Tử là ổn…
“Sao càng ngày mình càng sa đọa vào chém giết thế nhỉ…”
Thỉnh thoảng hắn lại mơ thấy vài giấc mơ, hoặc là hắn đang ở hiện đại trùm thế giới ngầm bắn giết rất nhiều người, hoặc hắn là tu tiên giả đại lão đang ngồi trên núi thấy biển máu, chém giết điên cuồng…
Chợt Tần Quang vỗ vai hắn
“Tiểu Ngư, mày có muốn gia nhập tổ đội của bọn tao không, có Tinh Xảo, Yên Linh, Du Vũ, Ly Từ rồi, giờ mày tham gia và lôi kéo Tô Thánh Nữ cùng Phượng Thánh Nữ là thành tổ đội mạnh nhất luôn!”
Về cơ bản thì lần này không cấm đi theo tổ đội, theo cặp, hầu hết các bí cảnh là thế, trừ vài loại đặc biệt… Lập tổ đội bằng một loại vòng bằng ngọc, qua đó giúp những người tham gia không bị dịch chuyển quá xa nhau, chỉ là giá thuê hơi đắt…
“Không!”
Lý Trường Minh dứt khoát trả lời, kinh nghiệm từ bao đời tiền bối tổng kết rồi, đi theo Nhân Vật Chính không có đảm bảo nào cả, cơ duyên sẽ to lớn hơn, nhưng cùng với đó là nguy hiểm gấp nhiều lần, Lý Trường Minh chỉ là một kẻ chuyên tu “Cẩu Đạo”, không có lý gì hắn sẽ muốn đi cùng Tần Quang.
“Mày có thể suy nghĩ lại…”
“Không”
“Tao cho mày 1 cơ hội để nói lại…”
“Không”
“Tao…”
Tần Quang mới nói đến đây, Lý Trường Minh liền nhảy vào bí cảnh chi môn, hắn không muốn nghe Tần Quang lải nhải nữa, về cơ bản thì hắn có thể đoán 2 mục đích của Tần Quang khi kéo hắn đi cùng, một là tiện tay nhường hắn chút cơ duyên, hai là… trang bức.
Khi vào bên trong bí cảnh chi môn, một cảm giác quen thuộc xảy ra: buồn nôn, chóng mặt, đau đầu, và một luồng sáng lóe lên, hắn nhắm mặt lại, và khi mở mắt ra hắn thấy mình đang ở giữa một khu rừng rộng lớn, cây cối bạt ngàn, trên cao mặt trời dang tỏa sáng xuyên qua từng khe lá, tạo ra khung cảnh thơ mộng hữu tình
“Thoải mái thật”
Hắn hiện giờ có thể thong dong rồi, chắc hẳn nhân duyên hắn không kém đến mức gặp người khác ở đây đâu, mà nếu gặp có lẽ sẽ “bước qua đời nhau” mà thôi a~
Suy nghĩ vừa dứt, một cảm giác nguy hiểm phát ra, trực giác nhanh nhạy của hắn rung lên, ngay lập tức, Lý Trường Minh ngồi xổm xuống. chỉ trong tích tắc, một mũi tên bay ra bắn thẳng vào thân cây sau lưng hắn, và theo vị trí thì đó là… cổ hắn!
“Ai da, bắn trượt rồi…”
Một giọng nữ có vẻ tiếc nuối, sau gốc cây ở xa xa, một cô gái xinh đẹp xuất hiện, trên tay cô là một cây cung được điêu khắc khá là tinh xảo, và với ánh mắt của mình, Lý Trường Minh nhận ra ít nhất đây cũng là cao cấp pháp khí! Trên bộ quần áo của cô có khắc huy hiệu phượng hoàng, có vẻ là Phượng Gia
“Cô… là ai?”
Lý Trường Minh hỏi, hắn không nhớ là mình đắc tội cô gái này, càng không nhớ mình đắc tội Phượng Gia
“Kẻ sắp chết không cần biết”
Rồi cô ta đưa múi tên thứ 2 lên cây cung, Lý Trường Minh liền nhanh chóng vận dụng Dạ Ảnh bọc Kim Nguyên Khí để trốn đi, nhưng “phập” một tiếng, múi tên đã cắm vào vai Lý Trường Minh, ghim hắn vào gốc cây khác.
“Biết ngay mà, lần đầu chỉ là ngươi ăn may mà thôi, đây là kết cục của kẻ suốt ngày cuốn lấy Tần Thánh Tử a”
Cô rút mũi tên thứ 3 ra, định ngắm bắn, nhưng bỗng cô thấy lành lạnh, đau nhói ở ngực, khi quay xuống đã thấy giữa ngực có một thành kiếm xuyên qua rồi!
“Ng-ngươi…”
Không để cô nói hết câu, Lý Trường Minh kéo ngược kiếm lên, rạch nửa trên cô ra, hắn còn cần thận tung ra Hắc Hỏa thiêu đốt cơ thể cô, rồi rút ra Bạch Hỏa đốt tiếp!
“Phụ nữ khi ghen… nguy hiểm thật…”
Vừa này Lý Trường Minh dùng Dạ Ảnh rồi đổi qua Huyễn Dạ Ảnh ngay, dùng con rối làm thế thân, mượn bóng cây làm vật chắn sáng, tất nhiên nếu cô gái kia nhìn kĩ một tí sẽ thấy "Lý Trường Minh" không bình thường, nhưng cô ta đang đắc thắng nên mới bị hắn đánh úp như vậy.
Hắn cũng chẳng khó để nghĩ ra đây là một “fan cuồng” của Tần Quang, nhưng không quan hệ quá sâu, vì nếu không thì đã không gọi là “Tần Thánh Tử”. Lý Trường Minh nhatjwcaay cung lên. Hắn thấy cây cung bàng bạc một loại năng lượng lạnh lẽ lạ thường, có vẻ là hệ Hàn, đồng thời cây cung tinh xảo, hoa văn tinh tế, pháp chú khá tốt
“Một cây cung tốt, tiếc quá…”
Lý Trường Minh nói rồi đào đất chôn cả thi thể cô gái và cây cung, chỉ cầm nhẫn trữ vật lên, hệ thống lại hiện ra thông báo
[Chúc mừng kí chủ đã nhận được Nhẫn Không Gian 2 sao
Cấp bậc khóa: Luyện Khí đỉnh phong
Không gian: 3x3x3
Chức năng: Chứa đồ vật, sinh vật (đã chết)
Kiểm trắc thấy trạng thái vô chủ, kí chủ có muốn mở khóa nhẫn không?]
[(X)Có (O) Không]
Lý Trường Minh chọn “không” rồi tự phá nhẫn, với loại nhẫn cấp thấp như thế này thì khi chủ nhân chết cấp độ khóa sẽ tụt một bậc, từ từ theo năm tháng sẽ tụt tiếp, từ từ sẽ trở thành không có khóa.
Bên trong có một ít linh thạch, một số thứ linh tinh và... rất nhiều quần áo cùng ảnh Tần Quang...
Lý Trường Minh chỉ lấy linh thạch cùng vũ khí, thứ này hắn sẽ mang đi trao đổi, còn mấy thứ kia thì để chúng ở cạnh cô gái kia đi…
Làm xong, Lý Trường Minh liền rảo bước rời đi, tất nhiên hắn cũng xóa sạch dấu tích hiện trường.
…
Ở một nơi trông khá u tối, có hơn 200 ngọn nến đang sáng, đó là Mệnh Hồn Đăng
Chợt một cái Mệnh Hồn Đăng tắt ngỏm, ông lão tóc bạc ngồi gần đó bỗng bật dậy
“Tinh Duyên... chết rồi!"
Ông ta có vẻ bất ngờ
“Rốt cục là kẻ nào… Haizz, nó lại không chịu nghe lời ta rồi a, không chịu kiềm chế gì cả…”
Ông ta nói xong rồi lại điềm tĩnh, tựa như không có gì xảy ra, bởi vì Phượng Gia có một loại thuật pháp đặc biệt để câu dẫn linh hồn mà “dục hỏa trùng sinh”, tất nhiên chỉ có thể áp dụng với đích mạch và một số thẳng mạch…
Ông ta đưa tay ra, một đám lửa xanh tụ lại trên tay ông, chợt, ông ta giật bắn mình
“C-cái quái gì vậy! Hình Thần Câu Diệt! Rốt cục là ai!!!”
Người gọi Tinh Duyên là cháu gái duy nhất của ông
“Không thể nào, ta đã chuẩn bị 4 món đồ hộ mệnh cho nó rồi mà! Hừ, lần này lão đầu đó phải cho ta một cái công đạo! Để ta xem rốt cục là ai có gan hủy thần hồn cháu gái của Phượng Mạn Vũ ta!”
Nếu tu sĩ nào nghe được cái tên này chắc chắn sẽ sợ run người, bởi ông ta chính là một trong 3 lão tổ Hóa Thần của Phượng Gia!