Một tiếng xé gió, một bóng hình khá lớn xuất hiện, cây cối xung quanh có chút nghiêng ngả, trước mặt Dạ Lý Quân hiện tại là một con linh cầm khổng lồ, hắn nhẹ nhàng dùng “Ngụy Thần Thức”, đó là một con Di Ly Tước, tu vi Nguyên Anh kì, có một sợi huyết mạch Phượng Hoàng! Một cô gái nhảy xuống từ lưng con Di Ly Tước, đó là một cô gái mặc đồng phục của Ngọc Thanh Tông, hắn dùng “Ngụy Thần Thức” đảo nhẹ, tu vi Kết Đan trung kì, , cơ thể cân đối, gương mặt trưởng thành, không đến mức tuyệt hảo nhưng lại gợi cảm giác cuốn hút, tính cả đời trước trong nhưng cô gái hắn đã gặp thì cô gái này có thể xếp trong top 100. Cô gái cất lời:
“Vị sư đệ này, thật xin lỗi a, Linh Linh có chút mất lịch sự…, a, ta có thứ này, chắc hẳn sư đệ cần, coi như cho ta xin lỗi a”
Nói rồi cô đưa cho Dạ Lý Quân một tấm phù, nhìn hoa văn chắc hẳn là một loại phù để làm sạch bản thân, loại này khá khó luyện, lại chỉ phù hợp với tu sĩ Luyện Khí vì lên Trúc Cơ có thể dùng chân nguyên để làm thế.
Bên cạnh đó, cô gái ấy có đưa thêm một túi linh thạch, Dạ Lý Quân đảo “Ngụy Thần Thức” qua, trong đó có 10 viên linh thạch hạ phẩm
“Không sao đâu, sư tỉ, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi…”
Dạ Lý Quân cười nói thế nhưng hai tay “không tự chủ được” mà lấy hai vật kia, hắn thâm cảm khái ‘Vị sư tỉ này thật giàu có a, một cục phân rơi thôi mà cũng bồi thường 10 viên hạ phẩm linh thạch!”
“Ừm… sư đệ, ngươi là người của mạch nào, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ…”
Cô gái quay ra hỏi, Dạ Lý Quân trông khá là tuấn tú, lại lịch sự, nhưng cô chưa gặp hắn bao giờ.
Nói đến tuấn tú thì là thành quả hắn đau khổ “ngậm đắng nuốt nước mắt” ăn Bồi Nhan Đan bởi chẳng ai mua cả, nó giống như nhà bán bánh nên suốt ngày ăn bánh vậy, cuối cùng tích tiểu thành đại, hắn đột phá từ Luyện Khí tầng một đỉnh phong lên Luyện Khí tầng 2, “mĩ đạo” thì do ăn ngược nên nó phản quy luật, hiện tại Dạ Lý Quân đã sở hữu sơ sơ “mĩ đạo”…
Còn không gặp là đúng rồi, nhìn cô gái ngoài tốt bụng trong nhiều tiền thế này thì không thể đến khu chợ trao đổi của tu sĩ cấp thấp như hắn, khu chợ ấy chủ yếu là kí danh đệ tử cùng tạp dịch đệ tử mà thôi, đến ngoại môn đệ tử còn khinh thường vào đó…
“Sư đệ là ngươi của… của… của… sư huynh Lý Trường Minh…”
Dạ Lý Quân không biết nên trả lời thế nào vì hắn cũng chẳng biết hắn sư huynh thuộc mạch nào
“À, là Lý sư đệ, đệ nhất hảo hữu của Tần sư đệ!”
Sao cô có thể không biết hai người này, đại danh đỉnh đỉnh Tần Quang sư đệ, có người ở cùng động phủ Lý Trường Minh, hai người thậm chí còn được viết thành truyện, nhưng là truyện chủ yếu là dành cho nữ, vì nội dung hơi… khụ khụ, hơn nữa, chính cô là người đã chở Lý Trường Minh và Tần Quang đến đây bằng Ngọc Cốt Linh Hạc, đúng, cô chính là Ngọc Linh sư tỉ!
“Sư tỉ… quen sư huynh?”
Dạ Lý Quân hỏi, lòng cũng chẳng ngạc nhiên, hắn sư huynh , kiếp trước hắn Nhị ca tuy cuối cùng kết duyên tơ hồng chỉ có đúng một người nhưng hồng nhan tri kỉ cũng đến trăm người, cái thói đào hoa chắc hẳn là di truyền a~
“Hmm, có quen, nhưng không thân mà thôi, được rồi, sư đệ, ngươi có thể có một yêu cầu, ta sẽ giúp,… miễn sao không quá phận là được…”
Dạ Lý Quân nghe vậy trầm tư một lát, suy nghĩ thiệt hơn, rồi cuối cùng hắn nói
“Vậy sư tỉ, con Di Ly Tước này đã có người dọn vệ sinh chưa, ta có thể làm được không?”
“Hả?!”
Ngọc Linh nghe vậy liền ngạc nhiên, cô nghĩ chắc hẳn hắn sẽ chọn Linh Khí hay linh thạch, và vài thứ khác nữa, nhưng điều này cô chưa bao giờ nghĩ đến…
Quả thực hắn đã từng nghĩ đến những thứ khác, nhưng hắn nhận ra đó chỉ là thỏa mãn hiện tại, còn nếu làm việc có thể thỏa mãn nhu cầu lâu dài. Coi như bình quân một ngày con Di Ly Tước thải ra một bãi phân, mà dùng để chăm sóc linh dược thì khoảng 10 ngày là từ nhất phẩm hạ đẳng lên nhất phẩm trung đẳng, bình quân một ngày hắn kiếm được một linh thạch, đã trừ tiền vốn, lại còn coi như bình quân một ngày con Di Ly Tước rụng ba sợi lông, hắn tích một năm cũng được một món Linh Khí loại di động trên không, nên biết hắn cũng là Luyện Khí đại tông sư! Như hắn Nhị ca nói thì đây là “việc nhẹ lương cao” a! Hơn nữa hắn còn có thể Luyện Đan và nghỉ ngơi vào buổi tối....
“Có được không… sư tỉ”
“À, được được, chỉ là ngươi có chắc không? Việc này cũng chẳng phải vinh quang gì…”
“Chắc chắn!”
Dạ Lý Quân khẳng định
“Được được, vậy đây là lệnh bài của ta, đến nơi thì ngươi chỉ cần noi là ngươi đến chăm sóc Linh Thú là được, còn bên kia là động phủ của ta” Ngọc Linh nói rồi chỉ tay vào một tòa động phủ nằm trên ngọn núi, nếu Lý Trường Minh ở đây chắc chắn sẽ bất ngờ vì hắn sẽ nhận ra thứ mà lần trước hắn tưởng là động phủ của Ngọc Linh sư tỉ thì chỉ là… nơi chứa truyền tống trận… “Vậy ta sẽ trả một ngày 1 linh thạch, bắt đầu làm từ ngày mai, chỉ là Linh Linh có hơi kiêu kì lì lợm tí…”
Nghe thấy Ngọc Linh nói vậy, Di Ly Tước liền quay sang lườm cô
“Vâng, không có vấn đề gì ạ”
Dạ Lý Quân đáp, hắn vô cùng mong chờ đến ngày mai. Còn xử lý Linh Thú ư? Haha, nên biết hắn cũng là Ngự Thú tông sư a!
“Vậy ngày mai gặp”
“Tạm biệt sư tỉ!”
Nói rồi cô trèo lên con Di Ly Tước và bay đi
Dạ Lý Quân thì lại quay về động phủ, vừa đi vừa nhảy chân sáo, tất nhiên là không quên đem theo bãi phân vừa nãy.
Trên trời, Ngọc Linh chợt cất tiếng hỏi
“Linh Linh, ngươi thấy người vừa nãy thế nào”
Con linh cầm trả lời lại, dĩ nhiên do đã đến Nguyên Anh nên nó có thể nói chuyện
“Cảm giác khá lạ, tuy ta cảm thấy hắn không có ý xấu nhưng… cứ sao sao ấy”
“Ta thấy ổn mà, tuấn tú, lễ phép, biết kiềm chế, lại không có ánh mắt dục vọng như mấy tên nam tu trong tông nữa…”
“Ngươi đã có cảm nhận riêng rồi còn hỏi ta gì?”
“Tham khảo cảm nhận a~”
“Hừ, mà ta vẫn dỗi, ngươi bảo ta kiêu kì khó chăm sóc…”
“Sự thật mà~”
“Hứ”
Con linh cầm có vẻ dỗi, chợt nó mở miệng nói tiếp
“Cơ mà về vụ hôn ước thì thế nào, ta thấy tên tiểu tử họ Quân đó cũng tốt mà…”
“Không nghe, không nghe!”
“Ngài không nghe cũng nên nể mặt phụ thân ngài tí chứ…”
“Hừ, rốt cục tông chủ đại nhân đã cho ngươi thứ gì mà lại nói tốt giúp hắn thế?”
“Sao bao lâu rồi ngài không gọi một tiếng “cha” hay “phụ thân” a, nhanh chóng đã hơn trăm năm”
“Chính ta mới không cần loại phụ thân ấy!”
“Tông chủ cũng biết sửa sai rồi mà, rốt cục thì tài nguyên, động phủ, pháp bảo,… của ngài đều là do hắn cấp cho a…”
“Trả lời câu hỏi của ta, rốt cục tông chủ đã cho ngươi cái gì?”
“Chỉ là một viên Vô Cực Bảo Đan mà thôi…”
“Hứ, huyết mạch Tiên Thú mà như thế đấy! Ta thấy ngươi vừa sinh ra đã Kết Đan, tưởng cao ngạo thế nào, hóa ra một viên Vô Cực Bảo Đan là mua chuộc được…”
“Chính ta cũng là do tông chủ tặng ngài mà… hơn nữa Vô Cực Bảo Đan cũng đâu phải thứ rẻ…”
“Không nghe! Không nghe!”
“Vậy ta cũng dỗi, hứ!”
Một lát sau, họ bay về động phủ ở trên đỉnh núi, mỗi người tách ra một nơi, gương mặt vẫn còn sự “giận dỗi tuổi trẻ”