“Thôi mà, để chị làm cho”
“Không, để em làm”
“Chị đã bảo để chị làm mà”
“Chị phải nhường em chứ”
Đang ngủ, Lý Trường Minh bị đánh thức bởi những tiếng nói kì lạ, đó là giọng của 2 cô gái, hắn mở mắt ra, trước mặt hắn là Trần Tinh Xảo và Hứa Liên Băng đang giành nhau… gọi Tần Quang dậy.
“Này này, hay là 2 người dọn đến ở động phủ của Tần Quang luôn đi, nếu như thế tiểu đệ này rất hoan nghênh, còn vài phòng trống đấy”
Quả thực Lý Trường Minh rât mong muốn có một trong 2 người dọn đến ở cùng, nếu vậy hắn sẽ không phải mỗi ngày gọi Tần Quang dậy luyện công, và có thể cũng không phải mỗi ngày dậy làm bữa sáng cho cậu ta nữa.
Thấy Lý Trường Minh nói vậy, Trần Tinh Xảo và Hứa Liên Băng đứng sững người vài giây, ngay sau đó, hai người nhảy đến chỗ Lý Trường Minh, hỏi
“Thật ư? Còn phòng trống sao? Nếu vậy mai ta chuyển đến được không?”
Hứa Liên Băng mặt hớn hở hỏi
“Sư tỉ, sư tỉ nên “nhường trẻ” chứ” Trần Tinh Xảo khuôn mặt có chút làm nũng, sau đó quay sang nói với Lý Trường Minh “Này Lý sư đệ, ngươi nhớ không, ta là “người đầu tiên” của Tần Quang, chỗ đó nên là của ta đúng không”
“Lý sư đệ, ngươi nên nhớ… lần trước đi tuần tra là do ta đề cư ngươi, nhờ đó ngươi đã lấy lòng được Tô sư muội, vậy nên đến lúc trả ơn rồi”
Hứa Liên Băng có hơi chần chừ nhưng vẫn nói ra
“Sư tỉ! Không được xen chuyện đó vào”
“Ta thích đấy thì làm sao”
Hứa Liên Băng bày ra khuôn mặt lạnh lùng
“Nhưng thế là không công bằng”
Trần Tinh Xảo giẫm chân bành bạch xuống sàn
Thấy cuộc trò chuyện có vẻ chuyển biến xấu, Lý Trường Minh liền quay sang bảo Tần quang đang “ngủ”
“Dậy mà xử lý hậu cung của mày đi”
Rồi hắn dựng Tần Quang dậy, hướng sự chú ý của 2 người đó vào Tần Quang và “chuồn” đi.
“Phù, hậu cung đúng là phiền phức thật”
Lý Trường Minh thở dài, gạt giọt mồ hôi còn vương trên trán, rồi sau đó hắn đi tới đầu mũi thuyền lấy chút gió. Do có chân khí hộ thể nên hắn chỉ cảm thấy những làn gió mát mát nhè nhẹ. Bỗng hắn thấy lạnh gãy, quay từ ra đằng sau, hắn thấy một cô gái trắng từ đầu đến chân: da trắng, tóc trắng, váy trắng, mắt trắng, long mày trắng, chỉ có đôi môi là đỏ, cô gái đó toát ra một thứ khí chất khiến người ta không tự chủ được mà cúi đầu, nhưng với Lý Trường Minh thì lại thấy bình thường. Cô gái đó là Phượng Vũ Linh! Lý Trường Minh toát hết mồ hôi, hắn lắp bắp hỏi:
“T-t-tại sao cô lại ở đây, r-rõ ràng đây là thuyền Ngọc Thanh Tông cơ mà!”
Nói rồi hắn để cho chắc chắn không vào nhầm thuyền còn kiểm tra mạn thuyền, thấy kí hiệu của Ngọc Thanh Tông hắn mới yên tâm
“Sư phụ ta nói ngươi đã lấy một thứ quý giá của ta, giờ trả lại đi”
Phượng Vũ Linh
“Cái gì, ta lấy gì?”
Lý Trường Minh toát mồ hôi như mưa, cho hắn một ngàn cái mạng hắn cũng chẳng dám lấy đồ của đệ nhất Luyện Khí kì Thiên Kiêu, à không, giờ cô ta lên Trúc Cơ rồi…
“Có mà, rõ ràng là có, sư phụ ta bảo thế”
Phượng Vũ Linh trả lời quả quyết
“Là cái gì thế”
Lý Trường Minh hỏi lại
Phượng Vũ Linh đưa tay lên cằm, vuốt vuốt tỏ vẻ suy nghĩ
“Sư phụ ta nói,… cái đó gọi là… Nguyên Âm… thì phải”
Lý Trường Minh đứng hình, triệt để câm nín, nội tâm hắn gào thét ‘Rõ ràng lúc đó cô mãnh liệt lắm cơ mà! Thậm chí còn rành các tư thế hơn cả tôi, thế mà giờ lại giả ngây thơ thế này là sao!!!’
“E hèm, cái này không trả được, tại vốn dĩ… tôi cũng không có giữ, khi tôi lấy nó thì cô cũng lấy “Nguyên Dương” của tôi, 2 thứ đó hòa quyện với nhau, Âm Dương tự bổ sung lẫn nhau mà tan vào trời đất… vậy nên … cô hiểu đó”
Lý Trường Minh liền bịa ra một câu chuyện, đằng nào với mấy người tu tiên thì họ sẽ tin vào “thuyết âm dương” mà thôi.
“À, ra là thế, tôi hiểu rồi, vậy tôi cũng xin lỗi vì đã lấy Nguyên Dương của cậu nhé”
Phượng Vũ Linh cúi đầu xin lỗi
“À không sao đâu, tôi cũng xin lỗi vì lấy Nguyên Âm của cô”
Lý Trường Minh tâm lý có chút hỗn loạn. Gì đây? Tô Minh Nguyệt bản 2 nhân cách à?
“Nếu vậy thì tạm biệt nhé”
“À ừ”
Phượng Vũ Linh chào Lý Trường Minh rồi… vỗ cánh, chính xác là dằng sau lưng cô mọc ra 1 đôi cánh băng, tiếp đó cô liền biến mất, tốc độ cũng ngang tầm Thuấn Di của Lý Trường Minh
“Khí vận chi tử này… hack xịn quá đi”
Lý Trường Minh thầm than rồi lắc đầu rời đi
Nhưng Lý Trường Minh không biết bản chất hắn cũng là hack rồi!
…
Sau 2 ngày “long đong” trên trời vì trên đường về có lễ hội câu cá trên mây, khí vận của Tần Quang bất chợt hiển lộ khiến cậu ta câu được một con tam giai Yêu thú Xích Vân Ngư đang trôi nổi trên mây, cuối cùng cả thuyền đi kiếm dược liệu để nấu món thịt “vân ngư” nổi tiếng mà về muộn
Về đến nơi, Lý Trường Minh, với thân phận bạn thân của Tần Quang, được phân một cái ngư nhãn. Vừa đi, Lý Trường Minh vừa nghĩ sẽ sử dụng vào đâu.
Cuối cùng, khi về đến động phủ cũng là lúc hắn quyết đinh xong
“Vậy sẽ dùng nó để đột phá Trúc Cơ nhé”
Lý Trường Minh tự nói, nhưng trước hết hắn có một việc phải làm, hắn bước vào động phủ, vào 1 căn phòng bằng đá, lấy kha khá đan dược và linh thạch, rồi nhẫn trữ vật chất đầy thức ăn, thêm 1 vài vật dụng nặng nữa, rồi dán trước cửa 1 tờ giấy ghi “Đang bế quan, vui lòng không làm phiền”, rồi hắn đóng cửa lại, bắt đầu “bế quan”
Lý Trường Minh giở 1 quyển sách ra, tiếp đó hắn cắn môi lại, lấy 1 thanh Huyền Thiết nguyên chất lên và… đập vào chân mình, đập gãy chân! Bên cạnh đó là một quyển sách chính là quyển Luyện Thể của Hàn Thiên Tôn, và hắn đang bắt đầu Luyện Cốt!
“Aaa, đau đau đauuuuu”
Dù đã từng gãy chân gãy tay vô số lần nhưng lần này tự động thủ quả thực cảm giác khác hẳn!
“Hừ hừ”
Lý Trường Minh thầm kêu rồi bắt đầu vận chuyển chân khí, từng dòng chân khí tràn vào chỗ xương gãy, từng dòng một, nó đang tái thiết lại chỗ xương gãy. Sau vài canh giờ, chỗ xương ấy đã lành, Lý Trường Minh lại nín lại, dùng thanh Huyền Thiết đập gãy chỗ xương cách đó vài cm! Đây là sự độc ác của công pháp này, thậm chí còn hơn cả tà công! Lúc này Lý Trường Minh càng ngưỡng mộ ý chí của Hàn Mạc Thiên, phải nghị lực lắm mới vượt qua được thời gian này a!