“AAAAAA”
Lý Trường Minh gào thét, bỗng có một giọng nói ấm áp vang lên, một giọng nói quen thuộc mà thân thương
“Sao vậy con trai của mẹ”
Lý Trường Minh mở mắt ra, hắn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, đối với hắn có lẽ là một trong những người đẹp nhất trên đời, đó là mẹ hắn
“Hức ... hức, con mới mơ một giấc mơ kinh khủng lắm, con lớn lên, xảy ra rất nhiều chuyện kinh khủng, con chỉ nhớ rõ phút cuối bị một đám lửa nuốt chửng, con sợ lắm, hức... hức”
Lý Trường Minh khóc nức nở, tại sao hắn khóc ư? Một đứa trẻ 8 tuổi mở thấy ác mộng sao không khóc được!
Đúng vậy, Lý Trường Minh mới 8 tuổi thôi
“Ngoan nào, A Minh, ngoan nào, con phải làm gương cho Tiểu Ngọc chứ” Người mẹ nói rồi quay ra cửa, một cô bé dễ thương đang dụi mắt nhìn, trên tay là một con gấu bông “Thôi Tiểu Ngọc, về phòng ngủ nào”
“Anh hai có chuyện gì hả mẹ” Cô bé nói, giọng nói có chút ngái ngủ, đó là Lý Bảo Ngọc, em gái của Lý Trường Minh, năm nay 5 tuổi
“Không có gì đâu, anh hai mơ thấy ác mộng mà thôi, về ngủ nào”
“Tiểu Ngọc muốn ngủ với anh hai cơ”
Người mẹ suy nghĩ một lát rồi nói
“Được rồi, nhưng nhớ ngủ đấy nhé, đừng nói chuyện nhiều”
“Vâng ạ” Cô bé đáp
“Chúc 2 con ngủ ngon” Người mẹ nói rồi hôn lên trán Lý Trường Minh và Lý Bảo Ngọc, lúc đi ra có chút tự hỏi “Sao giờ này anh ấy chưa về nhỉ”
Một lát sau, Lý Bảo ngọc quay sang Lý Trường Minh nói với giọng dễ thương
“Anh hai, đừng sợ, sau này em sẽ bảo vệ anh”
Lý Trường Minh bỗng cảm thấy ấm áp
…
Một thời gian sau, Lý Trường Minh nhận ra mình đang đứng giữa nhà, trên tay là một chiếc điện thoại, bên trái là mẹ hắn và em gái hắn đang níu vào mẹ, bên phải là một người đàn ông, đó là bố hắn, đang tỏ vẻ hoảng hốt, một cô gái níu lấy tay ông, Lý Trường Minh nhớ ra, đây là mẹ hắn nhờ hắn lấy chiếc điện thoại ghi ấm chứng cớ ngoại tình của bố hắn, và kia là cô bồ nhí của ông ta.
Đúng lúc này, mẹ hắn bảo
“Nếu anh muốn ly hôn thì kí đi, nhanh lên”
Rồi đưa tới trước mặt bố hắn một tờ giấy, khi ông ta đang do dự, thì cô bồ của ông ta thủ thỉ vào tai, rồi ông ta dù hơi do dự nhưng vẫn kí, mẹ hắn cầm tờ giấy, trên mặt có tia thỏa mãn, nói:
“Thực ra tôi cũng chướng mắt anh lâu rồi”
Sau đó từ cửa xuất hiện một chàng trai khá cao ráo, mẹ hắn liền ôm cánh tay người đó, dắt Lý Trường Minh và Lý Bảo Ngọc đi, hắn lại không có cảm giác muốn chống cự…
Sau đó Lý Trường Minh lại thấy em gái hắn đang ôm chặt chân trong phòng, ngồi một góc, hắn bảo cô ăn cháo nhưng cô không ăn. Hắn nhớ cô đang làm trùm trường thì bị một lũ tấn công đột xuất, sáng nay về nhà với bộ dạng ấy.
Sau khi làm xong việc nhà Lý Trường Minh chán quá lướt mạng thì thấy trên mạng có ảnh của em hắn, ảnh thứ nhất là đang bị một đám người nắm tóc, ảnh thứ hai là ảnh bắt uống một thứ gì đó, thứ 3 là video nhạy cảm khi con bé… bị cưỡng hiếp!
Lý Trường Minh chạy lên gõ của phòng Lý Bảo Ngọc nhưng không thấy con bé trả lời, hắn mở cửa ra thì thấy Lý Bảo Ngọc đã chết rồi,cắt cổ tay tự sát, máu tràn đầy khuôn mặt xinh đẹp và bộ váy trắng nhuốm màu đỏ, trong không khí có mùi tanh.
Lý Trường Minh sững sờ, cảm giác như ngàn vết dao đâm, hắn chỉ biết ôm thi thể của em gái hắn mà khóc.
…
Lý Trường Minh lại mở mắt ra, hắn thấy mình đang ở trong phòng, hắn chợt nhớ ra bạn thời thơ ấu của hắn Trần Ngọc Anh chấp nhận lời tỏ tình của hắn, cuối cùng sau cái chết của em gái hắn cũng có một tia sáng, hôm nay hắn rủ cô đi xem phim nhân dịp sinh nhật mình nhưng cô bảo bận giúp làm thêm, hẹn tối nay nên Lý Trường Minh đang ngồi xem ti vi một mình.
Bỗng điện thoại Lý Trường Minh có hai tin nhắn gửi đến, một tin nhắn chữ, một tin nhắn video, hắn hào hứng mở ra, nhưng đập vào mắt hắn ngay khi mở video là cô bạn gái đang bị... cưỡng hiếp, không, mặt cô ấy vô cùng hưởng thụ, từng tiếng rên dâm dục vang lên, video kéo dài suốt 2 giờ đồng hồ, kèm với đó là dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật lần cuối.
Lý Trường Minh cảm giác thế giới như sụp đổ, hắn ôm đầu gào thét, đập phá đồ đạc, gần như phát điên lên, không, hắn đã phát điên rồi!
…
Lý Trường Minh lại mở mắt ra, trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp, mái tóc nhuộm màu hồng bồng bềnh trên bả vai, hắn cảm thấy đau rát khắp người, trước ngực là một vết thương cực nặng, hắn nhớ ra sau cái chết của em gái và sự phản bội của người bạn thời thơ ấu kiêm bạn gái, hắn sa sút tinh thần, rồi một lần cô hội trưởng hội học sinh kiêm hoa khôi trường nhờ hắn làm một số việc do cùng bàn nhưng Lý Trường Minh lại quên mất, rồi cô ta thẹn quá hóa giận mà tỏ tình với hắn ở giữa sân trường: nơi nhiều học sinh quá lại và đúng như cô ta mong đợi, rất nhiều kẻ chết mê chết mệt cô ta tai truyền tai nhau và cuối cùng là khiến thiếu chủ 2 băng đảng giang hồ lao như con thiêu thân giúp cô ta xử lý Lý Trường Minh, khiến hắn ngày qua ngày sống không yên ổn.
Giờ đây xung quanh tối đen, không chỉ bởi sắc trời mà còn bởi số người, họ vây kín quanh Lý Trường Minh, cô gái tóc hồng kia tiến đến, thủ thỉ vào tai hắn “Hiện tại thì cậu đã biết nếu không nghe lời tôi thì sẽ có chuyện gì xảy ra chưa, tiếc là giờ hối hận cũng muộn rồi….” rồi hất tóc rời đi, tiếp đó vô số bóng đen lao vào hắn, hắn cảm giác căm hận vô cùng, hắn hận cô, hắn nguyền rủa cô, bỗng hắn cảm thấy mình quên tên cô ta là gì, hắn nhận ra một sự việc đặc biệt, hắn không nhớ ra người mình hận là ai!
Hắn cố gắng nhớ tên cô ta, và một điều kì lạ, đúng lúc hắn nhớ ra và thốt lên tên cô ấy, chỉ là một chữ cuối trong tên thôi “…Linh…” thì một ánh sáng trắng xóa phát ra, tẩy trắng không gian, khi ấy hắn nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, mọi chuyện vẫn thế, hắn vẫn toàn thân đau nhức, vết thương nghiêm trọng ở ngực, vẫn tối đen vì trời và người vây quanh, nhưng bên cạnh hắn có một cô gái, toàn thân đầy những vết thương, mái tóc hồng nay nhuốm chút máu, cô ấy thầm thủ thỉ “Hiện tại thì cậu đã biết nếu không nghe lời tôi thì sẽ có chuyện gì xảy ra chưa, tiếc là giờ hối hận cũng muộn rồi…. ngốc thật đấy” vẫn là câu nói ấy nhưng không phải giọng lạnh như băng sắc như dao mà là một giọng nói cảm động, giọng nói của sự chân tình, và thêm vài chữ "ngốc thật đấy" nữa, rồi đôi môi ấm áp mềm mại của cô ấy chạm vào đôi môi dần lạnh đi của hắn, một cảm giác tuyệt diệu, nhưng bóng đen xung quanh thả những bông hoa xuống, có chút xúc động, hắn có cảm giác một cái chết nhẹ nhàng và hạnh phúc, tựa như không phải là chết mà đang đi một chuyến đi bình yên vậy, chuyển đi lên thiên đường!
Lý Trường Minh bỗng xuất hiện ở một cái sảnh trắng, trong đó có rất nhiều bong bóng nhưng hắn chú ý vào 4 quả, quả thứ nhất có hình cha mẹ hắn, Lý Trường Minh vừa chạm vào thì mới nhớ ra mặc dù có nhân tình nhưng quan hệ 3 người rất tốt, sau này người nhân tình ấy trở thành người hắn trực tiếp gọi là mẹ luôn a! Bong bóng thứ 2 có hình em gái hắn Lý Bảo Ngọc, Lý Trường Minh chạm vào thì mới biết em hắn trùm trường làm gì có ai dám trêu vào. Bong bóng thứ 3 là hình bạn thời thơ ấu hắn, hóa ra nàng không lừa dối hắn, nàng ngay từ đầu đã từ chối hắn rồi! Bong bóng thứ tư là cô gái tên "Linh" kia, mỗi khi nghĩ đến trong lòng Lý Trường Minh dâng lên một cảm giác kì lạ, hắn đang chuẩn bị chạm vào thì có 9 cái dây xích màu đen xuất hiện, 4 cái khóa chặt bong bóng kia, 5 cái khóa tứ chi và đầu Lý Trường Minh mặc hắn gào thét, hắn chợt nhận ra mọi tiếng nói của mình hữu khí vô lực, tựa như không phát ra, tất cả như chìm vào một đại dương rộng lớn, bản thân Lý Trường Minh cũng bị kéo vào đó...
...
Đôi môi Lý Trường Minh cảm thấy ươn ướt ngọt ngọt, hắn chép chép miệng, từng giọt nước mát lạnh tràn vào miệng hắn. Lý Trường Minh mở mắt ra, tự hỏi 'Rốt cục tại sao trong cơ thể của long tộc lại có mưa được nhỉ' rồi cố cử động, hắn chỉ di chuyển được ngón tay, giờ hắn đang hồi tưởng ác mộng kia.
Trong đầu hắn hiện có kí ức rất chính xác, nhưng hắn cảm thấy thiếu một cái gì đó, một kí ức nào đó vô cùng quan trọng với hắn, hắn không muốn quên nhưng lại chẳng thể nhớ ra...
"Không nghĩ ra thì thôi vậy"
Lý Trường Minh nghĩ.
"Trước tiên, bây giờ là ngày thứ mấy rồi?"
...
Ở một nơi bí ẩn nào đó, có 2 bóng người đang ngồi đối diện với nhau, trước mặt họ là một bàn cờ, chỉ là bàn cờ thay vì phân thành trắng và đen thì lại là một phần trắng và phần còn lại là những mảnh gỗ khá kì lạ. Nếu là người chuyển sinh chắc hẳn sẽ nhận ra những mảnh gỗ kia là... cờ shogi!
Một vị mặc áo bào không rõ màu nói với người còn lại:
"Lần này, ngươi thua, theo lệ cũ mà làm"
Người kia liền đáp với giọng trong trẻo nhưng không kém phần dụ hoặc, hiển nhiên đó là nữ
"Thôi mà~, tha cho người ta đi~"
Người mặc áo bào như trừng mắt, nói
"Không tha được, cởi áo lót ra, các ngươi mặc nhiều đồ thật, hại ta làm bàn cờ này suốt 16 năm nay còn chưa cởi được áo ngoài của ngươi ra! Giờ mà bở qua thì chẳng biết đến khi nào mới có cơ hội!"
Thật là một giọng nói đậm chất lưu manh!
"Mồ~, ngươi có thể đợi 1000 năm mà~"
"Không là không"
"Hừ, thôi được rồi, đành vậy"
Nói rồi người kia có vẻ không đành lòng cởi áo ngoài ra, làn da trắng mịn, sáng bóng lộ ra, tiếp đó là...còn tiếp đó gì nữa, hết chương.
----
Chương này hay hem, vắt hết não nghĩ ntr ó =)))