Chương 34: Lý Trường Minh, nhân viên rạp xiếc trung ương

Nghe thấy tiếng nói, Lý Trường Minh quay lại, nhìn thấy một tên mặc áo bào trắng, trên ngực có kí hiệu thanh kiếm, tay trái cầm một thanh bạch kiếm, là người của Vạn Kiếm Tông, hắn nói tiếp:

“Ta là Nguyên Quy Viên, hiệu Bạch y kiếm sĩ, ta…”

Nói đến đây hắn dừng lại, ân, là không nói được nữa, vì đầu hắn đã rơi xuống đất, trên cổ là một vết cắt rất ngọt, người chặt đầu hắn không ai khác chính là Lý Trường Minh! Chết bởi U Minh kiếm!

Bản thân Lý Trường Minh cũng rất ngạc nhiên khi thanh kiếm này có thể chặt đầu người như vặt rau thế này, chính hắn còn chẳng sử dụng Ngọc Trảm quyết, đây chỉ là nhát chém thăm dò thôi a!

Hắn thử chặt một thân cây gần đó, nhẹ nhàng chặt đứt đôi thân cây, trên đó ẩn ẩn vừa nóng vừa lạnh cảm giác

“Chẳng lẽ đây là cái lợi của việc dùng Kim Nguyên Khí để luyện kiếm, hay do chất liệu thanh kiếm đã xịn sẵn”

Lý Trường Minh nhớ lại do không có hỏa linh mạch mà đi thuê địa hỏa và hỏa linh các loại thì khá lộ liễu nên hắn cắn răng dùng sức lực, kiên nhẫn và đại giới để luyện ra kiếm này, ai nghĩ thanh kiếm này vậy mà lại sắc bén đến thế, lại còn kĩ năng bị động vừa thiêu đốt vừa đóng băng nữa!

Tên này là Bạch Y Kiếm sĩ, xếp thứ 23 trong Thiên Tài Phụ Lục, kiếm thuật cũng khá mạnh, chỉ là mắc bệnh nói nhiều cùng khoe khoang, 1 kiếm dứt điểm trong lúc hắn phát biểu là được

Lý Trường Minh lục lọi đồ của hắn, nói

“Tên này cũng thật nghèo a”

Hắn chỉ có 30 viên hạ phẩm linh thạch, một thanh kiếm, đến túi càn khôn cũng không có

Lý Trường Minh liền khinh bỉ, hắn đi lượn tuần tra sứ một lần cũng được gấp 7 lần tên còn mạnh hơn tên này nha, cứ ngỡ giêt được tông môn phú nhị đại nào đó, ai ngờ lại chỉ là tên quỷ nghèo! Thực ra cũng không trách hắn ta được, tên này khá tự tin vào bản thân, lại còn giao hảo với mấy kẻ cùng cấp bậc khá tốt, còn mấy kẻ mạnh hơn thì trực tiếp đưa linh thạch nên hắn chỉ mang 30 viên để giao nộp cho đỡ xót lòng. Hơn nữa mang trung phẩm linh thạch làm gì, hắn có định tấn cấp trong này đâu!

Hắn liền xử lý xác chết và bắt đầu lên đường

Lý Trường Minh cần đi tìm 3 loại chủ dược của Trúc Cơ Đan là Ngọc Tủy Chi, Tử Hầu Thoại, Thiên Linh Quả còn lại thì cũng không tính là khó kiếm, dùng linh thạch là mua được, tất nhiên trên đường thấy loại linh dược nào thì cứ thu hết thôi, “tích tiểu thành đại” chính là chân lý!

Vừa đi, Lý Trường Minh vừa cảnh giác, ai mà biết sẽ có kẻ nào đột nhiên tất công chứ, ở đây Bát Tông còn lại không phải ai cũng là thiên kiêu chi tử, không phải ai cũng là thiên tài tuyệt thế nhưng cũng không phải ai cũng ngốc như tên kia, quay ra nói nhảm với hắn một lúc khiến sơ hở đầy mình. Tuy nhiên hắn cũng muốn tận lực tránh mấy thiên tài của tông môn khác lại vừa muốn gặp, muốn tránh vì sợ giao chiến sẽ có kẻ ngư ông đắc lợi, hắn tuy tự tin có thể xử 1 tên nhưng 2 tên nếu biết phối hợp thì hơi khó, hắn giỏi nhất là một kích đoạt mạng mà, với lại đằng nào thiên tài cũng có điểm hơn người, chỉ dựa vào cần cù thông minh chưa chắc đã hơn bao nhiêu, thậm chí thiên tài còn có bí thuật hộ mạng, ai mà biết khi phản công bọn chúng sẽ làm điều gì, còn muốn gặp ư? Tất nhiên là để cướp đoạt rồi, thiên tài Lý Văn A cướp đoạt tài nguyên của tu sĩ khác, Lý Trường Minh hành hiệp trượng nghĩa đánh bại hắn rồi tịch thu tài sản tên ăn cướp, nghe đậm mùi chính đạo a!

...

Lúc này, ở một căn phòng, có 9 kẻ đang tụ tập ở đây, có 2 trung niên, 3 nam thanh niên và 4 mĩ nữ, mọi thứ có vẻ rất bình thường nhưng nếu có bất kì một tu sĩ nào ở trong bí cảnh mà thấy những người này chắc chắn sẽ són ra quần: đây là Cửu Đại Tông Môn tông chủ a!

Mọi người đang có vẻ khá chú ý vào Lý Trường Minh bởi lẽ lúc mới đến hắn đã gây náo loạn kha khá ở nơi tụ họp của đệ tử của Cửu Tông, đáng nói là hắn không một lời nói không một quyền cước nhưng vẫn làm thế được, giờ đây thấy hắn giết tên tu sĩ kia, có mấy người ẩn ẩn nụ cười

“Trần Quân Ly Kính, đây không phải con riêng của ngươi đấy chứ, haha, ta nhớ lần đầu gặp ngươi cũng hạ thủ dứt khoát thế này, hành động tiêu sái ấy làm ta nhớ mãi không thôi” Một mĩ nhân mặc áo đỏ nói với giọng mê mị, trên tóc cài một bông hoa bỉ ngạn, đây là tông chủ Bỉ Ngạn Tông, Tả Khuynh Thành

“Không thể nào, ta tra xét lý lịch hắn chỉ là con của một đôi nông phu mà thôi” Một vị trung niên nói, đôi mắt như toát ra kiếm ý, cảm giác kiếm tu nhìn vào đôi mắt ấy cũng có thể cảm ngộ, không ai khác ngoài Vạn Kiếm Tông tông chủ, Quân Vũ Vân

“Thật sao, lỡ hắn hóa sinh hồng trần thì sao” Vị mĩ nhân khác cũng mặc áo đỏ nhưng lộ da thịt nhiều hơn, cảm giác mê mị không dứt, đó là Hợp Hoan Tông tông chủ, Chu Diệu Ly

“Không có chuyện đó đâu, Trần huynh lần cuối hóa sinh hồng trần là gần 80 năm trước” một trung niên nói, trên vai có một con tiểu bạch hổ nho nhỏ như mèo con bám vào, đây là Vũ Đường Tông tông chủ, Bạch Nhân Sứ

“Đến cả chuyện này ngươi cũng nhớ, bái phục!” Một vị thanh niên làm vẻ mặt ngạc nhiên, trên lưng kẻ này là đồ án Âm Dương, không cần suy nghĩ cũng biết đây là tông chủ Âm Dương Tông, Lý Tu Nhiên

“Nhắc đến hóa sinh hồng trần mới nhớ, vị Đại Thái Thượng Trưởng Lão của quý tông thế nào rồi” Một mĩ nhân khác hỏi, tóc búi cài một chiếc trâm vàng, nhìn vào cô khiến người ta có cảm giác vô cùng quang minh chính đại, đây là Hợp Đạo Tông tông chủ, Mạc Ý Sinh, người ấy quay sang một mĩ nhân khác nhưng có cảm giác khí chất kém hơn mọi người một chút

“Phiền Mạc cô cô quan tâm rồi, hiện Đại Thái Thượng Trưởng Lão vừa hóa sinh hồng trần xong, đang hấp thu hồng trần chi ý” Cô gái đó nói, giọng nói trong như xuân thủy, mắt như thu thủy, một nụ cười nhẹ nhàng như vầng trăng chiếu rọi, nếu Lý Trường Minh ở đây hắn chắc chắn sẽ đoán ra đây là ai, đây chính là tân tông chủ Tố Nga Tông, Tô Nguyệt Ly, cũng là chị của Tô Minh Nguyệt

“Ai da, lần này kết thúc hóa sinh hồng trần sớm vậy, chắc gặp chuyện không may, haizz, đúng là nhân họa đắc phúc, đây là loại nhân quả còn thiếu khuyết của Đại Thái Thượng Trưởng Lão a…” Một vị thiếu niên vẻ mặt âm u nói, cảm giác có sự sầu đời, nhìn qua là biết đây là tân tông chủ U Huyền Tông, Vu Khuyết

“Thôi nào, có vẻ chệch hướng quá rồi đấy” Trần Quân Ly Kính nói

“Hử, Ly Nhi, ngươi có vẻ chú ý đến tên kia nhỉ” Mạc Ý Sinh truyền âm với Tô Nguyệt Ly

“Mẫu thân nói hắn tương lai hắn sẽ là phu quân của Nguyệt Nguyệt” Tô Nguyệt Ly truyền âm lại, mắt vẫn không rời ảnh kính đang chiếu về Lý Trường Minh, trên ánh mắt có chút thưởng thức

“Mong hắn sẽ xứng đáng” Mạc Ý Sinh đáp lại, dù không hài lòng lắm nhưng cô là chính đạo thánh tông, không phải tầm thường chính đạo, càng không phải ma đạo, không nặng lời với người khác được

“Cô cô biết ánh mắt của mẹ ta không bao giờ sai mà” Tô Nguyệt Ly truyền âm

“Ừm” Mạc Ý Sinh giọng nhỏ nhẹ truyền âm

---

P/S: Lý Văn A là kiểu tên ta hay dùng để gọi các nhân vật không có thực (Lấy ví dụ ấy)