Sáng sớm hôm sau, khi Tần Quang vẫn đang ngáy ngủ, Lý Trường Minh đã dậy, hay nói đúng hơn là cả đêm qua hắn không ngủ được, ân, là linh hồn không “ngủ” được còn thể xác thì vẫn “ngủ” ngon lành! Lý Trường Minh nhận ra mỗi lần hắn đặt mình xuống giường và bắt đầu ngủ thì linh hồn sẽ rơi vào cái khu vực trông như vũ trụ kia, và rồi sau một khoảng thời gian mày mò, hắn vẫn không thể tìm được các thoát khỏi nơi đó, cuối cùng Lý Trường Minh chịu thua số phận và bắt đầu tìm hiểu về các chức năng của hệ thống. Kí hiệu hình ngôi sao là thông đến banner, kí hiệu quyển sách là ghi chép về tiến độ công pháp, kí hiệu cuộn giấy là nhiệm vụ, kí hiệu quyển sách có 3 ngôi sao bốn cánh ở trên là thành tựu, kí hiệu bản đồ thì dĩ nhiên là bản đồ, nhưng nó chỉ ghi chép những nơi hắn đã đi qua và bán kính tầm 100m quanh đó, còn các cái khác thì vẫn đang ở trạng thái không thể mở. Cuối cùng khi hắn ấn vào một kí hiệu trông như trời đêm thì xg quanh tối lại, có vẻ đây là cách tương tự như tắt đèn để ngủ. Lý Trường Minh cười khổ, giờ thì sáng rồi ngủ gì nữa! Từ khi khảo nghiệm linh căn đến giờ hắn “cười khổ” nhiều quá.
Lý Trường Minh nhanh chóng vận chuyển linh khí từ đan điền đi toàn cơ thể, một lúc sau hắn đã tỉnh táo hơn hẳn. Lý Trường Minh ăn sáng rồi gọi Tần Quang dậy, bắt hắn vẽ một tấm bản đồ theo xem hôm qua trình tự tham quan của cậu gồm những đâu. Sau đó Lý Trường Minh bỏ một số nơi không cần thiết và tính toán thời gian hợp lý.
Sau khi lập kế hoạch hoàn tất, từ 23 điểm đến của lịch trình gốc mà Tần Quang đưa cho, Lý Trường Minh đã rút gọn còn 4, hắn lựa chọn những nơi trọng yếu nhất chứ không phải là "cưỡi ngựa xem hoa" như Trần Tinh Xảo và Tần Quang, Lý Trường Minh bắt xuất phát, trước tiên là đi Công Pháp Các để kiếm công pháp có tính tấn công trước, vì hắn thấy trong hệ thống nhiệm vụ có khá nhiều nhiệm vụ tỉ thí đồng môn giết yêu thú và giết… người. Lý Trường Minh nhanh chóng đến được Công Pháp Các. Toàn Công Pháp Các này có 4 tầng, nơi đây đông nghịt người, kẻ ra người vào tấp nập, cửa ra vào rộng phải đến chục mét cũng đang có tình trạng sắp không đủ chỗ để ra vào. Lý Trường Minh bước vào bên trong, trong đây còn rộng hơn cậu ước lượng từ bên ngoài, có lẽ là một thủ pháp không gian nào đó!
Giữa tầng 1 là một ông lão mặc áo màu bạc trông có vẻ khá là chán đời, ngồi nghiêng ngả trên chiếc ghế tre, toát ra cảm giác mặc kệ sự đời. Lý Trường Minh thấy thế thì thầm cảm thấy người này bất phàm, vì sao ư, vì mấy kẻ trông coi Công Pháp Các có ai là bình thường được chứ, ít nhất là trong mấy truyện cậu đã đọc qua là thế… Lý Trường Minh tiến lại gần ông lão thì ông ta quay lại, tạm dừng bộ dạng chán đời, hỏi:
“Tiểu bối, ngươi là ai, ta chưa thấy người bao giờ?”
“Thưa tiền bối, vãn bối mới nhập môn ngày hôm qua, hôm nay là lần đầu đến Công Pháp Các”
“Đưa ta xem lệnh bài”
“Vâng”
Lý Trường Minh móc tấm lệnh bài thân phận ra đưa cho ông ta. Sau khi nhìn vài giây, ông ta nửa nói nửa hỏi:
Quả đúng là tân sinh, lạ thật, giờ vẫn chưa đến kì tuyển sinh mà, tiểu bối, làm sao ngươi lại vào lúc giữa năm thế này, ta thấy tư chất của người cũng chẳng phải quá cao, Tứ Linh căn cao giai, rốt cục có việc gì mà có thể khiến Tông chủ đưa người vào thế” Rồi ông ta lại gần hỏi thầm “Chẳng lẽ người là con riêng của lão bất tử đó”
Lý Trường Minh sửng sốt, chuyện này mà ông ta cũng nghĩ ra được!
“Không phải đâu tiền bối, chỉ là một số chuyện…”
Thấy Lý Trường Minh ngập ngừng, lão già bảo:
“Nếu khó nói thì thôi, vậy để bù lại thời gian ta đã lấy của ngươi, ta sẽ tư vấn cho người một bộ công pháp, người muốn loại công pháp thế nào”
“Công pháp tấn công, không vũ khí, không chưởng pháp, đấu đơn, có thể phòng thủ”
Lý Trường Minh nói thẳng ra suy nghĩ của cậu, hắn đang thiếu khuyết vũ khí tấn công, mà theo hắn thì chẳng có vũ khí nào mình có thể điều khiển linh hoạt hơn cơ thể mình cả, chưởng pháp thì đa số là chậm, cần tích lực nên không linh hoạt được, còn đấu đơn thì đương nhiên rồi, hắn không phải kẻ đủ mạnh để quần đả, thậm chĩ hắn còn nghi ngờ liệu mình có phải “nhân vật chính” hay không, dù hắn có hệ thống. Còn có thể phòng thủ thì là tấn công không được thì phải phòng thủ rồi rút lui thôi.
“Hừmmmm, có 3 bộ công pháp đạt yêu cầu của người nhưng…. Bộ thứ nhất là Đoán Đang Thối, công pháp này dành cho nữ đệ tử thôi, tiếp đó là Thủy Lưu toàn quyền, nhưng nó cần tu vi Trúc Cơ kì, còn mỗi Kim Nguyên Khí là ngươi dùng được, đây là bản sơ lược của Cầm Thiên Thủ.”
“Kim Nguyên Khí? Cầm Thiên Thủ?”
“Kim Nguyên Khí là công pháp sử dụng kết hợp giữa “khí” và chân khí, tạo nên một lớp bọc bên ngoài một số bộ phận, thậm chí là bọc cả vũ khí, tuy ngươi có “khí” khá mạnh nhưng chân khí của ngươi có vẻ hơi ít. Còn Cầm Thiên Thủ cũng tương tự nhưng có thể bọc cả cơ thể và ngoại phóng ra thành các bộ phận như đôi tay thứ 2, thứ 3, cánh,…”
“Vậy cho vãn bối lấy Kim Nguyên Khí đi” Lý Trường Minh nhanh chóng chọn lựa “Ngoài ra cho vãn bối mượn thêm một bộ công pháp di động nữa”
“Hừ, ngươi mới đủ quyền để mượn một bộ công pháp mà thôi, nhưng ta sẽ cho ngươi ngoại lệ một lần vậy, ngươi muốn công pháp di động thế nào”
“Nhanh, không quá thu hút kẻ địch, tiêu tốn nhiều chút cũng được”
“Thế thì lấy Ngọc Hành bộ, ngươi đang luyện Ngọc Cốt nên chắc sẽ nhanh thôi, ngoài ra ta khuyến mãi thêm “Tuệ Tâm”, giờ thì đi đi, đừng làm phiền ta nữa” Nói rồi ông ta ném cho Lý Trường Minh 3 cuốn sách
“A, cảm ơn tiền bối, liệu vãn bối có thẻ biết tên của tiền bối được không” Lý Trường Minh vui sướng nói
“Hừ, đến lúc có lợi ích lớn mới quan tâm đến ta là ai à, ta là Vũ Khúc, chấp chưởng Công Pháp Các, giờ thì đi đi, khỏi tiễn” Vũ Khúc nói với giọng tức giận
“Vâng” Nói rồi Lý Trường Minh vui sướng rời đi
Sau khi Lý Trường Minh rời đi, Vũ Khúc lại tựa mình vào ghế tre, khuôn mặt có vẻ thư giản, nhưng lần này cảm giác như khí chất của ông khác hẳn lúc gặp Lý Trường Minh và cả đám người xung quanh, cảm giác vô cùng vi diệu, cảm giác như đây là một cường giả đã tu hành đến độ “phản phác quy chân” trong truyền thuyết, lão ta than thở:
“Haizz, Minh Nhi à, đứa trẻ đó tính cách cũng thật giống nàng mà, năm đó nàng cũng nói gần giống thế, haizz, tiếc là cuối cùng vẫn là trời vẫn phụ lòng người…. Minh Nhi...Ta.... nhớ nàng....”
Nói rồi hai hàng nước mắt chảy ra, một phút sau ông ta lại trở lại vẻ bình thường, vẻ như trước khi Lý Trường Minh gặp ông ta.
---
Mọi người đoán lão già này tu vi gì nào :>>